Chân của Lâm Kỳ Anh bị bó bột treo lên cao, nhìn rất đáng thương và bất tiện. Nhưng mà cậu cũng nhờ đó mà không cần viện cớ đi ra khỏi nhà chính họ Lâm. Ở đây ăn uống tốt lại không phải gặp những người khiến cậu chán ghét, đúng là cái gì cũng có ích lợi của nó. Chỉ là dường như chân vẫn đau vô cùng.
Bù lại, người tới thăm nom quả thật cũng không ít, ăn uống thoải mái, không cần phải học hành gì cả làm cậu trở nên lười biếng hơn rất nhiều. Nhưng mà càng ở lại lâu trong bệnh viện mà không được đi đây đi đó, cậu cảm thấy thật buồn chán, gần như sắp lên mốc đến nơi.
“Cậu ngồi im đó dưỡng thương cho tôi!” Hoàng Khánh vừa nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu liền quát một câu.
‘Này! Tôi cũng chỉ là bị thương ở chân chứ đâu có bị liệt nửa người, cậu làm gì mà quá đáng vậy? Mà tại sao tôi lại phải hỏi ý kiến của cậu, phải nghe lời cậu chứ hả?’ Kỳ Anh bực bội rủa thầm.
Làm gì mà phải cáu lên như vậy, chân của cậu chứ đâu phải chân của hắn ta đâu cơ chứ!
Lúc này đột nhiên cửa phòng bệnh của cậu mở ra, một người nào đó mang đôi giày da bước vào. Làm ơn có thể gõ cửa phòng không?
Đổng Huyền Phong vừa bước vào liền thấy một chàng trai trẻ đang ôm cái chân bị bó bột ai oán. Một người khác thì đang ngồi bên cạnh thản nhiên gọt táo, cũng thản nhiên đưa một miếng đến bên miệng người bị bó bột. Người bị bó bột vậy mà cũng thản nhiên ngậm cả miếng, thậm chí còn liên tục bĩu môi bày tỏ bất bình, hoàn toàn không có chút nào giống bộ dáng thanh cao ôn hòa bình thường.
Huyền Phong nhìn thấy đáng nhẽ cảm thấy bình thường mới phải, vậy mà trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu.
“Lâm Kỳ Anh, cảm ơn cậu đã giúp cho cảnh sát chúng tôi phát hiện và bắt giữ tên tội phạm đang lẩn trốn.” Anh ta nói bằng giọng điệu đều đều nên có của một cảnh sát.
“Ồ!” Lâm Kỳ Anh giả vờ ngạc nhiên về sự xuất hiện của kẻ đáng ghét, còn làm ra vẻ không có gì nói: “Tôi chỉ là giúp cậu của mình tránh khỏi chết oan, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Cậu tỏ vẻ khiêm tốn như vậy nhưng trong lòng lại tự rủa xả bản thân một trận. Đã không hại hắn ta được thì thôi lại còn giúp hắn ta, ông trời là muốn đùa giỡn cậu sao?
“Dù sao chúng tôi cũng phải gửi lời cảm tạ đến cậu. Nếu cậu không điều tra ra thì lại có thêm một người nữa bị mất mạng oan uổng rồi.” Anh ta nghiêm túc nói.
Kỳ Anh phải nói, lúc anh ta nghiêm túc quả thật rất có cảm giác an tâm, chỉ là cảm giác an tâm đó của cậu đã không còn nữa rồi. Cậu bây giờ vốn không có cảm giác an tâm với bất cứ ai ngoại trừ bà ngoại, mẹ cậu và vài người thân thiết khác.
Sau khi anh ta ra khỏi phòng, cậu mới thả lỏng gương mặt mình ra. Cậu cố tình giữ khoảng cách với anh ta. Không cần thiết phải tiếp cận, chỉ cần giữ ở mức độ xã giao là ổn rồi. Muốn chơi với anh ta thì phải thông minh hơn anh ta, biết nắm bắt lòng người hơn anh ta mới được.
Trò mèo đuổi chuột này, đàn ông sẽ càng có hứng thú hơn là lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Cậu hiểu, đàn ông chỉ thích chinh phục những gì khó có thể chinh phục được. Có như vậy thì sau khi chinh phục mới có cảm giác thành công. Chỉ là cậu không có dư thời gian đi chơi trò chơi với anh ta đến vậy.
Hơn nữa, ngoài cảm giác kỳ lạ ra, anh ta sẽ không có cảm giác gì với một nam sinh cả đâu. Có lẽ vẫn nên nhờ Tử Di một chút.
Hoàng Khánh nhìn ‘nam sinh’ đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đầy hứng thú kia. Anh có cảm giác bất đắc dĩ. Tại sao lại cứ cố tình cố chấp như vậy? Anh nói đến vậy chưa đủ hay sao? Cứ phải ngây ngốc theo đuổi những việc không đến đâu kia sao? Dù cho có việc gì thì anh vẫn phải ngăn cản đồ ngốc tự cho là thông minh kia.
Lâm Kỳ Anh có thể đi lại được lại là một khoảng thời gian dài độ vài tháng sau. Trong khoảng thời gian này, cậu lười biếng chỉ ngồi xe lăn, cho đến khi bị đá xuống đất và bị ép phải tập đi trở lại. Chống nạng mà đi sao? Mơ đi! Cậu mới không làm việc mất hình tượng như vậy.
Thà cậu đi khập khiễng trong trường còn hơn là phải chống nạng như người tàn tật. Vì thế chẳng mấy chốc mà cậu đã đi được rất tốt. Hoàng Khánh cũng khá là hài lòng với biểu hiện của cậu.
Tuy có hơi bất tiện nhưng cậu vẫn thường xuyên đi gặp Tử Di. Cô cũng biết điều hơn. Bởi vì câu nói hôm đó của cậu đã nói trúng chỗ đau của cô.
Cậu muốn Tử Di tiếp cận hắn. Việc này sẽ nguy hiểm cho cô nếu như cô ấy thật sự không kiềm chế được nữa. Nhưng mà cậu biết, Khương Vũ sẵn sàng loại bỏ những kẻ không trung thành và có khả năng trở thành vật can đường của cậu ta.
Lâm Kỳ Anh đang đặt cược. Nếu cậu may mắn, cậu vừa có thể khiến Tử Di rút ra khỏi hắc đạo được, vừa làm cho hắn ta cũng rút khỏi ngành. Tuy nhiên, khả năng này rất nhỏ, cơ hội thành công rất mong manh. Hơn nữa, hắn là một kẻ sống tuân theo lý trí chứ không tuân theo tình cảm, rất khó để thành công.
Cậu thật không muốn đặt người khác vào tình thế nguy hiểm do cậu đặt ra, nhưng mà giữa một đường sống mỏng manh và một con đường chắc chắn chết thì tất nhiên ai cũng muốn thử con đường đầu tiên.
Vẫn còn một cách khác, đó là khiến cho Tử Di quên đi ý niệm trong đầu, toàn tâm toàn ý làm tay trong cho Khương Vũ. Tuy nhiên, việc này dường như bị chính cô ấy cự tuyệt.
Cậu đã khuyên cô ấy, nhưng mà cô ấy vẫn cố tình ngó lơ lời nói của cậu. Này, tội ngó lơ cậu có hậu quả rất lớn đấy.
Kỳ Anh đủ tự tin để khiến cho mọi việc đi theo kế hoạch của bản thân, nhưng mà luôn có người cố tình phá hỏng và đưa mọi việc đi theo một hướng khác hoàn toàn. Cảm giác không nắm chắc được trong tay khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mà cái cảm giác bị sắp xếp trước tương lai của bản thân cũng khó chịu không kém.
Chỉ là đi theo lão cha Lâm Thừa Thiên dự tiệc thôi mà. Thế nào cậu lại được hứa hôn với một cô bé 12 tuổi vậy hả? Thiên a, tha cho cậu một con đường sống không được sao?
Bạch Tử Đằng, 12 tuổi, tiểu công chúa vàng ngọc nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch này gia thế hiển hách không thua kém gì họ Lâm. Họ giữ 17% cổ phần của tập đoàn nhà họ Lâm, ngoài ra còn có tài sản riêng là tập đoàn họ Bạch chuyên về sản xuất các mẫu quần áo được ưa chuộng trong nước.
Ngoài ra, cha của Bạch Tử Đằng – Bạch Hiển được xem là ân nhân của cả Lâm gia. Trước kia, khi mà Lâm Kỳ Anh còn chưa ra đời, Lâm gia làm ăn sa sút, chính nhờ vị Bạch Hiển này đã cứu Lâm gia thoát khỏi vũng bùn. Bây giờ Lâm Thừa Thiên muốn lấy cậu ra đền ơn với họ Bạch.
Cái này quá đáng giận rồi! Người ta cho ông chịu ơn thì ông đi mà trả, sao lại bắt cậu đi trả hộ chứ hả?
Cậu nguyền rủa lão cha thậm tệ không thương tiếc trong lòng. Ngoài mặt thì cậu vẫn cười nhẹ nhấp một ngụm rượu nhẹ. Chỉ là có thêm một cô nương bé nhỏ đi theo cũng không phải là chuyện khó khăn gì với cậu.
Đúng lúc này, vạt áo của cậu bị giật nhẹ. Cậu cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một tiểu oa nhi, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn rất khả ái.
“Có việc gì vậy nàng công chúa nhỏ?” Cậu cười vui vẻ với tiểu công chúa. Cậu còn đưa tay ngắt đôi má phúng phính của nó.
Ai mà ngờ một cô bé đáng yêu như vậy đột nhiên hung tợn trừng mắt nhìn cậu: “Ai cho anh động vào mặt của tôi hả? Không biết lịch sự là gì sao?”
Kỳ Anh choáng váng a. Thực sự là do cậu kiềm lòng không được mà thôi, cũng không cần phải tức giận như vậy chứ?
“Cô bé, em là ai? Tại sao tìm anh rồi lại nổi cáu lên như vậy? Thật hung dữ!” Kỳ Anh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, càng thêm dầu vào lửa.
“Anh nói ai hung dữ? Tôi nói cho anh biết! Bạch Tử Đằng tôi không đồng ý cùng anh có hôn ước!”
À, không nói ra thì thôi, vừa nói ra đã làm cho cậu suýt thì vui chết người. Cậu đúng là cũng không cần cái thể loại hôn ước này. Xin lỗi! Tự cậu thấy mình vốn không với cao nổi. Huống hồ cậu lại là con riêng, có tư cách gì xứng với tiểu công chúa nhà họ Bạch được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa này?
Vậy mà chỉ mấy năm sau, có một cô gái nào đó quyết không buông tha cái thể loại hôn ước nực cười này. Vào lúc đó, Kỳ Anh cũng đã vô cùng mệt mỏi khi bị đeo bám không buông rồi. Mà chuyện này để sau lại nhắc đến.