“Tôi cũng đã nói rất nhiều lần rồi. Đây là chuyện của tôi và là sự lựa chọn của cô ấy. Nếu anh muốn ngăn cản thì hãy thay đổi quyết định của cô ấy chứ đừng tìm tôi! Tại sao anh luôn cố tình ngăn cản tôi vậy? Tất cả đều là tôi muốn làm, vì sao lại cố tình phá hủy đi?” Lâm Kỳ Anh cũng vô cùng bực bội quát lại.
“Là tôi muốn tốt cho cậu. Còn cậu? Sao luôn cố chấp như vậy hả? Cậu muốn lại như trước kia sao?...” Hoàng Khánh tức giận đến mức suýt mất đi cả lý trí.
Chỉ vừa nói xong câu đó, cậu ta xoay người đi xa.
‘Trước kia? Trước kia thì thế nào? Anh biết được trước kia tôi như thế nào sao? Nếu có thì vì sao không hiểu cho tôi một chút nào?’ Lâm Kỳ Anh cũng xoay người đi về hướng ngược lại. Nếu Hoàng Khánh đã muốn đối đầu cùng cậu thì cậu cũng không ngại cùng cậu ta trở thành địch nhân.
Hoàng Khánh giận dữ đá vào chân bàn khiến cho nó đổ sập xuống. Đồ cứng đầu! Ngu ngốc! Cố chấp! Ngang bướng!... Hoàng Khánh dùng tất cả những từ ngữ có thể để mắng Kỳ Anh. Dù cho hắn đã nói đến như vậy nhưng vẫn không thông minh lên một chút nào sao?
Hoàng Khánh thở dồn dập ngồi xuống những mảnh còn lại của chiếc bàn. Vô cùng hiếm thấy cậu ta tức giận đến nổi cơn lên như vậy. Trước giờ Hoàng Khánh luôn không chú ý đến những thứ xung quanh, chỉ ngoại trừ Lâm Kỳ Anh, vậy mà chính cậu làm cho hắn hết lần này đến lần khác nổi cơn thịnh nộ.
Hoàng Khánh còn chưa bình ổn được cảm xúc, cánh cửa phòng hội đột ngột mở ra, một đôi chân xinh xắn bước vào.
“Anh Khánh!” Cô gái bước đến, chu đôi môi đỏ mọng lên: “Anh vì sao lại trốn về Trung vậy? Làm em lật tung cả Anh quốc cũng không tìm được anh!”
Cô gái xinh đẹp có body chuẩn trước tuổi đang bước đến là Đường Uyên Nhi. Cô có mái tóc được uốn xoăn dài màu vàng hoe không giống với người phương Đông. Trên mặt là những lớp phấn được đánh tinh tế nhưng chỉ có điều hơi dày làm mất hẳn đi thần thái tự nhiên. Đôi chân thon dài đi với dày cao gót càng làm cho cô gái 15 tuổi này quyến rũ hơn.
Bởi vì tuổi nhỏ mà lại mang nhiều nét quyến rũ, người ta dễ liên tưởng cô với yêu tinh hoặc hồ ly tinh các loại. Nhưng mà với gia thế to lớn ấy, thật khó để cho những cô nàng khác dám bày tỏ thái độ ghen ghét với cô.
“Tôi đi đâu là việc của tôi. Tôi không có trách nhiệm phải thông báo với cô.” Hoàng Khánh bực bội đứng dậy. “Còn nữa, cô đến đây làm gì?”
Cô ta đến thì luôn sẽ kéo rắc rối đến với hắn. Thật sự là hắn chỉ muốn đá cô ta ra khỏi cuộc sống của bản thân, càng xa càng tốt.
“Em nhớ anh nên muốn gặp anh mà! Sao anh nỡ nói vậy?” Uyên Nhi nũng nịu ôm lấy cánh tay hắn. “Chúng ta còn hôn ước chưa được thực hiện với nhau đó! Anh không thể lúc nào cũng bỏ rơi em như vậy được! Anh ơi, mình về Anh quốc rồi đính hôn với nhau đi anh. Như thế này em không yên tâm chút nào!”
Hoàng Khánh cảm thấy mình vô cùng ghê tởm với hành động của cô ta. Vì thế hắn hất mạnh ta của cô nàng ra khỏi tay mình. “Cô có muốn thì về một mình đi! Tôi không có dư dả thời gian đi đùa giỡn với cô!”
Hoàng Khánh nói rồi bước ra ngoài đồng thời đóng sầm cánh cửa lại. Chiếc điện thoại cũng đột ngột vang lên thông báo có cuộc gọi đến. Hắn lấy ra nhìn một chút rồi chấp nhận.
“Thiếu gia. Bên này Đường Lăng đã bắt đầu hành động rồi. Thiếu gia nên xem xét tình hình một chút, tôi sẽ gửi báo cáo đến ngay.”
“Chuẩn bị phản công đi. Trong năm nay tôi sẽ hạ bệ anh ta. Còn nữa, thông báo người dọn dẹp Đường Uyên Nhi đi. Thật là chướng mắt!” Hoàng Khánh hừ lạnh một tiếng. Hai anh em nhà họ Đường này rốt cuộc liên thủ với nhau vây hắn lại đây mà.
Hắn tất nhiên sẽ không bao giờ để cho hai anh em nhà họ đạt được mục đích. Thầm nghĩ đưa hắn vào tròng sao? Không phải cái gì cũng như trong tưởng tượng của hai người đâu!
…. Phân cách….
Tử Di mãi mãi không nghĩ đến trong tình huống như vậy lại bị lộ ra thân phận. Nhìn Huyền Phong đang thất vọng cùng giận dữ nhìn mình, Tử Di thấy vô cùng hối hận.
“Cô nghĩ đây là chỗ cô có thể tự tiện đùa một chút sao? Pháp luật không phải là thứ cô có thể chơi đùa được đâu!” Huyền Phong hắn ta đang tức giận, vô cùng tức giận.
Chỉ vì một cuộc gọi, cô nói chuyện lỡ lời mà bị phát hiện. Nhưng mà anh ta sẽ chỉ mắng nhiếc cô thôi sao? Sẽ không bắt cô vào tù sao? Từ khi nào anh ta lại giơ cao đánh khẽ như vậy?
Tử Di thôi việc tại nơi đó. Cô ngoái đầu nhìn nơi cô đã làm việc hơn một năm trời. Anh ta làm như vậy có phải là có chút cảm tình với cô không?
Thật ra lúc đó Huyền Phong còn không biết Tử Di là gian tế của Cửu Long mà chỉ nghĩ cô là một cô gái giang hồ vì thích anh ta mà tham gia vào đội cảnh sát này. Cho đến khi phát hiện được cô là gian tế của Cửu Long, anh ta đã không ngần ngại triệu tập một đội ngũ để đi bắt người.
“Tử Di, cô đã không hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, lại làm ảnh hưởng đến cả bang phái, cô có biết tội của mình rất lớn?” ‘Ám Dạ’ – cánh tay phải đắc lực của Khương Vũ nhìn cô bằng một ánh mắt sắc bén như muốn mổ xẻ cả thân thể cô ra.
“Tôi biết. Tôi chấp nhận trừng phạt của thiếu chủ.” Tử Di tận lực cúi thấp đầu xuống, mắt hoàn toàn nhắm lại.
“Cô có chấp nhận cái chết?” Ám Dạ ném cho cô một cái nhìn bén nhọn.
“…Có!” Cô cố nén đau đớn trong lồng ngực. Cô vì hắn mà chết cũng cam lòng, nhưng mà cứ như vậy chết đi, chưa từng nghe qua cảm nhận của hắn đối với mình thật sự khó chịu.
“Cô đi theo thiếu chủ không có công lao cũng có khổ lao, hà tất phải vì một tên đàn ông mà đến mạng của mình cũng không cần?” Ám Dạ lắc đầu. Tình cảm vốn là thứ cấm kỵ đối với gian tế, nhất là có tình cảm với đối tượng bị bang phái chú trọng theo dõi.
……….
Kỳ Anh vội vàng bắt xe chạy đến hiện trường ngay sau khi nghe Nguyên Bảo thông báo. Khương Vũ cậu ta đúng là tuyệt tình. Cậu ta thật sự muốn mạng của Tử Di có phải không?
Dù cho cô ấy có chút không theo sắp đặt nhưng cô ấy cũng không làm tổn thất gì đến Cửu Long kia mà! Còn việc bị phát hiện chẳng qua chỉ làm cho Cửu Long và Huyền Phong càng thêm bất hòa chút ít mà thôi.
Mà Khương Vũ làm việc dường như vẫn có chút tùy ý. Đã dùng người thì phải tin, nếu đã không tin thì đừng dùng nữa. Chẳng lẽ nào cậu ta cố tình giết gà dọa khỉ đối với người trong bang? Cố tình lấy Tử Di ra làm gương cho người khác sợ hãi sao?
Cậu hối hận! Cậu hối hận khi ngu ngốc lôi kéo Tử Di vào một việc điên khùng như vậy. Kết quả giống hệt như Hoàng Khánh đã nói. Cậu cố chấp đẩy cô ấy vào chỗ chết mà không có chút suy nghĩ gì. Cậu làm người thật sự đã quá thất bại!
Cậu vì sao lại cứ cố chấp theo đuổi quá khứ đến như vậy? Huyền Phong chưa làm gì có lỗi với cậu mà…, ít nhất là ở kiếp này anh ta chưa từng tổn thương cậu. Cậu là đồ ngu ngốc, cố chấp một cách điên rồ!
Lâm Kỳ Anh điên cuồng tự mắng bản thân. Cậu xuống taxi, vội vã chạy về hướng đang diễn ra cuộc truy quét.
“Đoàng đoàng…” Tiếng súng quyết liệt vang lên trong không gian đầy sự đè nén.
Đổng Huyền Phong, rốt cuộc anh ta vẫn là độc ác vô tình như vậy. Vì cái gì anh ta luôn lạnh lùng không chút suy nghĩ cho người khác như vậy? Vì cái gì trong mắt anh ta chỉ có pháp luật, chỉ có nhiệm vụ? Vì cái gì mà một chút tình người cũng không có?