Lâm Anh cầm vé xem phim lên xem một chút. Cái gì đây? Phim lãng mạn, kinh dị hay hài gì đó đều không phải mà là phim hành động khoa học viễn tưởng? Được lắm, cô rất thích thể loại này! Tên này có thuật đọc tâm đấy à? Cô thích gì, cần gì hắn đều biết, là họa hay là phúc đây?
Aiz, là phúc thì không phải họa, mà là họa thì không tránh khỏi, để ông trời quyết định đi.
Hôm sau, Hoàng Khánh tự mình lái một chiếc xe thể thao đến tận nhà riêng để đón cô. Cái này, cô bị theo dõi đấy à? Nhưng cô cũng kệ, hắn biết cũng được mà không biết cũng không sao. Dường như cô cảm thấy hắn đã biết mọi bí mật của cô. Tuy nhiên, cô lại không có chút nào thấy sợ hãi hắn sẽ nói lại cho người khác biết hay vạch trần cô. Chỉ là, vì sao cô tin tưởng hắn thì cô cũng không biết.
Lâm Anh ngắm mình trong chiếc gương lớn, dạo này càng nhìn càng thấy giống nữ nhân hơn, khí chất cũng không khác là bao. Thậm chí có vẻ còn xinh đẹp hơn kiếp trước thì phải. Vuốt vuốt lọn tóc giả trong tay, Lâm Anh vừa đi ra ngoài thì đã thấy Hoàng Khánh tựa người vào chiếc cổng vốn không lớn của căn nhà, làm cho lối đi càng trở nên chật hẹp hơn.
Nhưng mà, anh tựa vào cửa như vậy rất đẹp, có cảm giác yên tĩnh không nói ra được. Chỉ nhìn thôi, giống như không thứ gì có thể hủy hoại cảnh vật đẹp đẽ này. Anh không khác gì hình ảnh từ một thế giới khác, không vướng bận chút gì ở nơi đây. Ánh nắng sớm phản chiếu trên gương mặt tuấn tú của anh, lấp lánh khó chạm đến.
Thấy Lâm Anh đi ra, anh ngay lập tức rời bỏ vị trí của mình, nhanh chóng bước đến. “Chúng ta… hẹn hò thôi nào!”
Cô đột ngột bị nắm tay nên giật mình, đúng là cũng đã lâu chưa có ai nắm tay, cảm giác rất ấm áp. Thấy cô cứ nhìn chằm chằm bàn tay bị nắm, không bước đi nửa bước thì anh cũng tương đối ngại ngùng. Nhưng mà rất nhanh, khi mà cô quyết định nắm chặt tay anh, anh cũng không có ý định buông ra mà cứ kéo cô đi thẳng thì hai người dường như đã thực hiện một loại hiệp ước âm thầm nào đó.
Hai người trước tiên đi đến rạp chiếu phim bởi vì loại vé mà anh đặt có suất chiếu vào buổi sáng. Trước khi vào phòng chiếu, anh mua rất nhiều đồ ăn. Mà hai người này, thật ra đều chưa từng bước chân vào rạp chiếu phim bao giờ.
“Anh có chắc hai chúng ta có thể ăn hết?” Lâm Anh ngập ngừng hỏi. Cô thật sự chưa từng ăn những thứ thức ăn vặt như thế này.
“Không sao đâu mà!” Hoàng Khánh nói cứ như thể anh có đủ khả năng để ngốn hết đám thức ăn đó. Thực chất anh nghĩ nếu ăn không hết thì vẫn có thể vứt đi. Và nếu Lâm Anh nghe được tiếng lòng này của anh thì chắc sẽ vứt anh đến bãi tha ma mất.
Lâm Anh có chút ngượng ngùng không biết phải nói gì với anh nữa. Loại không khí vừa mập mờ vừa ngột ngạt này cô không quen chút nào. Mà cách phá tan loại không khí này thì cô chưa từng thực hiện được vì chưa gặp bao giờ.
Đột nhiên cô chú ý đến cặp đôi phía trước. Hai người này một nam một nữ, nhìn qua cứ nghĩ là tình nhân nhưng nhìn kỹ lại thì không giống. Nam nhân rất đĩnh đạc trưởng thành. Nữ thì nhìn qua có dáng dấp tiểu thư xinh đẹp. Cô gái này liên tục bắt chuyện với chàng trai, thậm chí còn có chút hành động thân mật. Tuy nhiên chàng trai lại liên tục tránh né những hành động này, được hỏi câu nào thì đáp lại câu nấy, tương đối lạnh nhạt.
Nhưng mà, cô nhìn sao cũng thấy dáng dấp hai người này cực kỳ quen mắt, mà cũng vô cùng ngứa mắt nha! Giống như trước kia vậy đấy, khi Lâm Yên tựa người vào Đổng Huyền Phong mà lên mặt với cô của kiếp trước. Đúng vậy, chính là cái độ dính mà keo con chó cũng không bằng này!
Kể ra thì dáng dấp của hai người đằng trước cũng không khác hình ảnh hai người kia trong ký ức của cô. Chỉ là, gương mặt nhìn nghiêng của cô gái sao không khác chút gì với cô em gái Lâm Yên đáng yêu của cô vậy? Mà cái nam nhân kia cũng không khác Huyền Phong là bao. Cô bỗng cảm thấy vận xui sắp giáng xuống đầu mình, vội vội vàng vàng trốn sau lưng Hoàng Khánh nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
“Lâm Anh? Sao cô lại đến đây?” Đổng Huyền Phong đang bị Lâm Yên quấn đến không có chỗ thở thì tình cờ nhìn thấy cô ở sau lưng mình. Anh khá bất ngờ vì nhìn cô thế nào cũng thấy rằng cô sẽ không tốn thời gian vô bổ để đến nơi này.
Lâm Anh nằm cũng trúng đạn chỉ biết vuốt mồ hôi trên trán, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Ồ, tôi cũng không ngờ là có thể gặp anh ở nơi này đấy. Nam nhân nghiêm túc như anh trừ bỏ đi hẹn hò thì chắc cũng không bước chân đến đây đâu nhỉ?”
Cô thầm ớn lạnh, trước kia Lâm Yên có thật yêu thích anh ta không thì cô không biết nhưng mà dù nhìn thế nào thì bây giờ vẫn giống như nó rất yêu thích anh ta cho nên cô thử một chút. Thật không ngờ con bé đang ghét bỏ nhìn cô như tình địch thì ánh mắt cũng có chút chuyển biến trở nên ôn hòa hơn nhưng vẫn không giấu nổi địch ý ở trong mắt. Cô đã làm cái gì khiến cho nó nhìn cô như vậy sao?
“Cái cô Lâm Anh kia, tôi nói trước cho cô biết. Phong ca là của tôi rồi, cấm cô có suy nghĩ gì không trong sáng với anh ấy!” Con bé bặm môi, cố gắng mở to đôi mắt hạnh, trừng cô đến mức không biết nên nói gì.
“Ai da. Cô bé, loại nam nhân nhàm chán như anh ta có cho tôi cũng sẽ không nhận đâu. Cô đừng lo nhiều vậy, không thấy bên cạnh tôi còn có bạn trai của tôi sao?” Lâm Anh níu tay Hoàng Khánh, giả vờ vô tội nói.
Mà cái người nãy giờ bị bỏ lơ ấy mới bắt đầu xen miệng: “Nam nhân như anh ta xứng để cô ấy bỏ tôi mà đi theo sao?” Hoàng Khánh lạnh lùng hất mặt.
Lâm Anh đỡ trán. Anh có bao giờ bớt tự cao đi một chút không? Anh nói cứ như thể không có ai có thể so sánh với anh vậy! Nhưng mà riêng câu này thì khiến cô rất vừa lòng, nhịn không được mà mỉm cười.
Huyền Phong đã là một người lớn, cũng không chấp câu nói này của anh. Cho nên Lâm Anh cũng không có lo ngại gì, buông một câu chào rồi lôi kéo cái người tự cao bên cạnh đi vào phòng chiếu phim. Chỉ là cũng không ngờ hai người đó cũng xem cùng phim với hai người, còn ngồi ngay bên cạnh mới trùng hợp chứ. Xem ra đây là cái gọi là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Anh cũng lười chào hỏi lần nữa, ngồi chăm chú xem phim, thỉnh thoảng cô với tay sang bốc mấy miếng bắp rang bơ. Vì cô xem rất chăm chú nên cũng chẳng ngó ngàng đến hai người đàn ông bên cạnh, mặc cho họ tự sinh tự diệt.
Lâm Yên vẫn bám lấy Huyền Phong không buông. Nó để ý thấy Huyền Phong hay quay sang bên cạnh nhìn chằm chằm Lâm Anh nên rất tức giận, lôi kéo anh nói chuyện với nó. Huyền Phong thấy nó rắc rối nhưng vì lời hứa với bố, anh cũng cố gắng nói chuyện điềm tĩnh với nó.
Được đáp lại như ý muốn, Lâm Yên quay qua nhướng mày tỏ ý khoe khoang với Lâm Anh nhưng cô mải mê xem phim, chẳng để ý gì xung quanh cả. Thậm chí cô ngồi xem phim một cách thụ động, mắt không rời khỏi màn hình chiếu phim. Hoàng Khánh đưa ly nước cho cô thì cô tự động ngậm lấy ống hút mà uống. Anh đưa thức ăn vặt đến thì cũng như cũ tự động ăn, mắt vẫn không có rời khỏi phim.
Lâm Yên có chút ghen tỵ với Lâm Anh. Cùng là đi hẹn hò, nhưng mà sao khác nhau một trời một vực như vậy? Nó thì phải tự mình tranh thủ còn cô thì người ta tự động săn sóc. Chẳng lẽ nó không xứng được người mình yêu thích đối xử như vậy sao?
Sau khi xem phim xong thì đã gần trưa nhưng Lâm Anh vẫn khá lưu luyến. Dù gì cũng là lần đầu tiên đi xem phim chiếu rạp, phim hay như vậy cho nên vẫn muốn xem nữa cũng là chuyện thường. Nhưng mà cô biết cũng đã đến giờ rồi, hôm nay là ngày cô phải làm theo yêu cầu của anh cho nên còn phải xem anh muốn làm gì tiếp theo.
Anh nắm tay cô dắt lên xe, khởi động xe hướng về phía nhà hàng. Đến giờ ăn trưa rồi.