Lâm Kỳ Anh nhìn ngắm phong cảnh, không hề muốn dời mắt qua nhìn người bên cạnh một chút nào. Con bé này thế mà lại nửa lôi kéo nửa uy hiếp cậu đi dạo phố mua sắm với nó. Mà ai bảo bây giờ cậu vẫn đang là nam làm chi, không trả tiền cho nó thì không phải phép. Ôi, tiền của cậu lao lực kiếm được a!
Kỳ Anh đang vô cùng đau lòng quét thẻ trả tiền cho đống quần áo Tử Đằng vừa mới mua thì lại xuất hiện một việc khiến cậu còn đau đầu hơn nữa. Bên kia, Bạch tiểu công chúa đang cùng một người phụ nữ quyến rũ đôi co.
Cậu xoa bóp thái dương của mình, từ từ đi đến xem tình hình.
“Cái này rõ ràng là tôi nhìn thấy trước. Mà nữa, phụ nữ già như cô đeo lên không sợ làm hỏng khí chất của nó à?” Bạch Tử Đằng nhếch khóe môi mỉa mai nói. Đúng là cái vị trước mặt này có lớn tuổi hơn nhưng vẫn là phụ nữ đang độ tuổi quyến rũ, nào có như bà già chứ?
“Cô!” Người phụ nữ xinh đẹp suýt thì tức giận đến ói máu. Người ta vẫn hay xưng tụng cô là đại mỹ nữ mãi mãi không già, hôm nay lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa khinh thường bảo như bà già. Như vậy thì có ai mà nuốt trôi cho nổi cơ chứ? “Hừ! Con nhóc như cô ỷ vào có tiền, có chút tư sắc, có đàn ông nhà giàu bao nuôi mà lên mặt dạy đời người khác sao? Sao không về nhà nhìn lại bộ dạng phá tiền phá của của bản thân đi rồi hãy chê bai người khác!”
Cô ta ngay lập tức phản bác lại làm cho Tử Đằng nghẹn đến đỏ bừng cả mặt. Nói cô ỷ lại tiền của ba, ỷ lại có chút sắc đẹp, ỷ lại có đàn ông bao nuôi sao? “Cô nghĩ cô tốt hơn tôi sao? Nhìn bộ dạng là biết ngay chẳng phải là loại tốt đẹp gì rồi. Tôi và hôn phu tương lai của mình đi mua đồ thì ảnh hưởng đến việc cô quyến rũ đàn ông hả? Tôi nghĩ cô mới là kẻ dựa vào đàn ông bao nuôi thì có! Đồ bụng ta suy bụng người! Không khác gì hồ ly tinh là bao cả còn dám nói tôi?”
Bây giờ là đến cô gái kia tím mặt tức giận. Hai người cũng từ đó mà mắng nhau không ngừng nghỉ, hoàn toàn quên béng việc giành giật đồ vật muốn mua…
Người xung quanh cũng vây lại xem nhưng thấy hai nàng tiểu thư đang mắng nhau để tranh giành đồ vật thì cũng thức thời không xen vào. Có trời mới biết mấy nàng mà ghét ngươi thì ngươi sẽ phải sống như thế nào đâu.
Mà Lâm Kỳ Anh cũng không rảnh rỗi lại xuất tiền ra mua cái thứ chỉ có thể trưng này. Ai muốn thì tự người đó mua, cậu trả hết 2/3 số đồ mà Bạch Tử Đằng mua là đã vượt định mức chi tiêu ba tháng tự cấp của bản thân rồi.
Thật là rảnh rỗi mà! Cho dù cậu sẽ không cưới cô bé này mà chỉ muốn đền bù trước thì đền như vậy là quá nhiều rồi.
Lâm Kỳ Anh không quan tâm đứng một bên xem hai người đấu khẩu, thuận tiện xem chút thư đồ khiến hai vị tiểu thư tao nhã này lộ bản chất… Không ngờ, khi vừa nhìn thấy, cậu cũng có chút thất thần. Thứ đồ này… quả thật không phải cứ muốn là mua được đâu.
Bên trong tấm kính là một chiếc vòng cổ vô cùng tinh xảo xinh đẹp. Bên trên nó đính những viên kim cương tím rất nhỏ nhưng có khá nhiều. Mà thứ làm nên giá trị ngất trời cho thứ trang sức này chính là những viên kim cương đó. Phải nói là loại này vô cùng hiếm thấy, giá trị rất lớn, không phải muốn là có được.
Lâm Kỳ Anh lắc đầu, rảnh rỗi như vậy đi tranh giành đồ, sao lại không dùng thời gian đó để học hành cho tốt? Cậu mất bao nhiêu là thời gian để học, để có ngày hôm nay và để xây dựng tương lai, vì sao những người có nhà cao cửa rộng lại không bao giờ muốn nghĩ đến? Tin chắc rằng bản thân đi đâu cũng vẫn sống tốt sao? Thật là ngu ngốc! Nếu không có cha mẹ giàu có thì sẽ sống nổi sao?
Cậu mãi oán trách người khác mà không nghĩ đến phía sau mình có một người đã đứng từ lâu. Người này có khí chất thanh lịch nhưng lạnh lùng khiến cho người khác không dám lại gần. Anh cao cao tại thượng như vậy lại chỉ đang nhìn cậu một cách chăm chú. Cho đến khi Kỳ Anh quay lại thì mới giật mình nhận ra anh ta.
“Lâm Kỳ Anh?” Anh ta không rõ ràng hỏi. Dù gì trước đây gặp nhau cũng quá lâu rồi, còn nhớ được gương mặt đã là rất tài giỏi. Hơn nữa, một ngày anh ta gặp chắc cũng không dưới vài trăm người, muốn nhớ kỹ một gương mặt chỉ gặp lần đầu cách tận mấy năm là vô cùng khó khăn. Nhưng mà chắc tại ấn tượng ban đầu sâu sắc quá nên…
“Hoắc Tĩnh Long?” Cậu kinh ngạc hỏi. (Du: Còn ai nhớ anh này không? Lâu lắm mới cho lên sàn, ahihi:3)
Đã mấy năm rồi, người ta từ vùng quê hẻo lánh đó trở lại thành phố làm giám đốc ăn ngon mặc đẹp cũng phải thôi. Nhưng không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này. Lại còn nhận ra được cậu, như vậy cũng là quá tài giỏi rồi.
Mặc kệ hai nữ nhân vẫn không ngừng mắng nhau đến nỗi mất cả phong thái, cậu cùng anh ta ra một góc đứng nói chuyện. Anh ta cùng cậu đều là bị bức ép đi đến nơi phá tiền này quả thật cũng vô cùng bi ai. Cho nên trong chốc lát, cậu có cảm giác đồng bệnh tương liên với anh ta.
Hai người nói chuyện về việc làm ăn ngay giữa chốn đông người mà chẳng thèm suy nghĩ gì. Mà dù sao cũng chỉ là truyền đạt một ít kinh nghiệm mà thôi. Anh ta không quan tâm, cậu bận tâm làm gì? Nhưng mà tại sao anh ta không cố kỵ cậu không quen thân với anh ta mà lại truyền đạt kinh nghiệm quý báu như vậy với cậu làm gì? Cậu hình như cũng có chút không dám tin rồi.
Nhưng mà nói chuyện được nửa chừng, hai người kia mắng nhau đã rồi đột nhiên nhớ đến nam nhân đi cùng mình, muốn đem ra so sánh. Không ngờ hai tên nam nhân này lại nói chuyện với nhau hợp ý như thế, bỏ mặc hai người lửa giận cháy hừng hực.
“Kỳ Anh ca ca!” Bạch Tử Đằng la lên. Không thấy cô đôi co với người ta hay sao mà cái vị hôn phu này lại không bận tâm, thậm chí còn nhàn nhã nói chuyện với đàn ông của kẻ địch như vậy?
“À, có chuyện gì nữa vậy công chúa nhỏ?” Kỳ Anh hồi phục tinh thần từ tiếng nói bực bội kia, ngơ ngác hỏi một tiếng.
“Anh còn có thể ung dung đi trò chuyện như vậy sao? Anh không bênh vực cho em được một chút sao?” Con bé uất ức hỏi lại cậu. Aiz, chuyện của nữ nhân khi nào thì đến lượt cậu xen vào đây?
“Là anh không đúng! Thôi chúng ta về đi. Anh không có đủ tiền mua sợi dây chuyền đó cho em đâu. Nếu muốn mua thì em có thể tự bỏ tiền túi ra mua.” Lâm Kỳ Anh xoa huyệt thái dương, đau đầu nói.
“Anh chính là không có chút tâm ý nào với em có phải không? Sợi dây chuyền đó em phải có bằng được. Cứ xem như đó là vật đính ước của chúng ta không được sao anh?” Con bé nũng nịu sà vào trong ngực cậu mà làm nũng.
Gân xanh của cậu nổi lên đầy trán: “Đúng là tiểu thư nhà giàu mà. Em chẳng lẽ chỉ thích những vật đính ước đắt tiền như vậy sao? Cho dù anh có thể làm ra tiền trong tương lai đi chăng nữa, cứ như vậy chẳng phải em cũng có khả năng tiêu xài toàn bộ sao? Anh không muốn có một cô vợ ăn không ngồi rồi chỉ biết phung phí tiền. Nếu em thực sự muốn kết hôn cùng anh thì hãy kiếm một vạn đầu tiên đưa đến trước mặt anh rồi nói sau.”
Lâm Kỳ Anh tức giận nói xong liền xoay người đi, để lại Bạch Tử Đằng không cam tâm cắn răng dậm chân. Mà người phụ nữ bên kia cũng không bỏ qua cơ hội này, ngay lập tức bỏ đá xuống giếng: “Ai da, tiểu nha đầu! Xem ra người ta cũng hết kiên nhẫn với cô rồi kìa. Không nhanh chân chạy theo xin xỏ, cẩn thận bị bỏ rơi đó nha!”
“Cô! Xú nữ nhân!” Bạch tiểu công chúa phẫn hận mắng một câu rồi cũng bỏ đi.
Hoắc Tĩnh Long nhìn từ đầu đến cuối sự việc cũng không nhịn được cất tiếng: “Nguyệt Hoa, việc gì phải tranh chấp với một hài tử chứ. Như vậy bản thân cũng không lớn hơn hài tử bao nhiêu đâu.”
Anh nói vậy nhất thời khiến cho cô gái kia uất ức không thôi. Nhìn người khác không vui, cô hả hê một chút cũng không được sao? Nhưng mà nhìn lại thấy anh đi được một đoạn khá xa rồi, cô cũng đành cắn răng đuổi theo.
Đám đông chậm rãi tản ra. Dù gì chuyện ở đời cái không thiếu nhất chính là thị phi. Mà đám người thích xem thị phi tự nhiên cũng không phải là ít.