Nguyên nhân Trần Mặc Hàm nhận lời bừa với Qua Bích, là vì cô ấy vừa mới bị chàng trai mà mình thích làm tổn thương đến lòng tự ái. Trước khi gặp Qua Bích trong phòng học, cô ấy nói với người đó rằng, “Cậu đừng hiểu lầm, mình không thích cậu. Thực ra mình có bạn trai rồi.”
Trần Mặc Hàm thực sự có khả năng kiếm được một người bạn trai chỉ trong vòng mười phút.
Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết của Diệc Thư, về bản chất thì cũng chẳng khác tiểu thuyết Đài Loan là mấy.
Có lẽ mọi chuyện đều có nguyên do, chỉ là Bách Lệ mãi mãi cũng không biết được câu chuyện của Trần Mặc Hàm liệu có thực sự cảm động đến mức khiến cô có thể thông cảm cho cách làm của cô ấy không.
Suốt một tuần Qua Bích không đến trường, còn Giang Bách Lệ và Trần Mặc Hàm lại bị chuyển chỗ ngồi.
Về sau Qua Bích quay lại, anh đã nhìn Trần Mặc Hàm với vẻ chán nản, nhìn những cô gái khác với ánh mắt khinh thường. Chỉ có khi nhìn Bách Lệ, anh mới lộ ra vẻ nhiệt tình.
Nhưng nhiệt tình không phải tình yêu. Ánh mắt đó dường như muốn nói rằng, “Cảm ơn em. Đúng là anh em tốt.”
Có một khoảng thời gian kể từ khi đó, Bách Lệ và anh luôn ở bên nhau. Cùng đi căng-tin ăn, quen biết khá nhiều anh em của Qua Bích. Cô bị đám con gái xa lánh, cũng biết mọi người chê bai cô với Trần Mặc Hàm sau lưng, vì một tên con trai chẳng biết Trần Mặc Hàm có cần hay không mà một đôi bạn thân bỗng thành kẻ địch. Có người cười Trần Mặc Hàm đáng đời, không có bạn, cũng có người cười Giang Bách Lệ và Qua Bích trời sinh một đôi, cá mè một lứa.
Bách Lệ hơi buồn vì cuộc sống chẳng còn bình lặng, cô cũng không thích bị người ta chỉ trỏ bàn tán, thế nhưng trong lòng vẫn vui vui. Trần Mặc Hàm đã phá vỡ hình tượng giả tạo về cô gái hoàn mỹ trong lòng cô, cô không phải tiếp tục trăn trở, không cần tiếp tục tự ti nữa.
Hóa ra chúng ta đều như nhau cả. Rốt cuộc cô cũng dám nhìn thẳng vào Trần Mặc Hàm, cũng nhìn nhận bản thân mình.
Khi đối mặt với Trần Mặc Hàm, Bách Lệ vẫn kiên trì cho rằng mình chỉ xuất phát từ sự nghĩa khí, chứ không phải cô khao khát “cây si” của Trần Mặc Hàm như lời đồn nói. Ít nhất cô không hoàn toàn nói dối. Bách Lệ không theo đuổi Qua Bích, cô rất biết thân biết phận, chỉ hết lòng thực hiện nghĩa vụ của bạn bè tốt, cũng không can thiệp vào mấy chuyện lăng nhăng của Qua Bích. Chính tình yêu đã thổi bùng lên sự nghĩa khí trong cô.
Cuộc sống của Qua Bích cho dù có nhiều ong bướm vây quay, cho dù anh không bao giờ tha thứ cho Trần Mặc Hàm, cho dù thế nào thì anh vẫn là người yêu của cô.
Có lẽ là vì anh yêu Trần Mặc Hàm, nên mới không thể nào tha thứ.
Nhưng Bách Lệ dù sao cũng còn trẻ, lại yêu anh, làm sao có thể mãi mãi bình thản được? Trước hôm thi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều bạo gan hơn, Bách Lệ cũng thế. Chẳng biết là cô bạn gái thứ mấy của anh đến gặp cô, khuyên cô biết điều một chút, đừng có quấn lấy Qua Bích. Mọi lần cô nghe xong, chỉ nhún vai trả lời “Mình và anh ấy chỉ là bạn” hay “Người anh ấy yêu là người khác“. Nhưng lần này, Bách Lệ đã ngẩng lên nhìn thẳng vào đối phương, nói, “Cô thì biết cái gì? Nếu anh ấy không thích tôi thì tôi quấn lấy anh ấy có được gì không? Tôi nghĩ cô phải biết rõ điều này hơn tôi chứ.” Mà khi cô mở miệng, ông trời đúng là rất nể mặt, cho cô trở thành tiêu điểm chú ý luôn. Ở chỗ cầu thang, Trần Mặc Hàm đang đi xuống, Qua Bích đang đi lên, ở khúc quanh có một đám bạn cùng lớp đang đi đến, cứ như được đạo diễn sắp xếp sẵn vai diễn vậy.
Cô gái kia trông thấy Qua Bích, hỏi anh một cách khí thế, “Anh nghe chưa? Anh thích cô ta à? Ba người vì thế mà trở mặt với nhau hả?”
Câu này vừa thốt ra, hiện trường cũng rất phối hợp, mọi người đều dừng lại mười giây.
Qua Bích nhìn thoáng qua cô gái kia, lạnh lùng nói, “Cút.”
Trần Mặc Hàm liếc mắt nhìn Bách Lệ, nụ cười khinh thường khe khẽ hiện lên nơi khóe miệng.
Bách Lệ đứng bên ngoài vòng vây, nhìn hai người họ một tiếp tục đi lên, một người tiếp tục đi xuống, nhìn thoáng qua như một cảnh trong trailer phim điện ảnh. Cho dù quan hệ của hai người không tốt, nhưng giữa họ vẫn ẩn chứa sự kiêu ngạo, phóng khoáng, triệt để chèn ép một con người tầm thường như cô.
Tuy Qua Bích không trả lời câu hỏi, nhưng một chữ “Cút” của anh đã ném rắc rối lên người cô gái kia. Không ai còn chú ý đến Bách Lệ, tất cả đều chê cười cô ta tự mình rước lấy nhục.
Có lẽ Bách Lệ nên cảm ơn Qua Bích. Nhưng cô cũng biết, trọng điểm không nằm ở đây. Bởi vì về sau, quả nhiên Qua Bích không cho cô bám lấy anh nữa.
Cô vốn có thể đường hoàng mà đi đến chỗ anh, nói với anh rằng, “Không phải đâu nhé. Anh tưởng em thích anh thật đấy à? Chẳng qua là em không muốn cô ta làm phiền đến em mà thôi. Dù sao sự tồn tại của em cũng trở thành tấm khiên giúp anh giải quyết bao nhiêu vấn đề, chẳng lẽ anh lại không cho em mắng họ để bảo vệ quyền lợi của em? Này Qua Bích, anh bớt ích kỷ đi được không hả?”
Nhưng cô không làm thế. Kỳ thì đại học sắp tới rồi, cô mệt đến mức chẳng buồn lấp liếm.
Chỉ là, tình cảnh kia hỗn loạn quá, cô không cam lòng. Thế cho nên cô đã gửi một tin nhắn, trịnh trọng nói, “Em thích anh.”
Dù thế nào thì cô cũng phải thổ lộ một cách đàng hoàng chứ.
Mỗi ngày cô đều gửi một tin nhắn, “Em thích anh.” Nếu là buổi sáng sẽ thêm một câu, “Chào buổi sáng“. Nếu là buổi tối, sẽ thêm một câu, “Chúc anh ngủ ngon.”
Giang Bách Lệ không thể biết được, trước khi Qua Bích vào phòng thi, nhận được một tin nhắn “Chúc may mắn. Cố lên. Em thích anh.”, liệu anh sẽ có vẻ mặt gì.
Anh chưa từng trả lời cô. Cô về thị trấn nhỏ quê mình, không chào tạm biệt anh, cũng không có tin tức gì của anh cả.
Trước giờ Giang Bách Lệ luôn là một người may mắn. Điểm thi đại học của cô còn hơn Qua Bích nửa điểm, thuận lợi vào được đại học P.
Mọi người đều có một đích đến tốt. Cô và Qua Bích vào đại học P, Trần Mặc Hàm cũng trúng tuyển vào đại học ngoại ngữ W.
Bách Lệ xem việc gửi tin nhắn là thú vui, cho nên tới giờ cô cũng không thể nhớ được ngày 8 tháng Ba hôm đó, có dấu hiệu kỳ lạ gì xảy ra mà mình không để ý đến không. Buổi sáng cô gửi tin nhắn, sau đó đi chơi cùng bạn cấp Hai suốt một ngày một đêm, tối mới biết điện thoại di động bị bỏ quên ở nhà. Khi mở ra có một tin nhắn. “Được.”
Cái gì được? Cô nhìn tin nhắn của Qua Bích, một lúc lâu sau mới có phản ứng, cảm thấy thật khó tin. Cảm giác ngọt ngào ngập đầy trong tim, cô đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hét lên sung sướng.
Họ bên nhau đã một năm, bình thường như vậy, nhưng cũng sâu sắc đến thế. Qua Bích không hết lòng yêu cô. Nhưng hình như cũng không phải anh không yêu chút nào. Cô thực sự không biết nữa. Điều duy nhất mà cô biết, đó là Giang Bách Lệ cô đã yêu trọn vẹn, yêu hết mình, cô chẳng có gì để mà hổ thẹn.
Cô từng hỏi anh rất nhiều lần, “Anh có yêu em không?” Anh chưa từng trả lời thẳng vào vấn đề. Sự né tránh đó làm cô không vui, nhưng cũng không đau lòng đến mức khiến cô phải rời xa anh.
Từ trước đến nay anh luôn dùng đủ thể loại đáp án để trốn tránh câu hỏi của cô. Lần cảm động nhất là vào buổi liên hoan ăn mừng sau khi anh giành được chức liên đoàn trưởng. Trong bữa ăn, rất nhiều người rót cho Qua Bích, anh uống cũng ngà ngà say, liên tục kéo Bách Lệ nói “Cảm ơn“. Ai cũng bảo anh biết ơn cô đấy. Cô đi theo anh, đặt hết tâm huyết vào việc anh tranh cử. Lôi kéo bỏ phiếu, làm áp-phích, mở rộng quan hệ, thăm dò đối thủ, chuẩn bị bài diễn thuyết trau chuốt, chọn vest cùng anh, giúp anh tính thời gian...
Mọi người đều đi hết cả, anh mới ôm lấy Bách Lệ từ sau lưng, cằm đặt vào hõm vai cô, khiến cô cảm thấy cả bờ vai lẫn trái tim mình đều nhộn nhạo. Người say hay nói lời thật lòng, cô bèn lập tức hỏi, “Qua Bích, anh có yêu em không?”
Qua Bích nở nụ cười mơ màng, Bách Lệ còn ngửi thấy mùi rượu. Anh chỉ vào biển hiệu “M” to lớn bên ngoài cửa sổ, nói, “Chúng ta giống như McDonald's và KFC, mãi mãi ở bên nhau.”
Cô bật cười mà nước mắt tuôn rơi. Đúng vậy, nơi nào có KFC là nhất định gần đó sẽ có McDonald's. Hai cửa hàng luôn ở cạnh nhau.
Nhưng khi đó cô đã quên mất, người say rượu không chỉ nói lời thật lòng, mà còn nói cả lời mê sảng.
Qua Bích là KFC, vậy thì Trần Mặc Hàm là vị gà trên đầu ngón tay, còn cô chỉ là món salad hoặc món phụ gì đó được chế biến theo mùa, sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế, thậm chí khách hàng cũng không nhận ra. Thế nhưng không có vị gà thì KFC sẽ chẳng còn là KFC nữa.
Bách Lệ cứ tiếp tục cố chấp, có lẽ họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Đó là nếu như hôm qua cô không thấy được một email trong hộp thư của Qua Bích.
Em từng nói hay là chúng mình hẹn hò đi, anh bảo, hai chữ “hay là” còn làm tổn thương anh sâu sắc hơn lần đầu tiên em đổi ý. Bây giờ cuối cùng em cũng hiểu rồi, em hối hận, em nhận lỗi, em vứt bỏ lòng tự tôn vô nghĩa này, nhưng anh còn có thể quay đầu lại không? Em biết bản thân mình hèn hạ, nhưng nếu không có mối hờn giận giữa em và anh, thì liệu có hạnh phúc ngày hôm nay của cô ấy không?
Đến lúc này Giang Bách Lệ mới biết, Qua Bích chấp nhận bao nhiêu cách tỏ tình phiền nhiễu của cô, đơn giản là vì một câu “Nếu anh chưa từ bỏ, thì hay là chúng mình hẹn hò đi.” của Trần Mặc Hàm đã khiến anh vô cùng giận dữ. Tình yêu bao lâu của cô, hóa ra chỉ là thoáng giận dỗi của bọn họ mà thôi.
Mà Qua Bích chỉ trả lời email của Trần Mặc Hàm bằng một câu: “Anh không thể có lỗi với cô ấy.”
“Cậu nói xem, anh ấy như thế có phải là phản bội mình không?” Bách Lệ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giống như muốn kéo lại sự chú ý của Lạc Chỉ.
“Mình đang nghe đây.” Lạc Chỉ liếc nhìn ngón tay không yên của cô bạn.
“Anh ấy đã nói thế rồi, sao mình vẫn cảm thấy không cam lòng?” Bách Lệ hỏi.
“Vì câu nói mà cậu muốn không phải là cái câu lơ lửng như “Anh không thể có lỗi với cô ấy“. Cậu muốn anh ấy phải trả lời rằng, “Thời trẻ không hiểu chuyện, bây giờ tất cả đã qua rồi. Giờ đây anh đã yêu Giang Bách Lệ, mong em hãy nghĩ thoáng ra. Chúc em hạnh phúc.”” Lạc Chỉ cười buồn.
Bách Lệ lẳng lặng nghe, rất lâu vẫn không lên tiếng, dường như vừa nãy cô ấy đã nói hết toàn bộ sức lực rồi nên hiện giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa sổ, ráng chiều đã ửng hồng. Trời càng lúc càng nhanh tối.
Chẳng bao lâu sau, Bách Lệ khóc.
“Truyền thuyết kể rằng nước mắt người cá rơi xuống sẽ biến thành đá quý, có thể bán được rất nhiều tiền. Mình đang tiếc quá, sao cậu không đầu thai thành loại sinh vật này nhỉ?”
“Cậu không nói gì khác được à? Câu nào đó mang tính anh ủi, ấm áp tí được không?” Bách Lệ gượng cười.
“Đa số những lời an ủi đều vô ích.”
“Thế thì cho ý kiến vậy?”
“Cậu sẽ không nghe, mà có nghe cậu cũng không làm.”
“Cho dù mình không làm thì cậu cứ nói cũng được mà.”
Lạc Chỉ bị Bách Lệ bám riết lấy, liền ngẩng lên đưa mắt quan sát cô bạn. Một lát sau, cô nhẹ nhàng nói, “Chia tay đi.”
Tối đến, Lạc Chỉ ngồi trong phòng Tiffany trông cô bé học thuộc thơ cổ. Chợt nhớ lúc chiều khi cô và Bách Lệ đi ra khỏi cửa hàng KFC, cô ấy đã hỏi, “Nếu cậu là mình thì cậu có chia tay không?”
“Mình không thích anh ta, sao mình có thể là cậu được? Làm sao mình thông cảm cho cậu được chứ? Mình nói gì cũng khó nghe. Mình mà là cậu, nếu người khác chỉ đáp lại lời thổ lộ của mình bằng một chữ “Được” chứ không phải “Anh cũng thích em”, thì mình nhất định sẽ không bắt đầu với anh ta đâu.”
Bách Lệ khịt mũi, “Dây dưa mãi đến tận bây giờ, mình cũng chán rồi. Cậu ở cạnh quan sát chắc cũng thấy nực cười lắm nhỉ?”
“Mình chẳng chấp cậu.” Lạc Chỉ nhún vai, “Ai bảo cậu thích đọc tiểu thuyết Đài Loan cơ.” Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, “Nữ chính thường ngây thơ ngốc nghếch, nhưng đều tốt số. Mình cũng mong cậu có thể tốt số như thế.”
Bách Lệ cảm kích nhìn cô, “Thế lỡ như mình ngây thơ ngốc nghếch nhưng lại không phải nữ chính thì sao?”
Lần đầu tiên Lạc Chỉ bị Bách Lệ làm nghẹn họng.
“Đúng rồi.” Lúc hai người sắp xa nhau, Lạc Chỉ bỗng dưng gọi Bách Lệ lại.
“Gì thế?”
“Lần sau kể chuyện quá khứ cho người khác thì ít nhắc đến chuyện thời cấp Ba thôi, kể những chuyện tốt đẹp của hai người trong vòng một năm nay ấy. Ít nhất cũng phải làm vai chính trong thế giới của mình, cho dù là phim tình cảm buồn cũng được. Còn hơn là phải làm khán giả.”
Tốt hơn phải làm khán giả nhiều.
Lạc Chỉ nhớ đến quyển nhật ký hồi học cấp Ba.
Niềm kiêu ngạo của cô được thể hiện hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ. Ví dụ như, cho dù thế nào thì trong nhật ký của cô cũng chỉ có một cái tên là Thịnh Hoài Nam. Về phần những người ở bên cạnh anh, hình như cô chưa bao giờ nhắc đến.
-Hết