Cô bật cười, “Tôi nghĩ mình không hề hiểu lầm anh, nhưng tới giờ e là anh vẫn đang hiểu lầm tôi.”
Lạc Chỉ cũng từng nghĩ nếu cô nhắc đến chuyện này, có lẽ Cố Chỉ Diệp sẽ lầm tưởng rằng cô đang ghen với Bách Lệ, dù sao cô mới là người đầu tiên mà anh ta bắt chuyện. Nhưng với cô sự hiểu lầm đó chẳng mấy quan trọng, mà điều quan trọng là, nếu Cố Chỉ Diệp đúng là tên háo sắc ve vãn tán tỉnh khắp nơi thì ít nhất cô cũng có thể cảnh cáo anh ta trước khi Bách Lệ sa chân vào vũng bùn này. Bữa tiệc đó có khá nhiều cô gái xinh đẹp, Lạc Chỉ và Bách Lệ chẳng có gì nổi bật, thậm chí Cố Chỉ Diệp còn chứng kiến từ đầu đến cuối màn kịch giữa Bách Lệ, Qua Bích và Trần Mặc Hàm. Vậy rốt cuộc lý do gì khiến anh ta mới đầu thì mặt dày bắt chuyện với Lạc Chỉ, thoắt cái đã đuổi theo kết thân với Giang Bách Lệ? Lẽ nào anh ta thật sự bị cuốn hút trước “khí chất độc đáo” của hai người họ? Cô đương nhiên không tin mấy lời vớ vẩn đó.
Nói là cảnh cáo, nhưng cô vẫn cảm nhận được khoảng cách lớn được hình thành bởi tuổi tác và kinh nghiệm sống giữa hai người, thế nên dù đã trau chuốt từng chữ, Lạc Chỉ vẫn cảm thấy lời của mình thật nực cười và trẻ con. Cô biết đầu óc cô không bằng anh ta, muốn thăm dò suy nghĩ thật lòng của anh ta e là chỉ tốn công vô ích, mà nếu tùy tiện khuyên can Bách Lệ thì có lẽ sẽ làm phản tác dụng.
Dù có lo lắng cũng đành phải mặc kệ. Lạc Chỉ luôn tin rằng, trong vấn đề tình cảm, nếu cứ có người cố tỏ ra khôn ngoan thì tình hình sẽ khó cứu vãn được, thậm chí có thể khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.
Cố Chỉ Diệp hút được nửa điếu thuốc thì dụi tắt, rồi tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh. Anh ta đưa mắt đánh giá Lạc Chỉ rồi gật đầu nói, “Tôi hiểu rồi”.
Cuối cùng Bách Lệ đã bước ra ngoài, trong túi ni-lông đựng đầy đồ ăn vặt. Lạc Chỉ đoán chắc cô ấy muốn dùng những thứ này để che khuất gói băng vệ sinh ở chính giữa.
“Em chạy vội vào trong vì muốn mua đồ ăn à? Lúc nãy ăn chưa no sao?” Cố Chỉ Diệp tỏ ra kinh ngạc. Bách Lệ lúng túng không biết giải thích ra sao. Lạc Chỉ vội chen ngang, “À, mình nhớ ra rồi. Cô hướng dẫn bảo cậu sáng mai trông con giúp đúng không?”
Bách Lệ gật đầu liên tục, “Đúng thế, để dỗ trẻ con nên mới mua nhiều đồ ăn.”
Lạc Chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm thì trông thấy nụ cười gian của Cố Chỉ Diệp. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện gói băng vệ sinh đã bị dồn ra bên cạnh mấy gói bim bim Lay’s từ bao giờ, logo to đùng của nó khiến lời nói dối trắng trợn của họ trở nên ngớ ngẩn.
Lạc Chỉ cũng cố nhịn cười, đặt tay lên vai Bách Lẹ, đẩy cô ấy về phía trước, “Đi thôi, về ký túc nào.”
Di động của Cố Chỉ Diệp đột ngột rung lên. Anh ta khoát tay ra hiệu cho các cô chờ một lát rồi đi tới hàng cây cách đó không xa để nghe điện thoại. Chừng hai, ba phút sau anh ta mới trở lại, cười hỏi các cô, “Dù sao cũng đã thi xong môn cuối rồi, các em về ký túc có ăn mừng tiếp không?”
Bách Lệ lắc đầu, “Cũng đâu phải lần đầu thi cuối kỳ, ăn mừng gì nữa chứ. Thực ra cũng chẳng có việc gì làm, chỉ lướt mạng, xem phim, hóng hớt trên forum thôi.”
“Hay là đi hát karaoke đi?”
Lạc Chỉ định lên tiếng, nhưng tự động ngừng lại khi bắt gặp đôi mắt ngời sáng của cô bạn. Bách Lệ kéo tay cô nói, “Được đấy! Nhưng mà bây giờ… mấy quán hát gần trường chắc đã chật cứng người. Gần 9 giờ rồi, lại còn là cuối tuần, thi xong nhiều người đi hát lắm, cả tụ tập câu lạc bộ gì đó nữa…”
Cố Chỉ Diệp bật cười trước biểu cảm lúc thì hớn hở, lúc thì ủ rũ của Bách Lệ, “Không sao, tôi có xe mà, chúng ta đến chỗ khác xa hơn xem thế nào, hát xong tôi đưa các em về là được.”
Bách Lệ đề nghị, “Nếu xa một chút thì gần cầu Bạch Thạch có quán ‘Tủ Tiền’ đấy!”
Cố Chỉ Diệp nghĩ ngợi trong chốc lát rồi lắc đầu, “Tôi biết có một quán khá được gần cung Ung Hòa, đi thử nhé?”
Lạc Chỉ cảm thấy tình bạn quả đúng là một mối phiền phức, vẻ mặt chờ đợi của Bách Lệ lúc này khiến cô không tài nào thốt ra được ba chữ “thôi đừng đi”.
Khi sắp xuất phát, Lạc Chỉ nhận được điện thoại của Lạc Dương. Anh cố ý gọi cho cô, bảo rằng không biết vì lý do gì mà vé tàu năm nay rất khó mua, khuyên cô đừng “nước đến chân mới nhảy” như mọi năm, nên chuẩn bị từ sớm thì hơn.
Lạc Chỉ bỗng nhớ đến Trần Tĩnh, thế nên sau khi Lạc Dương hỏi thăm tình hình thi cử của cô, Lạc Chỉ đột ngột hỏi anh, “Anh, anh rất yêu chị Niệm Từ đúng không?”
Lạc Dương bật cười, “Em thi đến mụ cả người rồi à? Tự dưng lại hỏi chẳng đầu chẳng đuôi thế?”
“Trả lời câu hỏi!” Chỉ với Lạc Dương cô mới có thể cáu kỉnh theo kiểu làm nũng như thế. Việc này khiến cho Giang Bách Lệ đang ngồi ở ghế phụ phía trước giật mình quay lại, tựa nửa người vào ghế, nhìn co chăm chú.
“Yêu, tất nhiên là yêu rồi, yêu đến mức chết đi sống lại, cả đời anh chỉ yêu có bốn người phụ nữ: mẹ anh, Trần Tĩnh, em và còn cả con gái tương lai của anh nữa.”
Lạc Chỉ không biết nỗi sợ vô cớ của mình từ đâu mà đến. Ngay cả khi nghe được câu trả lời điềm tĩnh pha chút trêu chọc của anh, cô vẫn không thể yên lòng.
“Ừ, tốt lắm. Không có gì đâu.” Cô buồn bực nói, tay định cúp máy.
“Trần Tĩnh… đã nói gì với em à?”
Khoảng khắc Lạc Chỉ sắp buột miệng nói câu “tạm biệt”, Lạc Dương bỗng thốt ra câu hỏi này. Thoạt nghe có vẻ không để tâm, nhưng trong đó không giấu nổi sự căng thẳng, giống như có người níu chặt sợi tóc của Lạc Chỉ rồi khẽ kéo căng.
Cô không đáp lại. Trong khoang xe kín mít dường như có thể nghe rõ mồn một tiếng thở và tiếng tim đập của cô.
“Trần Tĩnh cả nghĩ rồi.” Lạc Dương hờ hững nói.
Lạc Chỉ vẫn không lên tiếng.
“Anh chỉ cảm thấy tiếc cho cô ấy chứ không có ý gì khác. Cô bé nông nổi quá, anh thấy không đáng, chỉ có vậy thôi. Các em đã nghĩ quá nhiều rồi.”
Lạc Chỉ càng nghe càng ngờ vực, nhưng cô vẫn giữ im lặng.
Im lặng là cách gặng hỏi tốt nhất.
“Thôi được rồi, em cũng đừng vẽ chuyện thêm nữa. Phụ nữ đúng là rách việc, chỉ giỏi buôn chuyện. Thi xong thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, nghe rõ chưa?”
Có lẽ Lạc Dương vẫn đang tăng ca nên từ đầu bên kia vẫn loáng thoáng tiếng nói chuyện, tiếng gõ bàn phím và tiếng chuông điện thoại xen lẫn với tiếng bút viết sột soạt, hoàn toàn đối lập với bầu không khí vắng lặng ở chỗ Lạc Chỉ.
Hoàn cảnh này đúng là không hợp để nói chuyện tình cảm.
Lạc Chỉ gật đầu, nhưng chợt nhớ ra làm vậy đối phương cũng không nhìn thấy bèn vội nói, “Anh à, thực ra chị Niệm Từ không nói gì cả, em đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cười, muốn học theo để dọa anh thôi, không ngờ lại moi được tin thật. Em phải thu phí giữ bí mật mới được.”
Lạc Dương im lặng hồi lâu mới cười nói, “Được, cuối tuần này cùng đi ăn cơm đi.”
Cúp máy xong Lạc Chỉ mới trông thấy tin nhắn mới. Là của Thịnh Hoài Nam. Anh nhắn rằng, “Mình nói thật đấy.”
Cô dán mắt vào màn hình điện thoại một lúc, sau đó đưa tay xóa tin nhắn, đồng thời xóa tất cả các tin cũ và xóa luôn cả số người gửi. Cô phát hiện khi ấn phím “xóa” mình chẳng hề ngập ngừng do dự, mà rất quyết đoán, rất dứt khoát.
Mỗi khi mối quan hệ của họ rơi vào ngõ cụt, cô đều rúc vào trong chăn, tay cầm di động xem lại một lượt danh sách tin nhắn thuở họ còn thân thiết. Cô đọc đi đọc lại, dù chỉ là một hàng dấu chấm lửng cũng lưu lại, mãi cho đến khi hộp thư thoại quá đầy, cô mới luyến tiếc chọn xóa những tin không quan trọng. Sự mờ ám và thăm dò ẩn trong từng câu chữ là tia sáng le lói giữa đêm dài, mang lại cảm giác ấm áp trong lớp vỏ dối gạt. Nó nói với cô rằng những nhiệt tình trước kia không phải là giả. Những mẩu tin nhắn và phán đoán mơ hồ đó đã giúp cô phác họa rõ nét hình bóng anh.
Cô khinh thường hành vi của mình, nhưng đêm nào cô cũng đọc, giống như một quyển sách mãi không học thuộc hết, như đề thi không sao đoán ra được.
“Cậu gọi điện cho anh trai à?”
“Ừ.”
Bách Lệ trợn mắt nhìn cô nói, “Mình đã từng gặp một lần rồi, khi anh ấy đến ký túc xá chúng ta, cậu đã đưa sách cho anh ấy. Lúc đó mình nghĩ bụng, anh trai cậu đẹp trai quá, lại còn khí chất ngời ngời, sao có thể là anh trai cậu được? Cậu xem trông cậu bình thường thế này kia mà.”
Lạc Chỉ suýt hộc máu, lúc sau mới nhớ ra, “Lúc ấy cậu chưa ngủ à?”
“Mình nằm trên giường đọc tiểu thuyết, không cả dám thở mạnh.”
“Anh trai mình cũng bình thường thôi, nhưng được cái rất ưa nhìn. Mình thấy có lẽ là vì anh ấy đi làm rồi, cách ăn mặc và khí chất ít nhiều có thay đổi, nam sinh xung quanh cậu toàn đám trẻ ranh lôi thôi lếch thếch, so với họ dĩ nhiên là anh mình xuất sắc hơn rồi.”
“Mới đầu mình còn tưởng anh ấy là bạn trai cậu. Về sau mới phát hiện ra, là một người dân thường, tham vọng của cậu đúng là không nhỏ, lại còn ngắm trúng trai đẹp hơn, nói đến Thịnh...” Cô ấy đột nhiên ngừng lại, lúng túng nhìn Lạc Chỉ.
Lạc Chỉ vốn định đáp trả “Đẹp cái con khỉ, cậu tưởng mình là cậu chắc, tìm bạn trai chỉ biết nhìn mặt”. Nhưng cô bỗng cảm thấy nói những lời này trước mặt Cố Chỉ Diệp thì không được hay lắm, e là đối phương sẽ hiểu lầm lời trêu đùa này và cho rằng Giang Bách Lệ là người nông cạn.
Thôi thì im lặng là vàng.
Lúc sắp đến cổng, Cố Chỉ Diệp lại nhận một cuộc điện thoại. Trong xe khá yên tĩnh, chỉ có Bách Lệ vừa xem tạp chí vừa ngân nga hát, đầu bên kia điện thoại lại rất ầm ĩ. Có tiếng một cô gái hét lớn trong vào điện thoại, Lạc Chỉ nghe không rõ lắm, nhưng vẫn loáng thoáng bắt được một vài chữ.
Cố Chỉ Diệp dừng xe trước cổng, “Các em xuống trước đi, đợi tôi trước sảnh, tôi đi đỗ xe đã.”
Dưới ánh đèn neon rực rỡ, Lạc Chỉ nhìn thấy đủ sắc thái màu sắc lướt qua gương mặt Giang Bách Lệ.
“Hóa ra là ‘Candy’. Mình đã từng đến đây rồi.” Bách Lệ mỉm cười.
Lạc Chỉ sững người. Theo bản năng cô cảm thấy nơi này có gì đó không đúng, nhưng vẫn nắm chặt tay cô ấy, len qua hàng xe taxi đã đỗ trước cổng chờ khách rồi đi vào trong.
Cố Chỉ Diệp nhanh chóng đuổi kịp, nói với nhân viên phục vụ, “Tôi đặt trước rồi.”
“Xin hỏi anh tên là gì?”
Anh ta ngẩn người, “À, tôi họ Cố.” Phục vụ cau mày cúi đầu kiểm tra sổ ghi chép. Cố Chỉ Diệp xoay người ra hiệu cho Lạc Chỉ và Giang Bách Lệ tới sofa ở đằng xa ngồi chờ.
Mấy phút sau, phục vụ đi đến cười nói, “Mời hai cô vào trong.”
Đi qua hành lang lấp lánh ánh sáng, trong tiếng nhạc hỗn loạn vọng ra từ phòng karaoke, Lạc Chỉ nghe thấy tiếng gọi rất khẽ, “Giang Bách Lệ?”
Giang Bách Lệ không nghe thấy nên chẳng có phản ứng gì, vẫn cười nói như cũ. Nhưng qua cánh cửa kính, Lạc Chỉ trông thấy gương mặt nhìn nghiêng của Trần Mặc Hàm đứng cách họ không xa. Cô quyết định giả ngốc, kéo tay Bách Lệ đi nhanh về phía trước.
“Bách Lệ?”
Lần này là giọng nam. Lạc Chỉ nhận thấy cả người Bách Lệ cứng lại, không khỏi thở dài trong lòng.
Giang Bách Lệ ngạc nhiên ngoảnh đầu. Qua Bích và Trần Mặc Hàm đang đứng trước cửa nhà vệ sinh. Qua Bích đã bước một chân lên bậc thềm, lúc này cũng ngoái lại nhìn họ với vẻ khó tin.
“Bách Lệ, sao không đi nữa?”
Cố Chỉ Diệp đuổi theo từ phía sau. Còn chưa dứt lời, Qua Bích đã mìm cười lên tiếng chào hỏi, “Sếp Cố, trùng hợp thật.”
Lạc Chỉ thở dài, lần này thì náo nhiệt rồi đây.
Trần Mặc Hàm nhìn Giang Bách Lệ bằng ánh mắt mỉa mai. Cô ta đẩy Qua Bích vào phòng vệ sinh, “Anh bảo cần đi gấp cơ mà? Còn ngây ra đó làm gì, người ta còn phải đi hát nữa.”
Qua Bích hết nhìn Giang Bách Lệ, lại đưa mắt nhìn Cố Chỉ Diệp, sau cùng thì đẩy cửa bước vào. Trần Mặc Hàm theo sát anh ta. Cả hành lang chỉ còn lại ba người họ, nhân viên phục vụ đã sớm mất hút ở ngã rẽ.
“Sao vậy?” Cố Chỉ Diệp thắc mắc, Giang Bách Lệ nhếch môi gượng nói, “Bạn học thôi, đi nào. Đi hát thôi.” Nói xong thì bước dứt khoát về phía hành lang.
Lạc Chỉ ngờ vực quan sát biểu cảm trên gương mặt Cố Chỉ Diệp nhằm tìm ra sơ hở của anh ta. Con người này đã chứng kiến từ đầu đến cuối màn kịch giữa Giang Bách lệ và Qua Bích ở bữa tiệc, cho dù Giang Bách Lệ không hiểu rõ, bên cạnh vẫn còn một người biết hết sự tình là cô đây, vậy mà lúc này anh ta lại tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
“Tôi biết cả rồi, cậu ta là bạn trai cũ của Bách Lệ,” anh ta bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Lạc Chỉ liền bật cười, “dù sao cũng là một chuyện mất mặt, em cứ để tôi giả vờ không hay biết gì đi, để tránh làm Bách Lệ buồn.”
Lạc Chỉ gật đầu, trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào.
Giang Bách Lệ hoàn toàn làm chủ phòng hát, Lạc Chỉ ngồi bên phụ trách chọn bài giúp cô ấy. Cô cũng cố ý chọn mấy bài tình ca “hot” cho hai người họ.
Màn vừa rồi khiến cô đột ngột đưa ra quyết định, thà đẩy Bách Lệ vào cuộc tình mới chưa biết sẽ đi về đâu, cũng phải ngăn tình cũ rục rịch trỗi dậy.
Thế nhưng khi Cố Chỉ Diệp chọn bài “Ký ức độc nhất”, Lạc Chỉ nhạy cảm phát hiện ra, Giang Bách Lệ có chút bất thường.
Anh muốn em là ký ức độc nhất của mình
Dẫu người khác buông bao lời khó nghe
Giang Bách Lệ đứng dậy, bỏ lại một câu “Mình vào nhà vệ sinh” rồi vội vàng ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa ra khỏi phòng đã đưa tay che kín miệng.
Lại là một bài hát chứa đựng cả một câu chuyện phía sau.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Chỉ Diệp và Lạc Chỉ. Cố Chỉ Diệp không tiếp tục hát mà tựa người vào sofa, yên lặng vắt hai tay ra sau gáy. Ngồi như thế được một phút thì Lạc Chỉ không chịu nổi tiếng nhạc nền nữa nên bấm luôn nút tắt.
Bầu không khí càng trở nên bức bối.
Cố Chỉ Diệp đột ngột đứng dậy, “Tôi đi hút điếu thuốc. Em hát đi, từ nãy tới giờ cũng được gần tiếng rồi mà em vẫn chưa hát bài nào.”
Anh ta nói xong liền đẩy cửa bước ra ngoài, để lại một mình Lạc Chỉ ngồi trong căn phòng mờ tối. Cô thoải mái dang rộng hai tay, ngửa đầu tựa vào sofa, khép hờ đôi mắt.
Người ta thường nói chỉ có thể đánh giá ký ức là đẹp hay xấu khi đã trải qua tất cả. Dù từng hạnh phúc hay đau khổ tới đâu, một khi đã trở thành ký ức thì chỉ có kết quả cuối cùng mới có thể quyết định sắc thái của nó. Nếu kết quả mỹ mãn, những đau khổ trong quá khứ cũng nhuốm màu ngọt ngào; kết quả bi thương thì hương thơm vị ngọt đã qua cũng sẽ hóa thành bụi bặm. Chúng sẽ không ngừng nhắc nhở bạn rằng, sớm biết có ngày hôm nay, cớ sao ban đầu còn làm vậy.
Cuối cùng Lạc Chỉ đã nhớ ra bài hát “Ký ức độc nhất”, và cả “Candy”. Cô gái tỉnh lẻ Giang Bách Lệ hồi năm thứ nhất đại học đã từng hào hứng nói với Lạc Chỉ, Qua Bích đưa cô ấy đến một quán karaoke rất to, cách trường xa lắm. Bài đầu tiên mà Qua Bích hát cho cô ấy là “Ký ức độc nhất” của Trần Tiểu Xuân.
“Qua Bích hát rất hay. Thật đấy, cực kỳ êm tai.”
Bài hát đó đúng là hát cho cậu nghe sao?
Anh muốn em là ký ức độc nhất của mình
Dẫu người khác buông bao lời khó nghe
Qua Bích yêu Trần Mặc Hàm mới là ký ức độc nhất. Có lẽ tới giờ Giang Bách Lệ mới hiểu ra.
Dù sao cũng chúc mừng Bách Lệ, từ nay trở đi bài hát này sẽ thuộc về cô ấy, Qua Bích cũng trở thành ký ức độc nhất của cô ấy.
“Một mình đến quán karaoke, hơn nữa còn không hát hò gì, cậu có cá tính thật.”
Cánh cửa bật mở, âm thanh hỗn loạn bên ngoài cũng ùa vào. Lạc Chỉ mở mắt, một lúc sau vẫn chưa thể phản ứng lại.
Chàng trai đứng tựa người vào cửa lúc này chính là Thịnh Hoài Nam, người vừa bối rối chào tạm biệt cô trước cửa siêu thị vài tiếng trước.
Cô sửng sốt, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được cười, lòng rối như tơ vò.
Thịnh Hoài Nam thong thả bước vào, xoay người đóng cửa rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Lạc Chỉ vô thức dịch sang, thầm nghĩ sao căn phòng này lại bé như thế.
“Sếp Cố bỏ cậu một mình ở đây à?”
Lạc Chỉ cau mày nhìn màn hình chọn bài, không che giấu vẻ bực bội.
Thịnh Hoài Nam vừa dứt lời liền vội vã xua tay, “À không phải, mình không có ý đó. Mình... Mình đi ngang qua mấy lần, thấy ba người đang hát karaoke. Ý mình là...”
Nói chưa hết câu, Thịnh Hoài Nam đã cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng khó mà chấp nhận lời xin lỗi chẳng đâu vào đâu này. Vậy nên anh im bặt một lúc rồi không nói gì thêm nữa.
Lông mày Lạc Chỉ từ từ giãn ra, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh, “Sao cậu lại ở đây? Nơi này cách trường rất xa mà.”
“Mình... Mình bị mấy đứa bạn kéo đến đây hát.”
Anh chống tay lên đầu gối, nụ cười lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Đến rồi mới thấy rất vô vị, trong phòng lại bí bách, nhiệt độ điều hòa cao quá, không thở nổi.”
Lạc Chỉ gật đầu nhưng không đáp lời, cũng chẳng biết nên nói gì khác.
“Mình ra ngoài đi vệ sinh thì đi ngang qua chỗ này, đúng lúc nhìn thấy cậu qua cánh cửa kính. Mình còn đang nghĩ, nhìn cậu bắt chéo chân, hai tay dang rộng trông rất giống ông lớn nào đó, khiến người ta rất muốn nhét vào hai cánh tay cậu hai cô phục vụ.”
Lạc Chỉ ngẩn ra, người này đi đâu vậy? Thịnh Hoài Nam cố gắng pha trò nhưng không thành, nghe thế nào cũng thấy gượng gạo.
Hôm nay cậu sao thế? Bị ai nhập hồn à? Sao chẳng giống cậu chút nào?
Thiếu chút nữa là cô buột miệng nói ra mấy câu này. Đúng lúc ấy, Thịnh Hoài Nam lẩm bẩm xong đột ngột quay sang nhìn cô.
Dù đã kéo giãn khoảng cách, cô vẫn bị kẹp giữa anh và máy chọn bài. ánh đèn phòng chiếu xuống những hoa văn hình sao đủ mọi màu sắc, rọi lên gương mặt anh. Mọi từ ngữ bỗng tắc nghẹn trong cổ họng cô. Họ gần nhau quá.
Dù Lạc Chỉ đã không còn cảm giác vui mừng khôn xiết trước mỗi cuộc gặp gỡ tình cờ, cũng không cố ý gán cho nó những ý nghĩa đặc biệt nữa, nhưng lúc này cô vẫn không nỡ mở miệng đuổi anh đi. Cảm xúc và lý trí đấu tranh trong cô, và kẻ thắng luôn là tình cảm.
Đúng lúc này di động trong túi cô rung lên, là số điện thoại lạ. Lạc Chỉ vội vàng nghe máy, tiện thể đứng dậy đi về phía cửa để thoát khỏi vòng vây vô hình của anh.
“Lạc Chỉ à? Tôi là Cố Chỉ Diệp. Tôi đưa Bách Lệ đi hóng gió. Tạm thời không về được, xin lỗi em. Em cứ hát tiếp đi, hoặc là gọi mấy người bạn đến hát cùng cũng được, tôi mời. Thành thật xin lỗi, phải để em ở lại một mình.”
Hóng gió ư? Lạc Chỉ cười. Mặc dù cuộc gặp gỡ tình cờ đầy khó xử tại chốn cũ khiến Bách Lệ không giữ được bình tĩnh, nhưng cũng có thể xem là một thời cơ tốt với họ.
Tuy nhiên cô chợt nhớ ra một chuyện, “Chỗ này chắc là ra về mới thanh toán đúng không? Vậy anh định mời thế nào đây?”
Dường như đối phương rất ngạc nhiên vì cô để ý tới chuyện này, hơn nữa còn thẳng thắn như thế nên không thể nén cười.
“À đúng vậy, xin lỗi em, tôi sơ suất quá. Một tiếng là 180 tệ, nếu giờ em đi ngay chắc khoảng 360 tệ, em có mang đủ tiền mặt không? Có thẻ tín dụng không? Khi nào Bách Lệ về trường, tôi sẽ bảo cô ấy mang về hộ em, đúng là... tôi suy nghĩ không chu đáo. Nhưng em hỏi thẳng như thế, quả thực là... rất thú vị.”
“Tôi có thẻ sinh viên tích hợp thẻ tín dụng. Vậy tôi phải hát thâu đêm luôn, anh đã nói sẽ trả tiền rồi đấy, tôi nhất sẽ ghi nợ.”
Cố Chỉ Diệp ở đầu dây bên kia bật cười sảng khoái.
“Được, vậy em phải cẩn thận nhé.”
Khi đối phương chuẩn bị gác máy, Lạc Chỉ suýt buột miệng hỏi, “Sếp Cố, anh nghiêm túc sao?” Nhưng nghĩ lại thì có hỏi hay không cũng vô nghĩa, chuyện tình cảm cứ phải thuận theo tự nhiên thôi. Dẫu anh ta chỉ có ý chơi bời, còn Giang Bách Lệ chỉ liều mình để quên đi tình cũ, nhưng khi hai người đều cam tâm tình nguyện thì cũng chẳng còn gì phải sợ.
Lý luận tình yêu chính là như vậy, ngược xuôi ngang dọc thế nào cũng đều có lý.
Cô bỏ điện thoại xuống, quay lại nhìn chàng trai đang ngồi trong bóng tối. Anh xuất hiện quá đột ngột, như thể bước ra từ hư vô. Trong ấn tượng của cô, anh tồn tại với nhiều hình ảnh khác nhau: bóng lưng anh, gương mặt nhìn nghiêng, nhìn thẳng của anh, anh khoác ba-lô, anh đuổi theo chiếc xe ba bánh, anh trượt trên sân băng, anh cầm ô đứng giữa trời mưa... Dù có đan cài tất cả với nhau hay cố gắng tô vẽ cho đậm nét đến đâu cũng không thể trùng khớp với hình ảnh anh của hiện tại.
Đây giống như cái kết dở tệ của một bộ phim dở tệ. Mỗi lúc bạn cho rằng phụ đề hết phim sắp xuất hiện thì một giây sau lại nhảy ra cảnh mới, kết hợp với một vài chi tiết vô nghĩa.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt. Cô luôn thể hiện quá dở, nên ông trời mới không ngừng cho cô cơ hội luyện tập, để cô liên tục sửa sai hết. Chúng mài mòn niềm kiêu hãnh, giải tỏa sự căng thẳng, xóa tan niềm mong mỏi và dẹp yên cơn giận của cô.
Vướng mắc suốt một thời gian dài như vậy, dù niềm hy vọng có một cái kết đẹp cho tình cảm này đã bị dập tắt, nhưng ít nhất cô không còn quá đau khổ nữa. Thay vì một cái kết đẹp hàm chứa tầng hàm ý khác, khiến người ta lưu luyến không quên, thà rằng cứ đập tan ảo tưởng theo cách đơn giản nhất.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Cô đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoài Nam, đặt hai tay lên đầu gối, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
Hết