Đối phương cũng nhìn thấy cô, cô đành lịch sự gật đầu chào anh ta.
Qua Bích thoải mái cười với cô: “Người đẹp, Bách Lệ có ở ký túc xa không?”
“Cô ấy đang ngủ.”
“Thảo nào anh gọi điện thoại mà cô ấy không nghe máy. Vậy em mang hoa lên hộ anh nhé.”
Lạc Chỉ gật đầu, vươn tay đón lấy bó hoa mà Qua Bích đưa. Không ngờ cô đỡ được rồi, đối phương lại không chịu buông tay.
“Mong là cô ấy không giận anh nữa. Lần đầu tiên trong đời anh ôm hoa đứng dưới tầng thế này. Cô ấy còn không nhận, anh cũng chẳng muốn làm nữa.”
Lạc Chỉ buông tay rồi lùi lại phía sau, tranh xa gương mặt tuấn tú đó rồi nói: “Vậy tôi sẽ mau chóng lên tầng gọi cô ấy xuống gặp anh.”
Cô định cất bước thì Qua Bích bỗng khẽ lên tiếng từ phía sau: “Em đúng là cô gái nhạt nhẽo nhất mà anh từng gặp.”
Lạc Chỉ dở khóc dở cười, nhưng cô chẳng bảo gì mà chỉ quẹt thẻ đi vào trong.
“Mỹ nữ lạnh băng khác với tảng băng. Em còn non lắm, cần luyện thêm mới có thể thạnh thạo chiêu lạt mềm buộc chặt, thế này chưa ổn đâu.”
Lạc Chỉ bật cười thành tiếng, nói mà chẳng buồn ngoảnh đầu: “Ai muốn buộc anh?”
Ở chỗ ngã rẽ, cô nghe thấy phía sau vọng lại tiếng “Fuck” rất nhỏ.
Sau mỗi lần đấu với đám con gái vo ve quanh Qua Bích, Giang Bách Lệ luôn nằm bò ra giường khóc lóc nức nở. Cảnh này hoàn toàn trái ngược với vẻ vênh váo, ngạo mạn của Qua Bích lúc khoe khoang sự đào hoa của anh ta. Trong lòng Lạc Chỉ bỗng cảm thấy chua xót.
Lạc Chỉ về đến phòng ký túc xá, đánh thức Bách Lệ. Còn chưa dứt lời, Bách Lệ đã tung chăn ra, vội vàng bò đến chỗ chiếc thang và leo xuống, đi chân đất tới cái bàn ngổn ngang đủ thứ tìm sữa rửa mặt.
“À, đúng rồi.” Bách Lệ chỉ lên bàn học của Lạc Chỉ, “Tối qua lúc mình về nhìn thấy trong hòn thư của cậu, nên đã cầm về giúp cậu.”
Lạc Chỉ cầm hai phong thư trên bàn mình lên, không có địa chỉ người gửi, nhưng cột người nhận có đề hai chữ “Lạc Chỉ” đầy phóng khoáng.
Chỉ có thể là Định Thuỷ Tịnh.
Đinh Thuỷ Tịnh là một trong những người khá thân với Lạc Chỉ trong lớp cấp ba. Khi học đến học kỳ hai năm thứ nhất tại Học viện chính trị quốc tế trường Đại học Z nổi tiếng ở miền Nam, Đinh Thuỷ Tịnh đột nhiên quyết định bỏ học, thi lại đại học với tư cách là học sinh năng khiếu ngành Mỹ thuật. Quyết định này quả thực là cú sốc với mọi người.
“Mọi người” ở đây không bao gồm Lạc Chỉ. Hồi học năm thứ nhất, hai người đã mất liên lạc. Nếu Đinh Thuỷ Tịnh không viết thư, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết được chuyên cô ấy bỏ học.Cô vẫn luôn thu mình trong vỏ ốc như thế. Ngay đến cái tin học như “Trịnh Văn Thuỵ thích Thịnh Hoài Nam” khiến “cả trường đều cười nhạo”, cô cũng không hề hay biết.
Đinh Thuỷ Tịnh trở lại với cuộc sống của học sinh cấp ba, không ở phòng vẽ thì sẽ lên lớp, ít có cơ hội vào mạng. Thế nên cô ấy đã chọn cách yêu ngành Bưu chính Trung Quốc, Mạc dù Lạc Chỉ cũng không hiểu vì sao cô ấy không nhắn tin luôn cho cô. Nhưng bức thư này phần lớn là do Đinh Thuỷ Tịnh nằm bò ra bàn rồi nguệch ngoạc viết trong giờ học. Cõ lẽ cô ấy thấy cô đơn, cũng có thể chỉ để giết thời gian thôi. Nội dung cũng chẳng có gì quan trọng, thư thì lúc ngắn lúc dài.
Hai bức thư cách nhau hơn một tuần. Lạc Chỉ không có thói quen kiểm tra hòm thư, nên bức thư đầu tiên đã ấm ức nằm trong phòng thư văn dưới tầng hẳn một tuần trời.
“Cậu biết không, hôm nay thầy đã in phần chỉnh sửa về lãnh thổ đất nước trong sổ tay địa lý và phát cho cả lớp. Đúng là người coi thường quyền sở hữu trí tuệ mà.”
Bức thư là một tờ giấy nháp, nội dung chỉ có một câu như thế.
Môi Lạc Chỉ khẽ run lên. Tem có rẻ mấy cũng đừng làm vậy chứ. Rồi cô cầm lấy phong thư thứ hai, xé ra bên trong vẫn chỉ có một tờ giấy nháp, một mặt là thư, một mặt là phương trình giải tích rối tung rối mù.
“ Lạc Chỉ, chỉ khi viết thư cho cậu, mình mới dùng loại giấy nháp mình tiên tay vớ lấy này, dù sao cậu cũng chẳng hề bận tâm, mình cũng đỡ tốn tiền. Người khác dung giấy viết thư loại cứng viết cho mình, rất đẹp, nhưng thậm chí đến giấy nháp của cậu mình cũng chưa từng được thấy. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc hồi âm cho mình sao?
Nói thật, mình rất muốn biết, rốt cuộc trong lòng cậu có để tâm tới những người như bọn mình không?
Mình rất muốn biết.
Cậu rất giống một người mà mình quen. Dù với ai cậu cũng đều lạnh nhạt như thế, lạnh đến nỗi mình không cảm nhận được sự tồn tại của mình. Người ấy luôn đối tốt với mọi người, tốt tới mức khiến mình lầm tượng đó là yêu. Minh không biết liệu cậu có thật sự dửng dưng với người khác không, nhưng mình biết, đúng là người ấy không yêu mình.”
Cô ngẩn người trong chốc lát, rồi đọc lại bức thư một lần nữa. Một thời gian dài không hồi âm, cuối cùng Đinh Thuỷ Tịnh cũng nổi cáu rồi.
Lạc Chỉ rất muốn hỏi, rốt cuộc “những người” không được cô quan tâm là những ai?
Đinh Thuỷ Tịnh ngày ngày đắm chìm trong tiểu thuyết, tạp chí, nhưng chỉ cần cố gắng một chút vẫn có thể duy trì thành tích top mười của lớp. Vả lại, cô ấy cũng có quan hệ tốt với những người xung quanh, ứng xử khôn khéo, dù là với học sinh ngoan như Lạc Chỉ hay mỹ nữ nổi tiếng như Diệp Triển Nhan, thậm chí ngay đến bà tám ăn nói độc địa như Hứa Thất Xảo, Đinh Thuỷ Tịnh cũng có thể trở thành chị em tốt, lắng nghe tâm sự phức tạp của người khác.
Lạc Chỉ ít khi nói chuyện với cô ấy. Dù vậy, khi gặp nhau vẫn sẽ chủ động chào hỏi, than vãn mẫ câu như “Đề toán khó quá”, “Thầy sử giữ lại bao nhiêu bài thi như thế, biến thái quá“. Hàng ngày hai người còn có thể đi chung một đoạn đường về nhà. Rất nhiều người nghĩ Đinh Thuỷ Tinh là một trong những cô bạn thân mà người cao ngạo, lạnh nhạt như Lạc Chỉ có được. Nhưng cô ấy không phải bạn thân của Lạc Chỉ, trong lòng hai người đều hiểu rõ.Với thành tích đó, cô ấy có thể chọn chuyên ngành và ngôi trường tốt nhất để điền vào phiếu nguyện vọng thi. Ở trường đại học, Đinh Thuỷ Tịnh cũng sẽ tự do thoải mái như trước. Hơn nữa, ở môi trường hoàn toàn mới đó, chắc chắn cô ấy sẽ còn nổi bật hơn nhiều so với nàng mọt sách Lạc Chỉ mọi người đều cho là vậy, cho đến khi Đinh Thuỷ Tịnh bỗng dưng bỏ học, đi học vẽ.
Hôm đó, khi Đinh Thuỷ Tịnh viết bức thư đầu tiên cho Lạc Chỉ, Lạc Chỉ mới biết cái tin ai nấy đều biết kia. Lá thư tràn đầy sự ấm ức và nghi hoặc, giọh điều tuyệt vọng đến nỗi dường như Lạc Chỉ đã trở thành cứu cánh tinh thần duy nhất trên đời với cô ấy.
Tất nhiên, lá thư ấy còn che giấu một bí mật khác. “Mình nghĩ, cuối cùng đã có thể chứng minh, mình không hề trốn tránh, cũng chẳng châm biếm điều gì, dù có lẽ người ấy cũng chẳng chờ đợi sự chúng minh đó.”
Nhưng Lạc Chỉ cũng không cô tìm hiểu ẩn ý đằng sau câu nói ấy. Tin tức người khác cố ý để lộ, cô chẳng bao giờ thấy hứng thú.
Lạc Chỉ cảm thấy đồng cảm và tán thưởng sự khôn ngoan, sắc sảo của Đinh Thuỷ Tịnh, thế nên cô đã viết thư hồi âm cho cô ấy, dù chỉ có hai câu.
“Cố gắng lên. Mình rất ngưỡng mộ sự lựa chọn”
Ván đã đóng thuyền. Cô ấy đã thôi học rồi, cô còn đứng bên bảo cô ấy không nên làm thế này thế nọ thì thật nực cười. Huống hồ, Lạc Chỉ thật lòng hy vọng bộ óc thông minh nhưng không có chí tiến thủ ấy có thể dũng cảm phấn đấu vì ước mơ của mình.
Nhưng cô không ngờ, kể từ đó Đinh Thuỷ Tịnh lại thích viết thư cho cô, dù sau này cô chẳng hồi âm cho cô ấy nữa.
Chủ yếu là mấy câu nói chẳng đầu chẳng đuôi kia khiến cho bản thân người viết thư cảm thấy thoải mái trong lòng, còn việc có trả lời hay không, co lẽ không quan trọng.
Thực ra họ cũng mất liên lạc một thời gian rồi. Hồi học cấp ba, Lạc Chỉ vốn định kết bạn cho có, duy trì vẻ ôn hoà bề ngoài là được. Đợi đến khi lên đại học, thoát khỏi quan hệ chung một lớp, ngày ngày đụnh mặt nhau, cô sẽ càng rúc sâu thêm vào chiếc vỏ ốc của mình để trốn tránh.
Nhớ lại thì hình như đó không chỉ là vấn đề đại học, Lạc Chỉ và Đinh Thuỷ Tịnh bắt đầu xa cách từ học kỳ hai lớp mười hai.
Sau đợt thi thử đại học đầu tiên, Lạc Chỉ buồn bực ngồi thu mình trong góc lớp, lật vưaaf tuyển tập truyện ngắn của Edgar Allan Poe. Đinh Thuỷ Tịnh bước lại gần, đppjt ngột hỏi cô: “Sao lúc nay Diệp Triển Nhan gọi cậu xuống dưới chơi bóng chuyền, cậu lại lờ người ta đi?”
“Cậu ấy giận rồi, nói là cậu không chịu nể mặt cậu ấy.” Cô ấy nói tiếp.
“Thế à?” Lạc Chỉ ngờ vực hỏi, cô chắc chắn khi nãy chẳng có ai gọi cô hết. Hôm nay cô hơi mất tập trung không chuyện tâm đọc sách được, song cũng chưa đến nỗi không nghe thấy người khác gọi mình.
Nhưng cô vẫn cố gắng lịch sự mĩm cười: “Có lẽ là do mải mê đọc tiểu thuyết nên mình không nghe thấy. Lát nữa mình sẽ xin lỗi cậu ấy.”
Đinh Thuỷ Tịnh lại có ý khác.
“Bọn mình đều muốn làm bạn với cậu nhưng cậu không chịu hoà đồng gì cả. Thực ra các bạn trong lớp đều cảm thấy cậu quá kiêu ngạo, quá lạnh lùng, ngoài bài thi ra cậu chẳng buồn để mắt tới ai.”
Lần đầu tiên trong câu nói của Đinh Thuỷ Tịnh không còn mang theo tiếng cười đùa êm tai nữa.
Lời trách móc vô cớ này khiến tâm trạng Lạc CHỉ vốn đã u ám nay lại càng thêm nặng nề.
Nụ cười lịch sự tắt hẳn trên môi, cô lạnh nhạt hỏi: “Cậu thấy Trương Mẫn thế nào?”
Đinh Thuỷ Tịnh ngẩn người một lúc lâu, rồi vội vã tìm bóng dáng Trương Mẫn ở trong lớp: “..Rất tốt. Sao vậy?”
Lạc Chỉ đưa mắt nhìn Trương Mẫn đang cúi đầu ngồi trong lớp, lật giở tờ báo trường nhàm chán mới được phát hành, chiếc áo phao cáu bẩn màu tím nhạt khiến cho nước da vàng vọt của cô ấy càng thêm tiều tuỵ.
“Cậu có thân với cậu ấy không?”
“Không thân. Sao cậu lại hỏi chuyện này?” Đinh Thuỷ Tịnh cau mày.
“Cậu thấy mình với Trương Mẫn có gì khác nhau không? Ngoài việc thành tích học tập của cậu ấy không tốt ra, bọn mình đều thích đọc sách, đều muốn “làm tổ” trong lớp, đều không thích nói chuyện, không thích dạo phố, không thích hát karaoke, vậy sao cậu không nói Trương Mẫn Kiêu ngạo? Vì sao cậu không thể coi nhẹ sự tồn tại của mình như đối với Trương Mẫn?Minh thấy mình chưa bao giờ nói xấu ai. mình cũng nhiệt tình giúp đỡ bạn học nếu nó nằm trong khả năng của mình. Dù sao cũng không đến mức bị cậu chụp cái mũ to như thế.”
“Bọn mình chỉ..” Đinh Thuỷ Tịnh không biết phải nói gì, nghĩ ngời hồi lâi rồi mới lên tiếng, “Bọn mình chỉ muốn cậu vui thôi, rủ cậu tham gia cũng vì muốn tốt cho cậu mà.”
“Nếu chỉ đơn thuần là vì muốn làm mình vui, muốn “cứu vớt” mình, vậy sao khi thấy mình không ra chơi bóng chuyền, Diệp Triển Nhan không thấy lo cho mình, mà lại nghĩ mình coi thường cậu ấy, khiến cậu ấy mất mặt?”
Lạc Chỉ còn nhớ khi đó Đinh Thuỷ Tịnh nghen cứng họng, nhìn cô chằm chằm, còn cô từ đầu đến cuối vẫn giữ giọng điều bình thản đó, dán mắt vào quyển sách trên tay. Sau đó Đinh Thuỷ Tịnh bỏ đi thế nào, cô chẳng nhớ nổi nữa.
Hình như đó là lần duy nhất trong ba năm học cấp ba Lạc Chỉ để lộ phong thái doạ người ấy, phong thái thật sự của cô gái mười tám tuổi.
Nếu hôm đó tâm trạng cô khá hơn một chút, có lẽ khi đối mặt với sự trách móc hùng hổ của Đinh Thuỷ Tịnh, cô sẽ chỉ mỉm cười và đáp lại một câu cho xong chuyện “Đâu có, sao phải nghiêm trọng thế? Lát nữa cậu ấy về, mình sẽ tới xin lỗi cậu ấy.”
Nhưng hôm đó lại đúng vào lúc cô không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Lạc Chỉ mãi cũng không rõ vì sao Đinh Thuỷ Tịnh lại khăng khăng muốn “làm bạn” với cô. Cõ lẽ ai cũng có niềm kiêu hạnh và cố chấp của riêng mình. Lạc Chỉ cố chấp với thành tích, còn Đinh Thuỷ Tịnh cố chấp với nhân duyên.
Cõ lẽ cô nên cảm thấy mừng vì bản thân vẫn còn chút bản lĩnh khiến người ta coi trọng, không giống như Trương Mẫn bị xem như người vô hình.
Lạc Chỉ không có hứng thảo luận với cô ấy xem rốt cuộc trong cuộc sống của cô ấy có mấy người không phải khách qua đường. Phải thì sao, mà không phải thì đã sao? Tất nhiên Đinh Thuỷ Tịnh có rất nhiều giấy viết thư đẹp. Thiếu một là thư hồi âm của cô sẽ khiến cuộc sống đó không được trọn vẹn, nhưng nhìn ở góc độ khác thì nó vẫn hoàn hảo đấy thôi.
Nghĩ ngợi môjt hồi, cô lại rút một tờ giấy trắng ra viết theo cảm tính:
“Phương trình phía sau cậu giải sai rồi, phải là đường hypebol, chứ không phải hình elip.
Cho nên có thể thấy, mminhf đã đọc rất kĩ thư của cậu, dù là mặt trái hay mặt phải.”
-Hết