Người bạn nói, “Cậu đợi xe nào đấy?”
Cô trả lời, “122.”
Người bạn kia đang định nói thêm thì chợt khựng lại nhìn chằm chằm sau lưng Lạc Chỉ. Nương theo ánh mắt đó, cô quay đầu, bên tai đã vang lên tiếng reo khẽ, “Trời ạ, Thịnh Hoài Nam kìa.”
Thực ra cô rất muốn vội quay đi để không phải nhìn thấy người đó, để giữ mãi trong lòng ấn tượng của lần gặp đầu tiên. Nhưng anh quá gần, cô không phản ứng kịp, cuối cùng vẫn thu trọn hình bóng ấy vào mắt.
Một cậu trai mặc áo khoác thể thao trắng, lưng đeo túi NIKE màu đen, dáng rất cao và bước đi thoải mái. Ánh hoàng hôn dịu dàng che phủ một nửa người bên trái anh, nửa bên phải còn lại chìm trong bóng mát, đẹp như thể... Cô không biết nên dùng từ gì để tả.
Nếu đời người có thể quay ngược, cô chỉ mong hôm đó là một ngày trời thật âm u. Cho dù là năm tuổi hay mười sáu tuổi, mặt trời vẫn luôn giúp anh làm lòng người bâng khuâng xao xuyến.
Sau đó anh quay lại nhìn bảng hiệu trạm xe.
Anh trưởng thành rồi, khuôn mặt dễ nhìn hồi bé giờ lại càng thêm đẹp. Chàng trai này tuấn tú hệt như trong tưởng tượng của cô. Đây mới là điều gì đáng sợ nhất.
“Sao hôm nay cậu ấy lại đi xe bus nhỉ? Bình thường nhà cậu ấy đều cho xe riêng đến đón mà. Trời lạnh nên họ chẳng mấy khi chơi bóng rổ, không có cơ hội nào mà gặp hết. Hôm nay đúng là lãi to.”
Cô vừa mỉm cười lắng nghe người bạn, vừa lén nhìn anh.
Có ba chàng trai và hai cô gái đi tới. Một chàng trai vỗ mạnh vai anh. Họ trêu đùa nhau, thỉnh thoảng còn động tay chân. Hai cô gái kia không nói chuyện với Thịnh Hoài Nam, chỉ đấu võ miệng với một chàng trai khác, nhưng ánh mắt vẫn luôn lơ đãng đặt trên người anh.
Lạc Chỉ nhớ tới vị trí cái tên của anh trên bảng thành tích có khoảng cách rất xa so với mọi người, kiêu ngạo và cô đơn đến thế. Nhưng con người anh thì chẳng hề kiêu ngạo hay cô đơn chút nào. Thịnh Hoài Nam được rất nhiều người yêu mến, là người được tung lên cao sau trận đấu bóng rổ, là người luôn được vây quanh, mọi mối quan hệ của anh dường như đều tốt đẹp. Nhưng đôi mắt anh mãi mãi giữ sự trầm lặng và xa cách đó, Lạc Chỉ nghĩ, đó có lẽ không chỉ là tưởng tượng của cô.
Một ông cụ chở phế liệu đi xe ba bánh ngang qua. Anh đuổi theo mấy bước, nhặt chồng giấy báo vừa rơi xuống đặt lại lên xe rồi định quay lại nói chuyện tiếp với mọi người. Kết quả là chỉ mới đi được hai bước, chồng báo lại rơi xuống. Xung quanh chẳng ai nhúc nhích, anh lại chạy theo nhặt đặt lại trên xe, nhưng vì đường không bằng phẳng nên thùng xe xóc lên, chồng báo lại bị rơi, dây nilon có vẻ không giữ được nữa, từng tờ báo sắp sửa bung ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lạc Chỉ muốn bật cười. Thịnh Hoài Nam ảo não nhưng vẫn kiên nhẫn, tức giận ôm lấy chồng báo ném lên thùng xe. Ông cụ đạp xe lúc này mới quay đầu nhìn, lúc biết chuyện thì khàn giọng nói một câu, “Cảm ơn cậu nhóc nhé.” Áo khoác thể thao trắng của Thịnh Hoài Nam dính không biết bao nhiêu bụi, nghe được lời cảm ơn kia, anh chợt tỏ vẻ ngại ngần, gãi đầu rồi mỉm cười, đôi mắt cong cong như đôi vầng trăng khuyết, giống hệt thuở còn nhỏ. Anh tỏ ra vui hơn nhiều so với lúc nói chuyện với đám bạn.
Lạc Chỉ bỗng nhiên hơi hoảng loạn, vành tai nóng lên, vội lùi về một bước nấp sau lưng bạn học. Chẳng ai chú ý đến sự khác thường của cô.
Sao anh không ngạo mạn ích kỷ, khiến người ta ghét bỏ như những cậu ấm con nhà giàu khác? Hoặc tại sao anh không phải kẻ xấu xí, lôi thôi? Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Anh lên một chiếc xe bus khác tuyến và đi trước. Lạc Chỉ tiếp tục nói chuyện qua loa với bạn học, những câu chuyện nhạt nhẽo đã che đi nỗi mất mát tận sâu trong trái tim cô.
Anh tốt đẹp như thế, tỏa sáng như thế, mọi thứ đều khiến cô nhìn rõ sự nhỏ bé và hèn mọn của mình phản chiếu trên cửa kính khi chiếc xe số 122 dừng lại.
Mười một năm chăm chỉ cố gắng không ngừng hóa ra lại nực cười đến vậy. Cô đơn phương ngưỡng mộ, đơn phương ghen tị, một mình khiêu chiến và tự ghi nhớ hết thảy trong tim... Hóa ra cô hèn mọn như thế.
Cửa xe mở sang hai bên, chia bóng Lạc Chỉ phản chiếu trên kính thành hai nửa.
Bốn lần thi năm lớp Mười, Thịnh Hoài Nam luôn bỏ xa người đứng thứ hai. Mà thành tích tốt nhất của Lạc Chỉ suốt cả năm ấy là hạng bốn, dù có hơn rất nhiều người, cũng rất đáng tự hào, nhưng cô chỉ nhận lấy phiếu điểm, lòng không hề hưng phấn.
Trịnh Văn Thụy từng hỏi cô, sao phải buông tay, sao phải cam lòng?
Khi đó Lạc Chỉ chỉ biết, chẳng có vì sao cả, chỉ là buộc phải như thế mà thôi. Cứ phải sống tiếp và không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Muốn sống tốt thì phải biến sự bất đắc dĩ này thành lựa chọn chủ động, khiến bản thân tin rằng đó là điều mình muốn.
Anh sẽ mãi mãi không biết được, năm lớp Mười cô đã trút hết nỗi hận, lặng lẽ tiếp nhận thất bại này.
Mùa hè năm ấy, cô điền nguyện vọng vào ban Xã hội. Như một kiểu trốn tránh. Như so tài ca hát với vận động viên điền kinh, như chạy đua với ca sĩ... Cô đã chọn cho mình một con đường không quá khó khăn.
Giờ ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra cô thật sự may mắn. May mà anh giỏi giang mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, may mà anh luôn đi trước, để lại bóng lưng khiến cô không cam lòng mà theo đuổi, nếu không khi giành chiến thắng rồi cô sẽ mất đi mục tiêu phấn đấu, mất đi tất cả những kỳ vọng và niềm vui.
Quan trọng hơn, cô nhận ra ngày nào mình cũng nhớ đến chàng trai này. Từ lần gặp lại đó, tình cảm của cô biến chuyển lúc nào chẳng hay, biến chuyển mạnh mẽ đến mức khiến chính cô cũng thấy hoảng hốt.
Cô thích anh rồi.
Trông thấy anh sẽ hồi hộp, sau đó sẽ len lén cười. Anh thi Toán đạt giải, cô vui. Trận chung kết của đội bóng rổ gặp đối thủ khó nhằn, anh nhiều lần đột phá vòng vây, cô xem mà sốt ruột. Cô là cô gái bình thường nhất, dùng một cách bình thường nhất để thích một người.
Tình cảm này khiến cô lần đầu tiên trong đời quan tâm đến thắng bại vui buồn của một “người khác“.
Cô trở nên trầm mặc hơn.
Valentine vào kỳ nghỉ đông năm lớp Mười, cô bật đèn học viết một bản nhật ký thật dài. Cô ngầm hưởng thụ niềm vui tự dằn vặt chính mình, ngầm hưởng thụ nỗi tò mò và say mê của bản thân, điều này khiến cô cảm thấy mình vẫn giữ được chút thanh cao của riêng cái tuổi đó, dường như tình yêu của cô cao quý thuần khiết hơn những cô bạn bàn sau chỉ biết suốt ngày lải nhải tên anh trong miệng.
Đó là cách cô tự an ủi bản thân.
Cô tự nói với mình rằng lớp Mười một là sự khởi đầu mới.
Vào hôm kỷ niệm lễ thành lập trường, anh làm đại diện học sinh lên phát biểu. Trong tình huống này, có rất nhiều người cầm giấy chuẩn bị sẵn nhẩm đi nhẩm lại những điều sẽ nói, vậy mà anh chẳng lộ chút khác thường. Lạc Chỉ đứng ngay dưới bục cao, không nhìn thấy gì, nhưng lúc nghe giọng nói ấy vang lên, mắt cô bỗng nhiên hoen đỏ.
Cô từng hoài nghi tình cảm của mình chỉ là những bọt nước hư ảo tự tưởng tượng ra trong suốt bao nhiêu năm. Ngày hôm đó nhìn dòng người đang sôi lên vì anh, cô đã khẳng định được tình cảm này. Cô thích anh, đáng lắm.
Vì sự khẳng định đó, cuối cùng Lạc Chỉ cũng hoàn toàn giải thoát mình khỏi sự phẫn hận và đố kỵ trước kia.
Anh chẳng làm gì sai, anh rạng rỡ và vô cùng tốt đẹp. Đó là chàng trai duy nhất ở lại sau trận đấu bóng rổ để giúp lao công thu dọn những vỏ chai nước vứt lăn lóc. Là người bị trát đầy bánh kem lên mặt trong ngày sinh nhật cũng vẫn cười tươi, không bao giờ tỏ ra khó chịu, nhưng cũng là cậu lớp trưởng nghiêm khắc chỉ tay yêu cầu tất cả bạn học về chỗ ngay khi chuông vào lớp vừa vang lên. Chàng trai ấy không liên quan gì đến những hận thù vụn vặt của Lạc Chỉ, hết thảy đã tiêu tan theo những ân oán rối ren của đời trước. Cho dù giờ đây anh có thêm nhiều lớp mặt nạ hơn ngày bé, nhưng nụ cười ngời sáng đó vẫn không hề có chút gì vẩn đục.
Lạc Chỉ từng cho rằng chàng trai đó là vật cản, là mối khúc mắc không thể hóa giải ngăn trở trên con đường trưởng thành của mình, nhưng hóa ra anh cũng là tia nắng rạng ngời chiếu rọi ngàn dặm xa và chưa bao giờ tắt lịm trong suốt mười mấy năm cuộc đời cô.
-Hết