• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim Lạc Chỉ hụt hẫng, đôi tay nắm lấy vai anh cũng tụt xuống.

Lại thế rồi, cô nghĩ.

Thịnh Hoai Nam vội đưa tay bắt ngược lấy vai cô, giữ thật chặt, “Ý mình là mọi chuyện lúc trước, là mình có lỗi với cậu. Cậu... cậu... cậu kiện nhẫn nghe mình nói hết đã.”

Cô bật cười, nghiêng đầu hỏi, “Cậu lắp bắp gì chứ?”

Thịnh Hoài Nam gãi đầu cười theo, “Mình cũng không biết nữa, mình cứ có cảm giác... nếu nói chậm một chút thì cậu sẽ đánh mình.”

“Đúng đấy.”

Thịnh Hoài Nam trợn tròn mắt, vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Chỉ khiến anh cười thành tiếng, một lát sau mới nói, “Mình cũng thấy mình đáng bị đánh.”

Lạc Chỉ quan sát quá trình anh dần trở lại là Thịnh Hoài Nam của ngày thường. Bề ngoài không có quá nhiều khác biệt, nhưng sự bối rối lo sợ trong anh đang dần biến mất.

Khi thấy cô ở cùng Trương Minh Thuỵ Hay khi cô đứng chung với Cố Chỉ Diệp trước cổng siêu thị, cả lúc giằng co mãi không chịu chọn bào trong phòng hát, cả người anh căng cứng như một sợi dây, trên khuôn mặt tuấn tú chẳng giấu nổi vẻ đố kị và bướng bỉnh trẻ con. Tất cả những điều đó cô đều cảm nhận được.

Sự đố kị và trẻ con của phái nam là lý do làm yên lòng phái nữ.

Nhưng lúc này vẻ hoảng loạn căng thẳng đó đã biến mất, anh lại một lần nữa khống chế được tình hình. Có lẽ là vì cô đã chẳng do dự mà đi theo anh, điều đó khiến anh có cảm giác chiếm được ưu thế, đồng thời tâm lý vững vàng hơn. Anh vẫn luôn như thế mà.

“Thịnh Hoài Nam?”

“Cậu nghe mình nói trước đã.” Anh trịnh trọng nhìn cô, “Trong toàn bộ chuyện này mình đã trách nhầm cậu. Mình rất hối hận. Nhưng mà chuyện về Diệp Triển Nhan, nếu mình không muốn nói thì cậu có thể không hỏi được không?”

Lạc Chỉ chăm chú nhìn anh rất lâu, đôi tay ban nãy còn nắm lấy vai anh đã trượt xuống eo. Cô rụt hẳn tay về, đứng thẳng dậy, không nghiêng về phía anh nữa.

Cô thậm chí còn chưa thắc mắc vấn đề này. Chuyện nào của Diệp Triển Nhan? Là quá khứ hay hiện tại? Vu oan hãm hại hay trộm nhật ký, hay là chuyện nắm tay hồi Tết? Vì sao không được hỏi?

“Được.”

Thịnh Hoài Nam nở nụ cười nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng lớn. Anh thở một hơi thật dài, cũng buông tay khỏi vai cô rồi đặt vào túi áo, sau đó nhìn ngó xung quanh rồi nhẹ giọng hỏi cô, “Đi chứ? Gọi taxi về trường nhé?”

Lạc Chỉ cười, “Mình đổi ý rồi. Cậu tự về đi, mình muốn quay lại hát karaoke.”

Dù sao cũng là Cố Chỉ Diệp mời, cô nghĩ.

Không cần nhìn cũng biết lúc này Thịnh Hoài Nam có biểu cảm gì. Chắc chắn là anh đang trợn tròn mắt kinh ngạc, hệt như một chú nai vừa quay đầu thình lình trông thấy cung tên đang chĩa thẳng về phía mình.Lạc Chỉ đi ngược lại với tốc độ thật nhanh. Gió thổi tóc mái cô bay bay, làm trí óc đang say trong cơn mê cũng nguội dần rồi tỉnh táo hẳn. Cô rất khó chịu, tâm trạng bí bách như bị nhồi một bịch bông lớn.

Lạc Chỉ đẩy mạnh cánh cửa kính, Nhân viên chào khách thậm chí còn không kịp phản ứng, đang định với tay ra kéo giúp thì cô đã đi thẳng tới quầy.

“Thưa cô, cô đi mấy người?” Nhân viên phục vụ vội vàng đuổi theo.

Lạc Chỉ đang định mở miệng thì đột nhiên bị ai đó kéo mạnh về phía sau, giây tiếp theo lưng cô đã nằm gọn trong vòng tay của người ấy.

“Vợ ơi em đừng quậy nữa, em làm ầm lên như thế chưa đủ à?” Thịnh Hoài Nam vừa cười vừa tỏ vẻ xin lỗi với nhân viên phục vụ, nhận được nụ cười thấu hiểu của đối phương mới kéo cô ra khỏi sảnh lớn.

Lạc Chỉ giãy thật mạnh, quay đầu giận dữ nhìn anh, “Cậu làm gì thế?”

“Mình biết cậu khó chịu.”

“Cái gì cậu cũng biết đúng không? Có phải cậu thấy mọi phản ứng của mình đều nằm trong dự đoán của cậu?”

“Sao cơ?”

“Chuyện này đã vô cớ giày vờ mình rất lâu rồi. Nhưng cậu kéo mình, mình liền chạy theo cậu. Cậu chỉ cần nói một câu, mình liền đồng ý không gặng hỏi lý do gì nữa. Hiện giờ cậu nắm tất cả trong lòng bàn tay nên thích thế nào thì có thể xoay chuyển như thế chứ gì? Hiện tai cậu khẳng định mình vẫn còn thích cậu, vẻ thờ ơ của mình lúc trước, kể cả lần chào tạm biệt cậu đều diễn kịch, làm mình làm mẩy mà thôi. Giờ thì hay rồi, cậu đã có đầy đủ tự tin và lý do để làm theo ý cậu, còn mình hẳn sẽ tuyệt đối phối hợp với cậu, đúng không?”

Ngữ điệu của Lạc Chỉ rất dịu dàng, nhưng khi nói chuyện, toàn thân cô đều run khẽ. Cố gắng sức kiềm chế bản thân, cố đến mức khiến cổ mình đau nhói.

“Phải.” Thịnh Hoài Nam nãy còn ngoan ngoãn cúi đầu nghe cô nói, lúc này ngẩng phắt lên, ánh mắt nhìn cô như có lửa đốt. “Cậu nói rất đúng, miệng lưỡi sắc sảo thật. Các cậu đều giỏi lắm. Diệp Triển Nhan thích mìh như thích túi hàng hiệu. Cậu thì sao? Cậu thích mình ở điểm nào? Cậu chỉ thích ký ức cảu cậu mà thôi. Cậu biết gì về mình chứ?”

Ánh mắt Lạc Chỉ cũng trở nên giữ dội.

“Đây là lý do cậu mỉa mai và chà đạp người khác đấy à? Vì tình yêu của mình nông cạn quá, không yêu được đến bản chất sâu xa của cậu, không nhìn ra được ánh sáng trong tâm hồn cậu sao? Mình thích cậu thế nào là việc của mình. Việc riêng của mình. CẬu không cần chạy đến dạy mình làm sao để thích một ai đó.”

“Sao mình lại không được quan tâ,? Người cậu thích là mình cơ mà. Mình là người sống đấy, không phải búp bê bơm hơi đâu.”

v ngẩn người, không thể tươgr tượng nổi bốn chữ “búp bê bơm hơi” này lại được thốt ra từ miệng Thịnh Hoài Nam. Mấy anh chàng đứng cách đó không xa đều tựa người vào cửa xe cười điên cuồng, chỉ thiếu nước vỗ tay khen hay. Lạc Chỉ quýnh lên, thấp giọng mắng anh, “Cậu nói lung tung gì thế?”

Thịnh Hoài Nam đỏ mặt cãi cùn, “Búp bê bơm hơi là bóng bay hình búp bê được bơm hơi vào, cậu nghĩ đi đâu vậy?”

Lạc Chỉ cười lạnh, “Thế à, cậu lớn rồi những vẫn chưa hết tính trẻ con nhỉ?” Trong đầu cô không khỏi liên tưởng đến hình ảnh kia. Con trai đúng là con trai. dù bề ngoài có là hoàng tử thì bên trong vẫn chỉ là con trai bình thường. Cô lại nhớ tới búp bê bơm hơi, rất muốn cười nhưng sợ sẽ làm con giận tích tụ bấy lâu tiêu tan hết, không tìm được cơ hội và lý do đấu khẩu với anh nữa.

Trái tim vẫn không bình lặng được.

Anh nói đã trách nhầm cô, chỉ dùng một câu “xin lỗi” để bù đắp mọi chuyện trước đây chứ không muốn giải thích bất cứ điều gì, còn mong cô đừng hỏi han. Cô có thể không hỏi, nhưng lòng cô rất khó chịu.

Chẳng tàh như Hứa Nhật Thanh và Trương Minh Thuỵ, một người muốn giải thích, người kia luôn miệng “Mình không nghe, mình không nghe, mình không nghe”, ít ra như vậy còn thoải mái hơn.

Đúng lúc này Thịnh Hoài Nam đưa tay siết chặt vai cô, “Cậu nghe mình giải thíchd dã...”

Mình không nghe! Còn chua kịp mở miệng, Lạc Chỉ đã phì cười vì sự trùng hợp quá bất ngờ giữa hiện thực và suy nghĩ. Mặt Thịnh Hoài Nam càng đỏ hơn, lớn tiếng gào lên, “Cái đó mình chỉ mới nghe nói đến thôi, mình chưa thấy bao giờ mà!”

Lạc Chỉ sửng sốt, trừng mắt lườm anh, “Ai mượn cậu giải thích chuyện đó?”

Thịnh Hoài Nam từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn cô, nụ cười dần lấp lánh nơi khoé miệng. Trong đôi mắt anh là cả một biển trời êm ái, hoà vào ánh trăng lung linh và ánh đèn đêm rực rỡ, đẹp đến khó tin.

“Còn đi uống rượu không?” Anh cười hỏi.

Lạc Chỉ hạ thấp đầu, “Giải thích xong chuện búp bê bơm hơi rồi à?”

“Đi thôi.” Thịnh Hoài Nam hoàn toàn phớt lờ câu hỏi khiêu khích. Anh thở một hơi dài, phả làm khói trắng vào không khí, ngang ngược nói. “Đi, chúng ta đi tập kích vườn Viên Minh*.”

(*Vườn Viên Minh: ban đầu được gọi là Ngự Viên, là tổ hợp các cung điên và vườn nằm cách thành Bắc Kinh 8km về phía Tây Bắc, được xây vào thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, là nơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính, hiện giờ là một trong các di tích lịch sự tại Trung Quốc.)

-Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK