Lạc Chỉ khẽ cười: “Được.”
Thịnh Hoài Nam cầm một chai rượu lên, loay hoay mãi mới phát hiện ra là không mở được. Anh cười khổ, đổi lấy một lon bia, bật nắp đưa cho Lạc Chỉ.
Hai người cụng lon, chẳng biết nên nói câu chúc mừng nào nên chỉ nhìn nhau cười. Cơ thể Lạc Chỉ rất lạnh, nhưng trái tim vô cùng mềm dịu ấm áp, hệt như vừa được bước vào một làng quê yên ả thanh bình.
“Cậu biết lần đầu tiên mình thấy cậu là khi nào không?” Anh ngửa đầu uống một ngụm bia, giọng hơi khàn khi cất tiếng. Trực giác cho Lạc Chỉ biết điều cô sắp nghe được là những chuyện khá khó nói với anh, thế nên cô nắm lấy vạt áo của Thịnh Hoài Nam, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt bao dung.
Thịnh Hoài Nam cười cảm kích.
Lạc Chỉ nhớ lần đầu tiên anh nhận ra cô là cái ngày họ gặp nhau ở cửa siêu thị. Khi đó anh đang giằng co với Hứa Nhật Thanh thì cô xuất hiện giải vây, chẳng khác nào cứu binh từ trên trời phái xuống.
“Nói ra thì, may mà lúc đó trí nhớ của mình không quá tệ.” Thịnh Hoài Nam mở lời.
Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, ban Khoa học xã hội tụ tập liên hoan lần cuối, anh đến nhà hàng đón Diệp Triển Nhan. Khá nhiều người đã ra về. Diệp Triển Nhan đang ngồi bên cửa sổ, thấy Thịnh Hoài Nam đi tới thì đột nhiên chỉ vào một cô gái mặc áo sơ mi trắng đang sang đường, nói: “Này, đó chính là Lạc Chỉ mà mọi người vẫn thường nhắc đến đấy. Anh thấy sao?”
Mọi người vẫn thường nhắc đến? Sao anh không biết? “Anh thấy sao” là thế nào?
Thịnh Hoài Nam ngửi thấy mùi rượu trên người Diệp Triển Nhan, biết cô không tỉnh táo nữa rồi. Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay cô ấy, đúng lúc có người gọi “Lạc Chỉ”, cô gái kia ngoảnh đầu lại.
Anh nhún vai: “Cũng được. Sao lại hỏi thế?”
Diệp Triển Nhan chợt mỉm cười. Nụ cười đó khác hẳn nụ cười quen thuộc trong tâm trí anh bấy lâu nay. Không biết vì sao, anh thấy lòng mình đau nhói.
“Tốt lắm đúng không? Em cũng biết là rất tốt.” Diệp Triển Nhan vừa nói vừa khóc thút thít.
Thịnh Hoài Nam hoang mang, cũng quên mất phải sửa lời cô. Anh chỉ nói là “cũng được”, bởi xa như thế, đến mặt mũi còn chẳng nhìn rõ thì có thể nói gì? Anh vội lấy khăn lau nước mắt cho Diệp Triển Nhan, còn cô ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại một câu: “Đúng là rất tốt. Đúng là rất tốt… Anh xem đi, anh sắp phải đi xa rồi, đến một nơi xa em như vậy…”
Dáng vẻ yếu đuối này khiến Thịnh Hoài Nam vừa thương xót, vừa cảm thấy xa lạ. Anh ôm lấy cô ấy từ phía sau, nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Ngốc quá.”
Lạc Chỉ yên lặng nghe. Một cơn gió lạnh vuốt qua gò má cô, lạnh lẽo và đáng thương như bàn tay của số phận.
Khi ấy Thịnh Hoài Nam cũng không biết đó là lần cuối cùng anh gặp Diệp Triển Nhan. Một tháng sau đó, hai người họ chỉ có thể liên lạc qua điện thoại và tin nhắn. Anh bị mẹ khống chế thời gian hoàn toàn, đầu tiên là bảo anh đến HongKong, tiếp theo là đi Maldives chơi với em họ hơn một tuần. Thế rồi bạn của bố ở Thượng Hải nhờ anh đi dạy thêm môn Toán cấp Ba cho con của họ, bố mẹ cũng đồng ý. Anh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn cho rằng mình sắp rời khỏi nhà, khoảng thời gian này vẫn nên làm bố mẹ vui. Thế rồi chớp mắt đã đến lúc phải đi Bắc Kinh làm thủ tục, người nhà ra sân bay tiễn anh, Diệp Triển Nhan cũng không tiện xuất hiện. Cứ thế, họ mãi chẳng gặp được nhau.
Trước kỳ nghỉ đông vào năm đầu đại học, họ chia tay, sau đó không còn liên lạc nữa.
Hôm ấy ở trước cửa siêu thị, khi Thịnh Hoài Nam gọi tên Lạc Chỉ để giải vây cho mình, anh đã nhớ đến những giọt nước mắt không rõ vì sao lại tuôn rơi của Diệp Triển Nhan ngày đó.
Lạc Chỉ không biết phải nói gì.
Lần cuối cùng anh gặp Diệp Triển Nhan lại vô tình gợi ra sự tồn tại của Lạc Chỉ. Mà vào lần đầu tiên họ gặp mặt, trong tâm trí của anh lại toàn là cô ấy.
Trong tim cô có bí mật không muốn cho người khác biết, trong lòng anh cũng có mối khúc mắc mang nhiều xót xa.
“Lần đầu tiên uống cà phê với mình, cậu đã nhận ra… mình… có ý với cậu đúng không?”
Lạc Chỉ vẫn không thể nói ra ba chữ “mình thích cậu”, lắp bắp mãi mới tìm được từ “có ý” chẳng đâu vào đâu để thay thế.
Lon bia của Thịnh Hoài Nam dừng lại ngay trước miệng: “Cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
“Nói dối.”
“Mình làm gì tự tin đến thế.”
Lạc Chỉ cười phá lên.
Bình tâm nghĩ lại, cuộc trò chuyện đầu tiên với Lạc Chỉ ở quán cà phê khiến Thịnh Hoài Nam rất vui vẻ. Điều anh ghét nhất là sự say mê được cố ý che giấu bởi vẻ thanh cao của các cô gái từng cố ý tiếp cận mình, nhưng ở Lạc Chỉ không hề toát ra cảm giác đó. Cô rất tự nhiên, không hề có gì khác lạ.
“Tất cả đều là cậu giả vờ à?”
“Ừ, phần lớn.” Lạc Chỉ càng lúc càng nhận thấy rõ sự thay đổi của mình, dường như quãng thời gian vừa qua đã tôi luyện nét thản nhiên và tự tin của cô trở nên không còn giả tạo: “Nếu quay trở lại, mình vẫn sẽ giả vờ như thế.”
“Khá lắm.” Anh cười khen ngợi, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời đêm, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cậu nói xem, mình như thế có gọi là tự luyến không?”
Lạc Chỉ lắc đầu: “Cậu không đoán sai mà.”
Thịnh Hoài Nam ngửa đầu uống nốt ngụm bia cuối cùng, liêu xiêu cầm lấy một lon khác.
Năm đó anh thổ lộ bằng tin nhắn, sau đó đến cửa lớp Diệp Triển Nhan tìm cô ấy. Diệp Triển Nhan hỏi: “Sao cậu biết mình chắc chắn sẽ nhận lời tỏ tình của cậu?”. Anh cười trả lời: “Mình vừa nhìn đã biết là cậu thích mình.”
Mình vừa nhìn đã biết là cậu thích mình. Những lời này, trước kia anh đã thầm nghĩ trong lòng rất nhiều lần khi cau mày nhìn những cô gái cố kiếm cớ tiếp cận. Tuy kinh nghiệm tình trường của anh là con số 0, nhưng cũng giống như chúng ta không cần trộm đồ cũng có thể phân biệt được ai là kẻ móc túi ở ga tàu, có một số việc, chỉ cần liếc mắt nhìn là đủ.
Tuy nhiên, khi nói những lời này với Diệp Triển Nhan, trong lòng anh cũng có một chút lo sợ và mất tự tin. Đối phương nghe vậy lập tức đỏ mặt, nói: “Cậu bớt tự luyến đi.”
Khi đó, bạn học cùng lớp của cô ấy đứng đầy ở cửa hóng chuyện, thỉnh thoảng lại làm ầm lên. Lần đầu tiên Thịnh Hoài Nam không cảm thấy bực bội vì sự ầm ĩ đó. Trước nay anh luôn ghét người khác can dự vào chuyện của mình, nhưng hôm ấy vì tâm trạng tốt nên tất cả những người đứng xem đều trở thành nhân chứng hạnh phúc cho anh.
“Đúng vậy, mình hầu như chưa đoán sai bao giờ.” Anh bật cười.
Lạc Chỉ cũng uống ngụm bia cuối cùng. Cô bị sặc, khiến một chút bia trào ra chảy dọc theo khóe miệng. Còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Hoài Nam đã đưa tay ra lau giúp cô. Hình như anh hơi say rồi, mặt rất đỏ, ánh mắt mơ màng, động tác cũng liêu xiêu.
Mặt Lạc Chỉ nóng bừng lên, vội ngồi dịch sang bên cạnh.
Thịnh Hoài Nam không cho cô hỏi chuyện của Diệp Triển Nhan, vậy mà chính anh cứ luôn miệng nói. Cô biết anh khó chịu vì Diệp Triển Nhan, nhưng lòng cô không hề đố kỵ.
“Này, hỏi cậu đây…” Lạc Chỉ vừa nói vừa nhìn lên, chợt thấy trên bầu trời đêm mờ sáng, ánh trăng đang quấn lấy một đám mây trắng bồng bềnh, ở rất cao, rất xa. Mây mỏng như tấm khăn che mặt, trăng nép phía sau, tỏa những vầng sáng lung linh như ngọc vào khoảng trời bên cạnh.
Mặt trời có quầng trời sắp mưa, mặt trăng có quầng trưa nổi gió. Ánh sáng đó là điềm báo thời tiết không lành.
Trong thoáng chốc, hết thảy dường như đều không tồn tại. Cô ngẩn ngơ nhìn áng mây lẻ loi giữa bầu trời, giống như vừa nhìn xuyên qua chuyện cũ như khói.
Cứ vậy đi. Cô đã hứa là không hỏi, vậy thì sẽ không bao giờ hỏi nữa.
Họ yên lặng uống, uống đến khi cơ thể nóng lên, Thịnh Hoài Nam mơ màng gục đầu, lảo đảo dựa vào vai cô.
Lạc Chỉ khẽ thở dài.
Tửu lượng bằng ấy thì làm ăn được gì!
Từ lâu cô đã nghe nói tửu lượng của anh kém cực kỳ. Những lời tán gẫu trong mấy buổi liên hoan sau kỳ thi đại học, chỉ cần có liên quan đến anh thì cô đều nghe rất kỹ, cho nên lúc anh đòi mua rượu mạnh, cô đã cười trộm trong lòng. Anh bảo rằng anh sợ mình không giống với người mà cô nghe nói, nhưng riêng chuyện này, cô hoàn toàn không nghe lầm.
Nghĩ vậy, cô cởi chiếc khăn quàng cổ, quấn vài vòng lên đầu Thịnh Hoài Nam nhằm bảo vệ đôi tai đỏ ửng của anh.
“Cậu không biết lúc nhận được tin nhắn của cái cô Đinh gì gì đó, mình giận thế nào đâu.” Giọng anh mơ màng như một đứa trẻ sắp ngủ.
“Như nhau thôi, cậu cũng làm mình giận lắm.” Cô vừa nói vừa uống, giọng hơi gằn khi nhớ tới chiếc áo mưa mèo Kitty.
“Nhưng…” Anh ngẩng lên, nhìn cô bằng ánh mắt mông lung: “Hôm đó mình đi theo cậu, cậu đứng dưới ánh đèn đường, thản nhiên nói ‘Đúng là mình thích cậu’. Khi mình phát hiện điều cậu nói là thật, cậu thực sự… có ý với mình...” Anh giơ tay lên, gõ liên tục vào ngực trái: “Ở đây… Ở chỗ này này… cảm giác hệt như được một dòng nước ấm tưới lên vậy.”
Lạc Chỉ dở khóc dở cười. Anh ghét môn Văn như vậy, kiểu mô tả này đúng là làm khó anh. Nhưng từng từ từng chữ anh nói đều gõ vào màng nhĩ, ngón tay cô bất giác run run.
“Lúc đó mình nghĩ, dù Diệp Triển Nhan thích gây rối thì cũng sẽ không nói dối hại người đâu.”
Lạc Chỉ lẳng lặng nghe.
“Nhưng mà mình luyến tiếc cậu.” Anh chậm chạp nói.
Thực ra chỉ là luyến tiếc.
Luyến tiếc cô gái từng nhìn anh với đôi mắt sáng lung linh, cười với anh giờ không còn nữa. Nếu có tình cờ gặp nhau, cô ấy sẽ tỏ vẻ xa cách và lạnh lùng như một người lạ mặt.
Dẫu cô xấu xa, dối trá, thủ đoạn, lòng dạ thâm sâu, sao cũng được, chỉ cần cô yêu anh mà thôi.
Trong tim Lạc Chỉ như có tảng băng đột nhiên tan chảy. Khoảnh khắc đó, những giọt lệ dâng lên làm mờ đôi mắt cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu trước giờ mình sai ở đâu. Hóa ra cô cứ quanh quẩn mãi trong mối tình thầm kín này suốt khoảng thời gian quá lâu, quen dần với những lớp mặt nạ ngụy trang và nỗi đau trong lòng, thế nhưng chưa bao giờ hiểu được, trong thế giới tình cảm của họ, cái gỡ bỏ mọi vướng mắc không phải là thứ thần giao cách cảm ngụy tạo, không phải những sở thích giống nhau, càng không phải là niềm ngưỡng mộ khăng khăng cố chấp.
Mà là đau lòng, là thương xót.
Là chút luyến tiếc đầy bất lực khi trái tim bị giằng xé, không biết phải tin tưởng ai.
Cũng như cô đã từng châm chọc anh, “Cậu phán mình tội chết mà không cần chứng cứ, sao lại không liên quan đến quan hệ cá nhân và mức độ thân thiết?”
“Đúng là chẳng biết phân biệt tốt xấu gì. Đồ tự luyến.” Giọng cô lạnh nhạt, nhưng trong lòng vô cùng ấm áp.
“Không phải.” Anh vùng vằng, to tiếng sửa lại: “Về mặt lý trí, chắc chắn là mình hiểu rõ tốt xấu.”
Nhưng trong tình cảm cậu lại không thể phân biệt đúng sai.
Nụ cười hòa lẫn nước mắt của Lạc Chỉ được gió cuốn trôi. Thịnh Hoài Nam dựa vào cô, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng họ chẳng tìm được bức tường Đại Thủy Pháp kia, nhưng Lạc Chỉ cũng không cảm thấy đáng tiếc. Vai trái sụp xuống như sắp đổ, cô do dự một lát, rốt cuộc vẫn phải nhẹ nhàng giơ cánh tay trái lên, khoác lấy vai anh rồi khẽ cười. Sao họ lại đổi ngược vai trò cho nhau thế này?
Thời gian vụt trôi như gió. Cô ôm anh ngắm áng mây nơi cuối hồ, lòng bình yên đến lạ.
Họ đã tâm sự những gì, tháo gỡ được bao nhiêu khúc mắc, cô đã chẳng còn bận tâm nữa.
Không biết qua bao lâu, Lạc Chỉ nghe thấy Thịnh Hoài Nam ho khẽ mấy tiếng. Vai cô đã mỏi rã rời, còn anh gắng ngồi thẳng dậy, mờ mịt nhìn về phía trước: “Mấy giờ rồi?”
Lạc Chỉ xoa bóp vai, khó nhọc đứng lên, cầm lấy balo trên mặt đất phủi phủi rồi đưa cho anh: “Không biết. Bọn mình về thôi.”
Cô không chịu đi cửa chính, cũng không muốn bị bảo vệ vườn mắng nên nhất quyết đòi trèo tường lần nửa. Thịnh Hoài Nam ngủ dậy đã tỉnh táo hơn nhiều, khoác tay lên vai Lạc Chỉ, xấu hổ đấm bóp giúp cô.
Họ về theo đường cũ. Vẫn là Thịnh Hoài Nam đỡ Lạc Chỉ, đẩy cô lên bờ tường.
Lạc Chỉ ngồi ở trên, yên ổn bình thản như một nữ hoàng kiêu ngạo. Cô để mặc cho gió thổi mái tóc mình tung bay, ngẩng cao đầu nhìn ánh sáng bàng bạc phía Đông chân trời. Thịnh Hoài Nam cũng leo lên rất nhanh, ngồi sát cạnh cô. Không ai lên tiếng, hai đôi chân đung đưa giữa không trung như mái chèo được khua bởi người lái thuyền say rượu.
Khi cảm nhận được ngón út bên tay trái của anh chạm vào mu bàn tay mình, trái tim Lạc Chỉ bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Một giây sau, hơi thở của anh đột ngột ập đến môi cô. Khoảnh khắc hai hàm răng va vào nhau, cô phá lên cười, ánh mắt lướt qua gương mặt ửng đỏ và đôi mày đang nhướng lên đầy ngượng ngập của anh.
Tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu đến từ sau lưng cô, phủ một vầng ấm áp lên gương mặt người thiếu niên đối diện. Lạc Chỉ đưa mắt nhìn qua mái tóc rối của anh, thấy bầu trời phía Tây sáng đến trống trải. Cô đã không còn nhìn thấy ánh trăng giấu mình sau tấm khăn mây kia nữa.
Mỗi áng mây đều không biết sẽ trôi về phương nào.
Mỗi ánh trăng đều chẳng rõ sẽ đi đến nơi đâu.