Nghe thấy biệt danh Lạc Chỉ gọi Trần Tĩnh, Lạc Dương không khỏi đổ mồ hôi lạnh, còn Trần Tĩnh vẫn vui vẻ chào hỏi cô. Sau khi ba người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa một quyển thực đơn cho Lạc Chỉ. Cô cúi đầu nghiên cứu một lúc thì đầu hàng, bỏ quyển thực đơn xuống, nói với Trần Tĩnh, “Chị dâu, em gọi giống chị.”
Trần Tĩnh cũng để thực đơn xuống, quay sang chớp mắt với Lạc Chỉ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Lạc Dương nói, “Em giống anh.”
Lạc Dương thở dài, “Là hai người ép anh đấy nhé. Được rồi, anh muốn ăn cơm suất.”
“Gì chứ, trong cơm suất không có súp bơ!” Trần Tĩnh ấn chặt thực đơn trong tay Lạc Dương.
“Không có thì thôi.”
“Không được, anh gọi lại đi. Em không thích.”
“Vậy em muốn ăn gì?”
Trần Tĩnh cúi đầu xem thực đơn một lúc rồi lại ngẩng đầu lên, dịu dàng nói, “Tuỳ anh, dù sao em cũng ăn giống anh.”
Lạc Chỉ cười thầm, ngước mắt nhìn người phục vụ cũng đang mỉm cười.
Ăn uống quả thực có thể đem đến niềm vui. Những món ăn tươi ngon làm ấm bụng, tâm trạng vốn căng thẳng nhờ đó mà thả lỏng hơn. Bít-tết của Lạc Chỉ được làm chín hoàn toàn, thớ nào ra thớ nấy, tảng thịt khá dày, ở giữa còn có xương nên khi cắt tương đối vất vả. Âm thanh phát ra khi dao dĩa chạm vào đĩa ăn khiến cô hơi xấu hộ nên đành bỏ chúng xuống, húp một ngụm canh. Trần Tĩnh ở phía bên kia gây ra tiếng ồn nghe đặc sệt tiếng kim loại.
“Không được rồi, không được rồi, trò quái gì đây.” Ngay cả lúc cáu giận giọng nói của Trần Tĩnh vẫn dịu dàng.
“Anh à, động tác cảu anh thuần thục thật đấy.”
Sự thay đổi trên gương mặt Lạc Dương không qua được mắt Lạc Chỉ. Anh không còn là chàng nam sinh tụ tập cùng đám bạn đại học xông thẳng vào quán nướng vỉa hè nữa. Lạc Dương của hiện tại mặc chiếc áo sơ mi màu tro nhạt, với tay bưng đĩa bít-tết của Trần Tĩnh để trước mặt mình, nhẹ nhàng cắt thành từng miếng nhỏ, phần xương được bỏ sang một bên, sau đó đặt đĩa về chỗ cũ, rồi nhậc đĩa của Lạc Chỉ lên.
“Không cần đâu, để em tự làm.”
“Được rồi, em đừng ồn ào nữa.”
“Mới có nửa năm mà anh khác quá.”
“Chỉ là cắt bít-tết nhanh hơn em thôi mà? Em sẽ không vì thế mà cho rằng anh đã bước vào hàng ngũ tinh anh đấy chứ?”
“Chị dâu, chị không thấy vậy sao? Em đâu chỉ nói mỗi việc cắt bít-tết mà ngay cả phong thái của anh ấy cũng chín chắn hơn nhiều. Anh ấy vốn đã nghiêm túc hơn những nam sinh khác, nhưng đó là bẩm sinh. Giờ thì khác rồi. Tóm lại là không giống ngày xưa nữa. Đã bắt đầu có sức hấp dẫn.”
“Phải đấy, chị cũng cảm nhận được nguy cơ rình rập.” Trần Tĩnh mỉm cười.
“Với lại, em thấy khí chất của anh trai em có phần u sầu, giống như có tâm sự gì đó. Lúc trước anh ấy hơi khờ khạo, nhưng giờ thì ra dáng đàn ông rồi. Liệu có phải do bắt đầu đi làm không nhỉ? Đàn ông đều trưởng thành như vậy sao?”Lạc Chỉ nói cả buổi để tránh nhớ lại cảnh trên phố ban nãy. Cô vừa cúi đầu ăn vừa huyên thuyên đủ chuyện, câu trước nói chẳng ăn nhập với câu sau. Cô không nhận ra câu nói vô tâm của mình đã khiến ánh mắt Trần Tĩnh khẽ xao động. chị ngước nhìn anh rồi lại cúi xuống ngay. Chiếc dĩa ở tay trái Lạc Dương vô tình va vào cốc nước, kêu “keeng” một tiếng.
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống, Lạc Chỉ ăn được hai miếng mới nhận ra có gì đó không đúng: Lạc Dương dán mắt vào chiếc dĩa, còn Trần Tĩnh cầm cốc nước hoa quả lên đến miệng thì ngừng lại.
“Sao vậy?”
Lạc Chỉ hơi hối hận. Cô đã quá thoải mái trước mặt người nhà. Cô không biết mình đã nói gì, càng không biết câu nào đã chạm vào điều kiêng kị của họ.
“Đàn ông không trưởng thành như thế.” Lạc Dương nghiêm túc nói xong liền nháy mắt cười với Lạc Chỉ. Lạc Chỉ người nhìn anh. Lạc Chỉ học kiểu cười này từ bao giờ vậy? Nụ cười này rõ ràng “cộp mác” Qua Bích và tay giám đốc họ Cố kia.
“Sao lại đờ người ra thế? Đồ anh bảo em mang theo đâu?”
Lạc Chỉ lúc này mới phản ứng lại, lắp bắp hỏi, “Bây...Bây giờ ạ?”
Trần Tĩnh hoang mang nhìn hai người, Lạc Chỉ lập tức khom người rút ra một túi giấy từ trong balo để bên chân cho Lạc Dương. Lạc Dương cúi đầu, lôi một chiếc hộp ra khỏi túi giấy, nhưng lại không dặt lên ngay mà tự mình mở ra, mân mê một hồi dưới gầm bàn rồi mới đột ngột để lên trên.
Đó là tượng gốm hình một cô gái mặc áo len cao cổ màu xanh lam và váy trắng dài đến đầu gối, gương mặt bình thản, trên sống mũi là cặp kính màu bạc, đang mỉm cưởi ấm áp.
Là búp bê Trần Tĩnh bằng gốm. Lạc Chỉ bắt gặp nụ cười thuần khiết như hoa sơn trà cảu Trần Tĩnh, trong lòng cô bất giác vui thay cho Lạc Dương. Mọi người xung quanh cô, bao gồm cả bản thân cô đều mải miết vật lộn với cuộc sống, nhưng trong năm lớp mười hai cam go nhất, anh trai và chị dâu lại có thể bình tĩnh thong dong thi đỗ vào cùng một trường đại học, tay trong ta dạo bước thưởng thức hết cảnh đẹp Tây Hồ suốt bốn năm trời. Vậy mà tới giờ họ vẫn có thể cầm tay nhau ngắm nhìn tượng gốm nho nhỏ, ngọt ngào đến nỗi khiến thời gian như ngưng đọng, như chưa từng trôi đi.
Sau khi ra khỏi Hậu Hải, Lạc Chỉ nhận được điện thoại của Lạc Dương. Anh đọc địa chỉ cho cô, nói là dạo này bận quá, tranh thủ hôm muốn nhờ cô đi nhận giúp một món hàng thủ công mỹ nghệ. Ba ngày sau là sinh nhật Trần Tĩnh, anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho chị ấy. Lạc Chỉ không ngờ Lạc Dương lại nôn nóng lấy quà ra trước như thế.
Anh muốn cô làm chứng sao? Suy nghĩ này khiến Lạc Chỉ chợt thấy hân hoan.
“Quà sinh nhật?” Trần Tĩnh mỉm cười, hết nhìn Lạc Dương lại quay sang nhìn Lạc Chỉ, nhưng Lạc Dương lại vúi đầu chỉ vào chiếc túi túi xách treo trên tay trái của con búp bê. Chiếc túi xách nhỏ màu nâu, không phải bằng gốm mà bằng len đan. Trần Tĩnh đưa ngón tay sờ trong túi, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê, khi cảm nhận được hình dạng đồ vật bên trong túi, chị trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Lạc Dương đang cười đầy bí hiểm.Lạc Chỉ bối rối nhíu mày, nhìn Trần Tĩnh cẩn thận lôi chiếc nhẫn sáng lấp lánh ra khỏi chiếc túi len.
Hai cô gái bất chấp ánh nhìn của các thực khách trong nhà hàng, đồng thanh hét to.
“Em gái của anh ơi, đàn ông không trưởng thành như em nói. Đàn ông muốn trưởng thành thì phải tự thêm gánh nặng cho mình, nói một cách mỹ miều là học cách gánh vác tránh nhiệm.” Nói đoạn, anh nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, “Vợ à, em có bằng lòng trở thành gánh nặng của anh không?”
Trần Tĩnh cười mà mắt rưng rưng. Lạc Chỉ đưa hai tay ôm lấy má, vui vẻ nhìn anh trai cẩn thận đeo nhẫn cho chị, ánh đèn trong nàh hàng phủ một màu ấm áp lên hình bóng hai người.
Đấy là màn cầu hôn đầu tiên cô gặp trong đời.
Dù thế nào, cô cũng đã được chứng kiến một tình yêu khiến người ta ấm lòng và cảm động.
“Chị Niệm Từ, chị cứ thế đồng ý luôn à?”
Trần Tĩnh đưa mắt nhìn Lạc Dương, cô ý tỏ vẻ khổ sở, thở dài thườn thượt nói, “Ôi còn làm sao được đây? Đành qua loa như thế cho đến già vậy.”
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lạc Chỉ ngoái nhìn tấm biển hiệu màu cam vẫn đang nhấp nháy giữa con phố vắng vẻ quạnh quẽ. Trong truyện cổ tích, trên đường chạy trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ của mụ phù thuỷ trong rừng rậm âm ư, nhân vật chính luôn nhìn thấy ánh đèn ấm áp như thế ở cuối con đường.
Khi Lạc Chỉ còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì bỗng bị Lạc Dương gõ nhẹ lên đầu, “Còn ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi, anh đưa em về trường.”
“Anh bảo đồng nghiệp hẹn anh 10 giờ tới quán rượu mà? Để em đưa Lạc Chỉ về cho, vừa hay hai chị em có thể trò chuyện, anh cứ lo việc của anh đi. Hai ngày em tới đây đã làm anh bỏ lỡ không ít cuộc hẹn rồi, hôm nay đừng vắng mặt nữa. Tối em tự về nhà khách, ngày mai họp xong em lại đến tìm anh.”
Trần Tĩnh khoác tay Lạc Chỉ, làm động tác “tiễn khách” với Lạc Dương. Lạc Dương cau mày nói, “Này, chắc không phải hai chị em định nói xấu sau lưng anh đấy chứ?”
“Lấy gà theo gà, lấy cho theo chó, cần gì phải thế.” Lạc Chỉ cười nói, Trần Tĩnh vươn tay định véo má cô, cô nhanh chân tránh được.
“Được rồi, vậy hai chị em cẩn thận đấy.”
Bóng lưng cảu Lạc Dương khiến Lạc Chỉ thất thần trong giây lát. Hình như anh trai cô hơi khang khác, nhưng cô không thể nói rõ là chỗ nào. Trong nụ cười đó có lẽ phảng phất nỗi buồn mà cô không hiểu được.
Khi nghiêng đầu nhìn sang, cô thấy Trần Tĩnh cũng có vẻ hoang mang như thế.
Trên đường đi hai chị em tán gẫu đủ chuyện, từ kỳ thi cuối kỳ cho đến hội nữ sinh. Trong khoang tàu điện ngầm, ánh đèn trắng xám soi rõ sự mệt mỏi khó che giấu của Lạc Chỉ.
“Ngủ không ngon à?”
Lạc Chỉ ngáp liền mấy cái, “Mấy ngày nay em hơi mệt.”
“Dạo này anh em cũng phải tăng ca suốt, tối qua lúc ở căn hộ anh ấy thuê, chị có hầm cho anh ấy nồi canh cá, cho thêm mấy lát nhân sâm và khởi tử vào, rất tốt cho người thường thức đêm. Em cũng sắp phải thi cuối kỳ rồi đúng không?Khi thức đêm dễ bị đói, nhưng cũng đừng ăn nhiều món mặn quá, càng nhiều dầu mỡ càng có hại cho sức khoẻ, uống nhiều sữa chua, ăn nhiều hoa quả rau xanh rất có lợi cho mắt. Sớm biết thế này thì chị đã đổ canh vào bình giữ nhiệt mang cho em một ít rồi...”Có lẽ nhận ra mình lải nhải hơi nhiều, Trần Tĩnh bỗng im lặng, cười ngại ngùng.
Lạc Chỉ luôn cảm thấy nụ cười cảu Trần Tĩnh là lời giải thích tốt nhất cho bốn bốn chữ “mẹ hiền vợ đảm”, nụ cười ấy làm người ta an lòng. Trần Tĩnh luôn giữ phong thái nhẹ nhàng đoàn trang, ăn mặc thanh nhã đúng mực, nét cười luôn ấm áp. Chị dường như không có mỗi quan hệ rối rắm và suy nghĩ phức tạp. Hơn nữa dù bạn có nói gì với chị, dù vòng vo, lạ lùng đến đâu, chị cũng thấuhieeur và tặng cho bạn một nụ cười giúp bạn xoá bỏ mọi cô đơn.
Trần Tĩnh là bảo vật vô giá. Lạc Chỉ cảm thấy tự hào vì anh trai cô là người có mắt nhìn.
“Chị Niệm Từ, anh trai em đúng là người có phúc, lúc trước anh ấy phải giỏi giang đến mức nào mới cưa đồ được chị chứ.”
Trần Tĩnh sững người, “Không phải đâu, em không biết à? Ngày trước là chị theo đuổi anh trai em đấy.”
“Hả?”
“Năm lớp mười hai, chị thường phụ đạo môn văn cho anh ấy, còn anh ấy bổ túc môn Lý cho chị, em không biết sao?”
“Em biết, nhưng mà...”
Trần Tĩnh khẽ cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp, “Anh ấy chưa từng kể với em à? Khi đại hội thể thao cuối kỳ năm lớp mười hai kết thúc,bọn chị cùng về nhà, chị đã tỏ tình với anh ấy.”
“Lần đầu tiên em gặp chị là trước kỳ thi đại học, anh ấy dẫn chị đến thư viện, em luôn cho rằng anh trai em theo đuổi chị, sao lại... Nhưng cũng không quan trọng nữa.” Lạc Chỉ mỉm cười, hai người sắp kết hôn rồi, ai còn bận tâm tới việc người nào theo đuổi trước. Chỉ là Trần Tĩnh là người có tính cách điềm đạm nho nhã, tưởng tượng chị ấy chủ động theo đuổi khiến Lạc Chỉ hơi ngạc nhiên và bất ngờ.
“Thực ra anh trai em rất chu đáo. Bạn bè xung quanh cũng cho là anh ấy theo đuổi chị.Anh ấy chauw bao giờ kể với người khác bọn chị đến với nhau ra sao, nhưng trong mắt người ngoài, bọn chị hẹn hò chẳng phải chuyện lạ gì, dù sao trước khi đó bọn chị cùng ôn bài đã có người phao tin rồi. Chỉ là chị không ngờ anh ấy cũng không nói với em.”
Lạc Chỉ nhún vai, “Lấy được chị là anh em lời to rồi.”
“Đâu có,“ Trần Tĩnh cười, “lúc ấy có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh trai em, nhưng chẳng có ai theo đuổi chị. Khi lên đại học cũng vậy.”
Nếu xét về ngoại hình, đúng là Trần Tĩnh không có gì nổi bật, mặc dù chị không hề xấu, tuy nhiên khi đứng cạnh một Lạc Dương có khuôn mặt đẹp và chiều cao nổi bật vẫn có cảm giác “không xứng đôi vừa lứa“. Nhưng Trần Tĩnh là người điềm đạm và khoan hoà, nhìn chị đứng sau Lạc Dương dịu dàng mỉm cười, người khác luôn cảm thấy hai người có một sự hài hoà khó diễn tả.
“Thế nên phải ra tay trước để chiếm ưu thế,“ Trần Tĩnh nói tiếp, “may mà thành công.”
Chị nháy mắt với Lạc Chỉ, để lộ vẻ tinh nghịch đắc ý hiếm thấy,
“Xem ra đúng là không ai biết thật.” Trần Tĩnh lẩm bẩm, chị tựa người vào cửa kính, nét mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì.”Không đúng, có người biết.” Trần Tĩnh đột ngột phản bác lại chính mình.
“Dạ? Ai biết ạ?”
Trần Tĩnh không lên tiếng, ánh mắt trôi tới khoảng không tối đen như mực bên ngoài khung cửa sổ. Một lúc sau chị nhìn về phía bảng điện tử trên cửa rồi nói “Sắp tới bến rồi.”
“Vâng.” Lạc Chỉ nhìn chị.
Tàu điện ngầm từ từ dừng lại, Trần Tĩnh lại vui vẻ khoác tay Lạc Chỉ, sải bước đến sân ga.
Trần Tĩnh và một người bạn cùng đến Bắc Kinh họp, ở nhà khách gần trường đại học P, sau khi xuống tàu điện ngầm, hai chị em đi bộ về phía trường học. Trần Tĩnh rõ ràng ít nói hơn hăn, chị chỉ cố gắng đưa đẩy vài câu. Cuối cùng đã đến cổng trường, chị rẽ phải còn Lạc Chỉ phải vào trong.
“Nghỉ sớm đi, xem sắc mặt em kém chưa kìa.” Trần Tĩnh véo má Lạc Chỉ, khi chị buôn tay, Lạc Chỉ chú ý đến chiếc nhẫn giản dị trang nhã trên ngón tay mảnh khảnh.”
“Lúc nãy em quên không hỏi chị, khi nhận được chiếc nhẫn hẹn thề trọn đời, chị có vui không?”
Trần Tĩnh cười ngọt ngào. Nhưng sau đó nụ cười tắt dần, chị do dự một hồi mới khẽ hỏi, “Lạc Chỉ, thực ra anh em không định tặng món quà này cho chị vào hôm nay đúng không?”
Lạc Chỉ ngước mắt nhìn chị, trong lòng cô ngập tràn cảm xúc lạ lùng. Trực giác của phụ nữ đúng là rất đáng sợ.
“Thực ra... em cũng thấy hơi lạ. Lúc trước anh ấy gọi điện cho em bảo là ba ngày sao là sinh nhật chị, đây là quà sinh nhật. Vừa hay hôm nay gặp nhau nên anh ấy nhờ em đi lấy rồi mang theo. Em đoán có lẽ anh ấy thấy bầu không khí hôm nay tuyệt quá nên đột ngột đổi ý, muốn em làm chứng cho hai người ngay tại đó để đề phòng chị nuốt lời. Ha ha...”
Lạc Chỉ cười gượng, còn Trần Tĩnh chỉ hơi nhếch miệng.
“Sau khi anh em lôi quà ra, mặc dù đã cố gắng tránh chị, loay hoay dưới bàn một lúc lâu, nhưng chị vẫn nhìn thấy anh ấy lấy nhâny ra khỏi túi riêng rồi nhét vào túi len của búp bê. Con bé ngốc này, em nghĩ Lạc Dương làm việc vội vàng hấp tấp như thế sao? Dám lén lút nhét nhẫn vào túi ngay trước mặt chị? Rõ ràng là quyết định tức thời mà. Anh ấy ngày càng giỏi ứng biến.”
Lạc Chỉ cúi đầu không nói gì. Cô nhớ lại cái nháy mắt, nụ kiểu mẫu của anh lúc bảo cô lấy quà ra, phải thừa nhận mọi chuyện thật kỳ lạ.
Nhưng cô vẫn an ủi Trần Tĩnh, “Nhưng mà... Nhưng mà chị nghĩ xem, nếu là ý định nhất thời thì sao có thể trùng hợp tới mức anh ấy mang nhân bên mình chứ?”
Trần Tĩnh đưa tay vỗ nhẹ lên chiếc mũ len của Lạc Chỉ, nói, “Ngốc ơi, khi anh em đi quẹt thẻ, em vào phòng vệ sinh, chị lúc túi của anh ấy thì có hoá đơn chiếc nhẫn và phiếu lấy hàng. Vừa hay hôm nay anh ấy cũng đi lấy nhẫn thật.”
Giọng nói của Trần Tĩnh vẫn em ái như thế, khi nói ra một loạt “hành động trinh sát” kia, chị bình thản đến mức dường như họ chỉ đang bàn chuyện nhiệt độ Bắc Kinh trong dịp Tết Nguyên đán.
“Chị dâu,“ Lạc Chỉ có chút hoảng hốt, cô không gọi chị là “chị Niệm Từ” nữa, “hai người... sao vậy?”
Trần Tĩnh lại đưa tay véo má cô, “Bọn chị có sao đâu, ngốc quá.”
Cảm giác lạnh lẽo từ từ lan toả trong lòng Lạc Chỉ.
“Nếu chị đã nghi gờ, vì sao con giả bộ không biết trong túi là gì, giả bộ vui vẻ khi cảm nhận được hình dạng chiếc nhẫn? Vì sao... lại nhận lời anh trai em? Vẻ mặt cô trở nên mơ hồ, cặp đôi hoàn hảo nhất trong thế giới của cô cũng tiềm ẩn những con sóng ngầm trong mối quan hệ.
Trần Tĩnh bật cười như nghe thấy câu chuyện cười trẻ con.
“Sao lại không nhận lời? Anh ấy bằng lòng cưới chị, chị bằng lòng lấy anh ấy. Vì sao lại không đồng ý?”
Đúng vậy, sao phải làm mình làm mẩy vì những tiểu tiết này? Nhưng nếu đúng là không bận tâm, vì sao lại đứng giữa gió lạnh kể với cô những nghi ngờ đó? v thấy mình càng lúc càng không hiểu nổi những người xung quanh, cũng không hiểu nổi cái gọi là tình yêu.
Có lẽ cố chưa bao giờ hiểu. Những thứ tưởng như nắm rõ hoá ra chỉ là cảm nhận của cá nhân cô.
“Cô ngốc ơi, em cũng là người trưởng thành rồi. Chẳng mấy khi hồ đồ thế này nhỉ?”
Bóng lưng Trần Tĩnh từ từ biến mất nơi cuối đường. Lạc Chỉ chưa bao giờ coi nhẹ sự thông minh nhanh nhạy của chị. Nhưng dường như đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Tĩnh cười hiện, khẽ nói với cô, “Chị đã lục túi anh trai em bà nhìn thấy phiếu lấy hàng.”
Từng có người gọi Trần Tĩnh và Lạc Dương là cặp vợ chồng mẫu mực, họ chưa bao giờ cãi vã hay giận dỗi. Trần Tĩnh cười, nói vì hai người họ tính tình thật thà đơn thuần, không hay có mâu thuẫn, chuyện gì cũng dễ nói.
Hôm nay Lạc Chỉ mới biết, không phải họ không có mâu thuẫn, chỉ là mẫu thuẫn của họ đã được bao bọc kĩ càng mà thôi.
-Hết