Hải dẫn theo một vài đồng đội truy lùng những con zombie trong đơn vị. Quả nhiên giống như những gì Thanh Ngọc nói, những người có sức đề kháng yếu nhiễm virus sẽ biến thành zombie ăn thịt người, số còn lại nếu may mắn sẽ thức tỉnh dị năng trở thành dị năng giả nếu không sẽ là người bình thường.
- Cũng không biết có nhiều người trở thành dị năng giả không. Nếu ở đơn vị có nhiều người thức tỉnh dị năng, thực lực của đơn vị sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó khi làm nhiệm vụ giải cứu hoặc tìm vật tư sẽ đơn giản hơn. Hải lẩm bẩm trong đầu. Chỉ có càng mạnh mẽ, họ càng mới có thể bảo vệ được những người thân của mình.
Tình hình ở trong quân đội tốt hơn những chỗ khác rất nhiều. Mấy ngày nay, những quân nhân có dấu hiệu sốt, cảm cúm đều được đưa vào phòng cách ly theo dõi 24/24. Trải qua một đêm, một số người biến thành zombie đều đã được xử lý, sẽ không có trường hợp cắn người khiến lây lan virus.
Những quân nhân vốn đều có thể lực rất tốt, lại thường xuyên luyện tập với cường độ cao nên tỉ lệ biến thành zombie là thấp nhất. Nhưng đồng nghĩa với việc đó, những người biến thành zombie đều mạnh hơn zombie bên ngoài rất nhiều. Giống như con zombie này chẳng hạn.
Con zombie đứng trước mặt Hải, làm ra một tư thế vô cùng quái dị. Trên người nó vẫn còn đang mặc quân trang, gương mặt biến dạng lộ ra cặp mắt trắng dã, móng vuốt sắc nhọn nhìn vô cùng đáng sợ. Nó đã giết mấy quân nhân giám sát và thoát ra khỏi phòng theo dõi.
Móng tay của con zombie nhỏ xuống những giọt máu đỏ thẫm. Đó là máu của đồng đội anh!
Lửa giận trong lòng Hải bùng lên dữ dội, anh ngắm chuẩn bắn về phía nó vài phát súng.
Leng keng.
Viên đạn bay thẳng vào người nó như bị một vật cứng bằng kim loại nào đó ngăn cản lại, sự va chạm mạnh phát ra tiếng động chói tai, rất nhanh ba viên đạn Hải bắn đã rơi xuống chân con zombie.
Súng đạn không hề có tác dụng với nó! Một vài đồng đội đã thử bắn thêm vài lần nữa nhưng đều vô dụng. Người của con zombie giống như được làm bằng thép vậy.
Nó vẫn đứng bất động, giữ nguyên tư thế vừa nãy. Hải nhìn thấy môi nó có chút câu lên, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn về phía anh cùng đồng đội. Nó giống như là đang thách thức anh vậy.
- Xem ra phải dùng đến cách khác.
Có lẽ nhận thức được nguy hiểm, con zombie đã bắt đầu chuyển động. Nó lao đến chỗ Hải, muốn dùng hàm răng sắc nhọn cùng móng vuốt xé xác anh giống như những gì nó đã làm với những quân nhân khác.
Nhưng sao Hải có thể để nó thực hiện ý đồ của mình. Anh điều động ngọn lửa trong lòng bàn tay, hai quả cầu lửa to gần bằng quả bóng phóng về phía con zombie. Có lẽ do ban ngày, hoạt động của zombie rất chậm, nó cũng vừa mới biến thành zombie không lâu nên đã không tránh thoát được hai quả cầu lửa.
Tiếng xèo xèo của thịt cháy, mùi khét cùng khói đen bốc lên từ trên người con zombie, nó rống lên dữ dội vì đau đớn.. Không đợi nó kịp phản ứng, Vũ ở gần đó đã nhặt lấy thanh mã tấu dưới đất, nắm chặt chuôi. bổ thẳng một phát ngay giữa ô đầu con zombie. Một thứ dịch lỏng màu trắng bắn ra tung tóe trên mặt đất.
Con zombie đã bị tiêu diệt. Hải đến gần nó, ngồi xổm xuống đất, cầm thanh mã tấu tìm kiếm đồ vật trong não zombie.
Cạch!
Lưỡi đao như đụng phải thứ gì đó, Hải nhanh tay gảy nó ra. Một hạt đá nhỏ màu trắng lộ ra từ trong não zombie. Anh nhìn chăm chú viên đá. Nó rất giống với tinh hạch mà Thanh Ngọc miêu tả.
- Báo cáo đoàn trưởng.
- Tình hình thế nào rồi?
Hải gói viên đá vào trong khăn tay rồi đưa cho Vũ đang đứng gần đó, hỏi người lính vừa đến.
Zombie bên trong đơn vị đã được tiêu diệt hết. Có 311 người biến thành zombie, 456 người bị thương, 32 người chết, 121 người vẫn đang phát sốt được theo dõi trong phòng riêng.
- Được, thông báo với mọi người, ngày mai chúng ta khởi hành đi cứu người bị nạn. Đúng rồi, cậu chuyển lời với Hằng giúp tôi, bảo cậu ấy cử một tiểu đội đi xử lý zombie ở khu vực xung quanh đơn vị.
- Rõ.
Người lính chào điều lệnh với Hải rồi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
Vũ đứng ở bên cạnh Hải đã nghe được toàn bộ báo cáo, anh khẽ nhíu mày. Số lượng người biến thành zombie quá nhiều. Cả sư đoàn của bọn họ cũng chỉ có gần mười nghìn người mà thôi.
Biết bạn thân đang suy nghĩ cái gì, Hải vỗ vai anh động viên:
- Chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Tại bệnh viện, Phương nghe tiếng ồn ào ở dưới nên tò mò ra nhìn cửa sổ. Hiện tại cô đang ở tầng mười của bệnh viện nên có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ ở bên dưới.
Cô thấy bên dưới có vô số thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, khắp nơi đều là những vết máu, các bộ phận của cơ thể người vung vãi khắp nơi, cánh tay, đầu, chân, ruột gan rải rác trên mặt đường. Một số người giống như mắc bệnh dại mà nhào đến cắn những người qua đường. Không, họ không phải con người. So với con người họ càng giống zombie trong phim ảnh hơn.
Phương cảm thấy có lẽ mình vẫn còn đang ngái ngủ, nên mới có thể nhìn thấy khung cảnh đáng sợ đến thế. Cô dụi mắt vài cái, cảm thấy không đủ, Phương còn véo mạnh đùi mình.
Chỉ là khung cảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi. Địa ngục nhân gian vẫn không ngừng diễn ra, quái vật đáng ghê tởm kia vẫn không ngừng xẻ thịt con người, có người phát điên mà dùng xe nhấn ga đâm mạnh về phía zombie, nhưng rồi người đó cũng bị chúng thò tay kéo ra ngoài ăn sống, chết không nhắm mắt.
Khuôn mặt Phương trắng bệch, cô sợ hãi mà lùi về phía sau. Đôi chân Phương bây giờ mềm nhũn, không thể đứng vững nên ngã ngồi xuống đất. Cô mấp máy miệng:
- Mạt thế, mạt thế đến rồi.