Bọn họ đã cùng nhau chiến đấu trong thời gian dài, tất cả thành viên đều có một sự ăn ý nhất định. Mọi người tựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn nhỏ, mặt đối diện với zombie, giữ tư thế phòng thủ.
- Bắt đầu thôi!
Thanh Ngọc mở đầu trận chiến bằng việc huy động dị năng hệ thủy tạo ra hơn hai mươi mũi tên nước phóng thẳng về phía những con zombie. Tất cả mũi tên đều ngắm trúng giữa trán của chúng. Rất nhanh, trên trán của đám zombie đều có một lỗ máu nhỏ có thể nhìn xuyên qua đầu. Từng con, từng con nối tiếp nhau ngã xuống.
Hùng thấy vậy cũng không chịu yếu thế. Anh tạo ra hàng loạt mũi giáo bằng đất đâm xuyên qua người zombie. Số zombie Hùng tiêu diệt một lúc lên đến cả trăm con.
Thành viên trong đội đã bắt đầu hành động. Một bên, họ yểm trợ cho Hùng tiến về phía trước, bên còn lại, mọi người tranh thủ tiêu diệt những con zombie đang tiến lại gần cả đội. Hàng loạt các loại dị năng đủ màu sắc liên tục được phóng ra.
Dị năng giả hệ kim phóng ra vô số chiếc đinh có đầu nhọn hoắt bắn về phía zombie, khiến chúng không thể nhúc nhích. Đám zombie phía sau lại không hề để ý đến đồng loại của mình, trực tiếp dẫm đạp lên cơ thể zombie phía trước mà tiến lên.
Theo sau dị năng giả hệ kim, một dị năng giả hệ phong trong đội vận dụng toàn bộ dị năng của mình nhằm thổi dạt bầy zombie sang hai bên, mở ra một đường máu cho cac đội tiến lên.
Dị năng hệ mộc tạo ra những sợi dây mây rắn chắt bao vòng quanh đám zombie, để chúng không thể tiến vào con đường nhỏ mà bọn họ vừa dày công mở ra.
Các dị năng khác cũng giết được không ít zombie. Số lượng zombie giảm đi trông thấy. Điều đó đồng nghĩa với cơ hội sống của mọi người đang theo đó mà tăng lên.
- Không ổn! Tiếng động quá lớn, zombie trong thành phố đều bị thu hút đến đây.
Thanh Ngọc vừa tiêu diệt được một con zombie cấp bảy, nhìn thấy đám zombie đứng chật như nêm cối trên đường quốc lộ phía trước vội hét lên.
Số zombie bị cả đội hạ gục rất nhiều. Nhưng số zombie bị thu hút đến đây càng nhiều hơn. bọn họ giết mãi, kết quả số lượng zombie bây giờ thậm chí còn nhiều hơn vừa nãy gấp đôi.
Mọi người đều đã cạn kiệt dị năng, không thể kéo dài lâu hơn được nữa. Hùng đưa ra quyết định táo bạo. Anh vứt thanh đao trên tay xuống đất, huy động toàn bộ dị năng trong người mình:
- TƯỜNG ĐẤT!
Hùng vừa dứt lời, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội. Dưới chân zombie đột nhiên nứt ra những vết nứt lớn, hai bức tường cao khoảng năm mét dần dần trồi lên. Nó chạy song song từ cửa khu trung tâm thương mại đến thẳng chỗ đậu xe, tạo thành con đường nhỏ khiến zombie không thể vượt qua. Nhờ vậy, cả đội có thế chạy thẳng đến xe một cách nhanh nhất.
Hùng thở dốc vì cạn kiệt dị năng. Trên trán anh nổi lên những gân xanh chằng chịt. Cảm giác thiêu đốt trong lồng ngực khiến Hùng đau đớn như muốn chết đi sống lại.
- Chạy mau!
Hùng cố hết sức quát lớn. Cả đội nghe theo hiệu lệnh lập tức chạy về phía trước.
Zombie bị ngăn cản ở bên ngoài vẫn không chịu bỏ qua cho cả đội. Chúng lấy đồng loại làm bàn đạp để leo qua bức tường, vươn ra đôi bàn tay với móng vuốt sắc lẹm có ý đồ túm lấy con mồi trước mặt. Nhưng sao mọi người có thể để nó thực hiện được ý đồ.
Đủ các loại dị năng với màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng thi nhau bắn về phía zombie. Người trước mở đường, người sau yểm hộ, rất nhanh họ đã đến được chỗ đậu xe.
Hùng cũng chạy, nhưng chỉ được một đoạn, chân anh đã run rẩy mà ngã khuỵu xuống đất. Toàn thân Hùng bây giờ không thể cử động được!
Hùng không tiếp tục chạy được nữa. Đám zombie đang lũ lượt tràn vào. Những bàn tay của đám quái vật kia hướng về phía anh trong gang tấc.
Anh cố ngẩng đầu nhìn về phía trước. Mọi người đã chạy đến gần chiếc xe. Chỉ cần phóng xe lập tức rời khỏi nơi này, cả đội sẽ an toàn. Anh rốt cuộc đã có thể yên tâm.
Hùng nở một nụ cười méo mó, nhắm mắt phó mặc cho số phận. Một giọt nước mắt lăn xuống sượt qua gò má anh. Hùng cảm nhận được lưỡi hái tử thần đang kề sát bên cổ.
Anh sắp phải chết, chết dưới móng vuốt của zombie!
Nhưng cảm giác đau đớn khi bị zombie cào xé không hề đến. Hùng vội mở mắt ra. Mấy con zombie ở gần anh đều bị Thanh Ngọc dùng dị năng hạ gục. Rồi cô túm cổ áo anh, dùng hết sức kéo lê anh cắm đầu cắm cổ chạy về phía mọi người.
Có lẽ cả đời này, Hùng sẽ không bao giờ quên hình ảnh bờ vai gầy nhưng rất đỗi kiên cường của Thanh Ngọc. Cô ấy đã cứu anh thoát ra khỏi cái chết trong gang tấc!
Đối với một cô gái, việc vừa chạy vừa kéo một người đàn ông nặng gần chín mươi cân là điều không thể. Nhưng dường như Thanh Ngọc không biết mệt là gì, đôi chân của cô vẫn cứ chạy như băng trên đường.
Nếu Thanh Ngọc có một sức mạnh phi thường, hoặc là cô ấy thức tỉnh dị năng lực lượng thì chuyện này vô cùng đơn giản. Nhưng Hùng biết sao có thể có khả năng đó! Cô chỉ là một dị năng giả hệ thủy, là một cô gái mang thân hình gầy gò và xanh xao.
Hùng thấy cánh tay Thanh Ngọc trắng bệch, móng tay cô vì dùng sức quá mạnh mà bật cả ra, máy chảy thấm đẫm áo của anh.
Cô ấy đã đến cực hạn. Anh không muốn tiếp tục liên lụy đến cô.
- Thanh Ngọc, cô buông tay ra, mặc kệ tôi đi.
Nhưng Thanh Ngọc làm sao có thể làm như vậy? Cô bỏ ngoài tai lời nói của Hùng, tiếp tục chạy về phía trước. Đau đớn nơi cánh tay truyền đến, Thanh Ngọc có cảm giác cánh tay của mình sắp bị xé rách ra khỏi cơ thể đến nơi.
Vết thương ở đùi lại nứt ra. Dưới từng bước chân cô chạy đều có vết máu chảy xuống. Thanh Ngọc vẫn cứng đầu nhịn đau, cắn răng nhất quyết không chịu buông tay.
- Sắp đến rồi. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi. Thanh Ngọc tự động viên bản thân mình.
Cô nhìn về phía trước. Mọi người đã lên xe. Họ không ngừng sử dụng dị năng để ngăn zombie hướng về phía hai người.
Khi dị năng đã cạn kiện, có những người ngã ra đất không thể đứng lên, họ trực tiếp nằm trên nền đất lạnh lẽo, rút súng ra nhắm bắn zombie. Tiếng súng không ngừng vang lên, zombie lần lượt ngã xuống.
- Hùng, anh có thấy không? Tất cả mọi người đều không bỏ cuộc. Anh cũng không thể bỏ cuộc. Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này! Là tất cả chúng ta. Ai cũng không thể thiếu!
Thanh Ngọc nói lớn, đôi mắt chứa đầy lửa giận trước hành động của Hùng.
Nghe cô nói, đôi tay đang cố gắng gỡ bàn tay đang túm chặt lấy người mình của Hùng đột ngột dừng lại. Anh ngẩn ngơ nhìn Thanh Ngọc, rồi lại nhìn mọi người đang chiến đấu vì mình.
Lòng Hùng giống như đang có một dòng nước ấm chạy qua. Anh cảm thấy mắt mình có chút ướt.
- Đời này, có thể trở thành đồng đội với mọi người là điều may mắn nhất với tôi.
Hùng khẽ lẫm bẩm.
Bức tường của Hùng không chống chịu nổi sức ép của zombie lâu. Nó đã có dấu hiệu mà đổ vỡ.
Vô số con zombie đã tràn vào bên trong, điên cuồng đuổi theo hai người.
Thanh Ngọc cùng Hùng chỉ còn cách mọi người năm mét. Mạnh vội mở cửa xe vươn tay ra. Chỉ cần Thanh Ngọc bắt được tay cậu, cậu sẽ lập tực kéo hai người vào bên trong xe. Sau đó Phong sẽ lái xe rời khỏi nơi này.
Thấy tay Mạnh đưa về phía mình, Thanh Ngọc vươn tay muốn nắm lấy. Nhưng lúc tay cô sắp chạm đến tay Mạnh, một bóng đen bỗng từ không trung xuất hiện phía sau lưng của cô, khoảng cách cực gần. Nó giơ cánh tay có móng vuốt dài sắc nhọn hướng về phía cô.
- Cẩn thận!
Không kịp nghĩ nhiều, Mạnh phóng ra ba chiếc đinh dài về phía bóng đen. Nhưng bằng một tư thế vô cùng vặn vẹo, nó đã tránh thoát được tất cả mũi đinh.
- Là zombie cấp tám!
Một thành viên trong đội hoảng hốt nói.
Thấy Hùng và Ngọc gặp nguy hiểm, một loạt họng súng của đồng đội đều hướng về phía con zombie đó, vô số viên đạn được bắn ra nhưng đều không thể tạo ra thương tổn cho nó. Bàn tay của con zombie cấp tám vẫn không ngừng hướng về phía Thanh Ngọc.
Đó là zombie tốc độ! Tốc độ của con zombie nhanh đến nỗi mọi người không thể xác định được vị trí của nó.
Nguy hiểm đến rất gần, biết mình khó thoát khỏi, Thanh Ngọc dồn hết sức lực vào cánh tay đẩy Hùng về phía Mạnh.
- Mau lái xe rời đi.
Thanh Ngọc nhìn Phong, đôi mắt chứa đầy sự cầu khẩn. Chỉ cần rời khỏi đây, mọi người sẽ an toàn.
Sau đó, cô quay người lại phía sau, tay phải rút con dao găm dắt ở thắt lưng lao thẳng về phía bóng đen đối diện.
Phập!
Dao găm của Thanh Ngọc đâm trúng bụng của con zombie.
Phập!
Hình ảnh xuất hiện cuối cùng trong đầu Thanh Ngọc là khuôn mặt xấu xí đang dần phóng đại của con zombie. Bàn tay của nó đâm thẳng vào lồng ngực cô. Thanh Ngọc cảm giác trái tim mình giống như bị bóp nghẹn, một lực nào đó như muốn kéo lấy trái tim ra khỏi cơ thể cô. Cảm giác đau đớn lan tràn khắp toàn thân.
Bịch!
Thanh Ngọc không thể cử động, bàn chân cô mềm nhũn, cả người đổ nghiêng sang một bên.
Cô nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo, gương mặt trắng bệch. Thanh Ngọc cảm nhận được sinh mệnh mình đang dần hao mòn.
Không hiểu sao, hình ảnh trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ. Thanh Ngọc cố mở to mắt nhưng mí mắt cô bây giờ rất nặng, đang từ từ trĩu xuống. Phía trước hoàn toàn là một mảng đen kịt không chút ánh sáng.
Cô nghe thấy loáng thoáng tiếng gào thảm thiết của đồng đội đang gọi cô. Nhưng cô không thể đáp lại. Cô đau quá...
Thanh Ngọc hoàn toàn mất đi tri giác, bóng tối bủa vây lấy cơ thể cô.