Trong tiết học nhiếp ảnh lần trước, giáo viên giao cho cả lớp một bài tập, yêu cầu chụp một loạt ảnh có câu chuyện, phải chân thực, liên tục và có tình tiết. Mặc dù trước đó giáo viên cũng từng yêu cầu nộp bài tập, nhưng những bài tập ấy chỉ là những bài luyện tập đơn giản, chỉ để kiểm tra xem kỹ thuật chụp có đúng hay không, hoàn toànkhông thể đánh giá được tác phẩm có tốt hay không.
Bài tập này là lần đầu tiên giáo viên thực sự nghiêm túc giao đề, thầy còn nói rõ rằng, tác phẩm xuất sắc sẽ được đăng lên Weibo và trang web của trường. Thực ra dù có phần thưởng hay không, Tần Chi vẫn sẽ cố chụp ảnh thật tốt.
Cô đã đặc biệt tìm Trì Tuyết làm mẫu, ngồi rình rập trên con đường suốt hai ngày liền, sử dụng một cảnh phố để chụp sáu bức ảnh, mỗi bức diễn tả quá trình từ khi cô gái tỏ tình đến khi chia tay rồi cuối cùng buông bỏ. Trong đó, có một bức cô muốn tạo hiệu ứng mưa, còn mua hẳn một máy phun thuốc trừ sâu, đổ đầy nước vào rồi nhờ Trình Hạo trèo lên cây giúp cô “tạo mưa nhân tạo”.
Sau bao nhiêu công sức bỏ ra, kết quả lại hỏng vào thời khắc quan trọng.
Tần Chi đã sao lưu trong máy tính ở nhà, khi cô đang chọn ảnh thì đúng lúc nghe tin Lý Kinh Châu đang chơi bóng ở trường, nên sau khi sao chép xong, cô chưa kịp chuyển ảnh vào điện thoại mà vội vã thay áo hoodie của Lý Kinh Châu rồi chạy ngay đến trường.
Sớm biết vậy, cô đã chuyển xong rồi mới đi.
Dù sao cũng chỉ mất ba đến năm phút.
… Không nghĩ nữa.
Dù có hơi buồn nhưng cũng không phải là chuyện lớn. Thầy giáo cũng không truy cứu, chỉ bảo lần sau nộp lại là được.
Lớp học tiếp tục, thầy chiếu bài tập của một bạn khác lên máy chiếu.
Ngay khoảnh khắc giáo viên mở đĩa, trong đầu Tần Chi như vang lên một tiếng “ong”.
“Đây là bài tập của bạn học Doanh Tình. Mọi người xem, bộ ảnh này chụp thế nào?”
Cả lớp đồng thanh trả lời: “Tốt ạ.”
“Đúng không? Ảnh đẹp chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra ngay, không cần phân tích kỹ thuật.” Giáo viên rất hài lòng, “Mọi người hãy vỗ tay khen ngợi bạn học Doanh Tình nào.”
“……”
Cả lớp vang lên một tràng pháo tay đều đặn.
Mỗi tiếng vỗ như một cái tát, mạnh mẽ và chính xác tát thẳng vào mặt Tần Chi.
Ảnh của Doanh Tình từ chủ đề đến hình ảnh, thậm chí cả cách sử dụng ánh sáng, đều giống hệt với những gì Tần Chi đã chụp, hoàn toàn là một bản sao một-một.
Rõ ràng thẻ SD không phải tự nhiên mà hỏng.
Tần Chi nhìn về phía Doanh Tình.
Cô gái ngồi ngay phía trước bên trái của Tần Chi, khi được khen ngợi thì cúi đầu cười ngượng ngùng, trông rất ngây thơ. Nhưng Tần Chi không thể tin cô ấy được. Dưới lớp vỏ bọc ấy là người hay là quỷ, không ai có thể phân biệt rõ.
Khi cô đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Doanh Tình, Vương Chi Nam ngồi bên cạnh bỗng nhiên quay lại, nhếch mày cười với cô.
Tần Chi lạnh sống lưng.
Ngay lập tức cô hiểu ra phần nào chuyện đã xảy ra.
Đây là một lời cảnh báo rõ ràng.
Cô không nhớ rõ mình đã chịu đựng buổi học ấy như thế nào cho đến khi kết thúc.
Sau khi tan học, Tần Chi vẫn chưa rời khỏi chỗ ngồi.
Vương Chi Nam cũng không.
Khi cả lớp đã rời khỏi hết, Vương Chi Nam quay mặt lại hỏi Tần Chi: “Cậu tức giận à?”
Tần Chi siết chặt nắm đấm giấu tay dưới bàn, nơi Vương Chi Nam không thể nhìn thấy.
Cô ta rút từ trong túi ra một thẻ SD, cầm bằng hai ngón tay và khẽ lắc lư trước mặt Tần Chi: “Thẻ của cậu ở đây này.”
Cả người Tần Chi căng thẳng.
Các bức ảnh đều được nộp cho lớp trưởng Tiêu Khải. Nếu ai đó muốn làm chuyện xấu, lúc nào cũng có thể tìm thấy cơ hội.
Tần Chi đột nhiên nhớ lại, ngày giao bài tập, Doanh Tình đã xin gia hạn nộp vì cô ấy có việc gia đình nên không thể chụp ảnh trong vài ngày. Vậy thì thời gian hoàn toàn khớp.
Phong cách cá nhân của Tần Chi rất rõ ràng.
Người khác chỉ đơn thuần nộp bài tập, còn cô nộp cả tác phẩm nghệ thuật.
Đáng tiếc là đây là lần đầu tiên mọi người trưng bày tác phẩm của mình, không có sự so sánh, nên không thể phát hiện ra dấu hiệu đạo nhái. Hơn nữa, Vương Chi Nam không trực tiếp ra tay. Có lẽ cô ta đã nhìn thấy ảnh của Tần Chi rồi mới báo lại ý tưởng cho Doanh Tình, dù có bị lộ ra, tất cả lỗi lầm cũng sẽ đổ lên đầu Doanh Tình.
Tần Chi cảm thấy thái dương nhói đau.
Tính cách của con người sẽ hướng họ đi theo một con đường đã định sẵn.
Hồi nhỏ ăn trộm kim chỉ, lớn lên sẽ ăn trộm vàng.
Tần Chi dằn xuống cảm xúc thừa thãi trong lòng, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo: “Cậu nghĩ tôi sẽ tức giận sao?” Cô cười: “Doanh Tình đạt điểm cao nhất lớp vì cậu ấy sao chép tôi, cậu nghĩ ai mới là người thắng?”
Vương Chi Nam sững lại, ánh mắt rõ ràng có phần dao động.
Tần Chi bình thản hỏi: “Thua có vui không?”
Ánh mắt Vương Chi Nam lập tức sắc lạnh, cô bị ánh mắt của Tần Chi đâm thẳng vào lòng.
Người cuối cùng nhìn cô như vậy là khi họ còn học cấp hai. Sau đó, người ấy đã phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình.
Nói ra thật trùng hợp, đã rất lâu rồi cô không nhớ đến người đó. Nhưng thỉnh thoảng một vài biểu hiện của Tần Chi lại gợi nhắc cô về sự tồn tại của người ấy.
Người đó quá mờ nhạt.
Nguyên nhân có lẽ là vì người đó không xinh đẹp bằng Tần Chi, cũng không thông minh bằng cô ấy.
Vương Chi Nam biết, Tần Chi chỉ đang cố tình chọc giận cô.
Từ nhỏ mẹ cô đã dạy phải là người cười sau cùng.
Chỉ khi là người cười sau cùng, mới có thể được xem là chiến thắng thực sự.
Cô chưa thua.
Và cô cũng không bao giờ có thể thua Tần Chi. Tuyệt đối không thể.
Vương Chi Nam nhủ thầm với bản thân hết lần này đến lần khác.
Có một khoảnh khắc thoáng qua, ngay cả chính cô cũng không phát hiện, cô đang nghiêng về sự bất phục hay sự sợ hãi nhiều hơn. Nhưng có một điều không thể phủ nhận — Tần Chi là một đối thủ vô cùng kích thích khát khao chinh phục.
“Giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Cuối cùng, cô để lại một câu rồi rời đi trước.
Mỗi bước chân vang lên đều mạnh mẽ và dứt khoát.
Tần Chi nhìn theo cô ta vài giây.
Bỗng nhận ra tình thế đã thay đổi.
Khói súng giữa Tần Chi và Vương Chi Nam bắt đầu từ Lý Kinh Châu.
Tần Chi vốn nghĩ rằng, nếu thua, cô sẽ tiếp tục coi Lý Kinh Châu như một người qua đường; còn nếu thắng, cô sẽ nhận được một món hời.
Dù thế nào thì cô cũng không thiệt.
Lý Kinh Châu chỉ là cái cớ để khơi mào xung đột, từ đầu đến cuối cô chưa từng chiến đấu vì anh, cô chỉ chiến đấu cho bản thân.
Nhưng Vương Chi Nam thì khác.
Ngay từ đầu, cô ấy đã chiến đấu vì Lý Kinh Châu.
Nếu thua, cô ấy nhất định sẽ mất anh.
Còn nếu thắng, cô ấy cũng chưa chắc sẽ có được anh.
Dù thế nào đi nữa, Tần Chi vẫn chiếm thế thượng phong.
Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi.
Câu nói cuối cùng của Vương Chi Nam rõ ràng ẩn chứa quyết tâm.
Những hành động trước đó của cô ấy đều liên quan đến Lý Kinh Châu, nhưng chỉ riêng câu nói vừa rồi, cô ấy nói cho chính mình.
Vở kịch này ngày càng thú vị.
Tần Chi rời khỏi lớp học, đến siêu thị mua một chai RIO, dùng chìa khóa mở rồi uống một vài ngụm.
Trì Tuyết nhắn tin cho cô, hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không. Trình Hạo gần đây ra nước ngoài công tác, khiến Trì Tuyết cảm thấy buồn chán, hầu như ngày nào cũng rủ Tần Chi ra ngoài tụ tập. Tần Chi đang cần xả stress nên cô đã hẹn Trì Tuyết đi quẩy.
Vài tiếng sau, Tần Chi gặp Trì Tuyết tại quán bar Hoan Lạc Đảo.
Vừa nhìn thấy Tần Chi, Trì Tuyết không kìm được mà lắc đầu. Tần Chi cởi áo khoác mỏng, bên trong mặc một chiếc áo quây màu hồng, kiểu dáng hở vai và hở eo. Phía dưới mặc quần jeans ống rộng dài đến mắt cá chân và đi giày Converse. Trông vừa tươi trẻ vừa gợi cảm. Nhưng bây giờ đã là tháng mười một rồi…
Trì Tuyết hỏi: “Cậu không thấy lạnh à?”
Tần Chi nghiêm túc trả lời: “Mình rất nóng.”
Trì Tuyết bĩu môi, ưỡn bộ ngực không mấy đầy đặn của mình lên, vung tay vung chân đi vào sàn nhảy. Tần Chi cũng không chịu thua, cũng nhún nhảy bước vào sàn nhảy.
Những chàng trai cô gái điên cuồng lắc lư trong sàn nhảy, ai cũng rất cuồng nhiệt. Chỉ một lúc sau, Tần Chi cảm thấy có ai đó từ phía sau áp sát cô, dán chặt vào người cô mà lắc lư. Cô im lặng đi vài bước lên phía trước. Nhưng chẳng bao lâu, người đó lại dán sát vào cô, lần này còn quá đáng hơn, tay trực tiếp đặt lên eo cô.
Tần Chi định rời khỏi sàn nhảy rồi báo cảnh sát xem lại camera giám sát. Nhưng vừa mới bước một bước, cô đã bị người ta nắm lấy tay. Tần Chi quay lại, nhìn rõ kẻ đang quấy rối mình, hơi thở như nghẹn lại.
“Chị à, lâu rồi không gặp.”
Cậu thanh niên vẫn để tóc uốn nhuộm kiểu giấy bạc, đôi mắt hơi nheo lại nhìn cô cười, vẻ mặt đầy âm u và lưu manh. Khác với lần trước ở tiệm cá nướng, lần này cậu ta trông còn đáng sợ hơn. Cũng phải, lần trước bị cô trêu đùa xoay vòng vòng, lần này cô tự chui đầu vào rọ, làm sao cậu ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được?
Tần Chi đối diện với tình cảnh như thế vẫn không thể cứng rắn, cô trấn an hắn: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, được không?” Nói xong, cậu thanh niên bất ngờ kéo mạnh, lôi Tần Chi vào lòng mình. Đầu óc Tần Chi bùng nổ, cô cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng bị ôm chặt.
Hắn nói: “Không nghe rõ.”
Âm thanh quả thực rất ồn ào, nhưng câu vừa rồi của cô không thể đến mức hắn không nghe thấy. Tần Chi cắn răng, hét lớn: “Tôi nói, ngồi xuống uống ly rượu, nói chuyện đàng hoàng được không?”
Cậu thanh niên nheo mắt, không tin lời Tần Chi.
Tần Chi định thêm dầu vào lửa, nói thêm vài câu nữa. Nhưng cô đột nhiên nghe thấy giữa tiếng nhạc chói tai có người hét lớn: “Tần Chi! Tần Chi!” Lòng Tần Chi chìm xuống, cô vốn đang thầm cầu nguyện Trì Tuyết đừng phát hiện ra tình hình bên này, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhìn thấy.
Trì Tuyết hoảng loạn. Cô chạy tới nắm lấy cánh tay còn lại của Tần Chi, hỏi cậu thanh niên: “Cậu định làm gì?” Cậu thanh niên khó chịu liếc nhìn, cười nói: “Lại thêm một chị gái nữa à.” Trì Tuyết bị ánh mắt của hắn làm cho run rẩy, càng giữ chặt lấy Tần Chi không buông: “Nếu cậu không thả ra, chúng tôi sẽ gọi người!”
Tiếng nhạc quá lớn nên chỉ có vài người phát hiện ra điều gì đó bất thường ở đây, nhưng hầu hết họ không có ý định đứng ra giúp đỡ.
Tần Chi vốn nghĩ cậu thanh niên đến đây chơi chắc chắn có bạn đi cùng, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô có khả năng chịu thiệt lớn hơn. Vì vậy cô định trấn tĩnh đối phương rồi tìm cơ hội rời đi.
Nhưng Trì Tuyết chỉ muốn bảo vệ Tần Chi nên không nghĩ nhiều đến vậy.
Đã xảy ra xung đột, Tần Chi đành phải thay đổi kế hoạch.
Khi cậu thanh niên chuẩn bị đẩy Trì Tuyết, Tần Chi bất ngờ nâng chân, dùng đầu gối đập vào vùng kín của hắn. Hắn đau đớn cong người lại theo phản xạ, buông tay khỏi Tần Chi và ôm lấy hạ bộ.
Tần Chi hét lớn với Trì Tuyết: “Chạy!”
Chạy chưa được bao xa, cô đột nhiên cảm thấy da đầu căng lên.
“Con khốn, mày lại dám đùa tao!”
Tần Chi bị nắm tóc kéo ngược về phía sau, cho đến khi đụng vào một bức tường người. Cậu thanh niên tức giận muốn giết chết cô.
Lòng Tần Chi chìm xuống tận đáy.
Ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh, giọng điệu không thể cãi lại: “Thả ra!” Tần Chi sững sờ.
Người đến mang theo khí thế mạnh mẽ, tạo ra sự uy hiếp ghê gớm, nhưng cậu thanh niên kia không hề nao núng, hắn hừ lạnh: “Lý Kinh Châu, oan gia ngõ hẹp thật nhỉ.”
Lý Kinh Châu im lặng một lúc, sau đó trực tiếp ra tay kéo cậu thanh niên ra. Anh khỏe mạnh, cậu thanh niên vừa bị Tần Chi đá một cú vẫn chưa hồi phục, nên hoàn toàn không phải là đối thủ.
Cuối cùng, Lý Kinh Châu dễ dàng kéo Tần Chi vào lòng mình.
Là lồng ngực.
Tần Chi biết trong thời khắc căng thẳng như vậy, cô không nên chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt.
Nhưng khi cô chạm vào ngực của Lý Kinh Châu, không biết anh vô tình hay cố ý, lại đưa tay xoa đầu cô.
Không hẳn là dịu dàng, nhưng khiến cơn đau trên da đầu của cô dịu lại.
Nhịp tim Tần Chi đập nhanh hơn so với lúc trước.
Lý Kinh Châu nói thêm gì đó với cậu thanh niên, nhưng Tần Chi không để ý nghe, cô chỉ biết khi tỉnh lại đã nghe cậu thanh niên chế giễu một câu: “Chẳng phải mày chỉ là một con chó không nhà không cửa hay sao?”
Tần Chi cảm thấy Lý Kinh Châu khựng lại.
Sau đó, cô bị đẩy ra.
Lý Kinh Châu phát điên, lao vào đấm vào mặt cậu thanh niên một cú, rồi đến cú thứ hai, cú thứ ba…
Anh đã hóa điên, gào thét trong giận dữ, vừa đấm vừa siết chặt đối thủ như muốn đánh chết hắn.
Giống như một con thú hoang bị kích động, không quan tâm gì nữa mà điên cuồng tấn công con mồi.
…
Một cảnh tượng hỗn loạn.