Yên lặng một lúc, anh quay người đi về sân bóng rổ trước. Tần Chi đi theo anh, khoảng cách không xa cũng không gần, khiến cô bất giác nhớ lại một ngày nào đó vài năm trước.
Vào lễ chào cờ, cô đã đến muộn, anh cũng vậy. Khi cô đến khu vực trường trung học, cô thấy anh bước xuống từ tòa nhà Bác Học nên lặng lẽ đi theo anh, giả vờ không chú ý, nhưng thật ra luôn giẫm lên bóng của anh mà bước đi.
Cuối cùng khi tới sân vận động, lúc xếp hàng cô mới phát hiện ra mình đã đổ mồ hôi đầy người. Chỉ cần đi theo phía sau anh, cô đã căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết rằng cô từng có khoảnh khắc như thế.
Không có mối tình thầm kín nào có thể đạt được cái kết đẹp thực sự. Dù cho tương lai có thực sự ở bên nhau, thì cũng chỉ là cô của hiện tại thay cô của quá khứ hoàn thành giấc mơ.
Sau khi chuyển trường, có một thời gian Tần Chi rất ít khi nghĩ về Lý Kinh Châu. Khi đó cô còn trẻ, tình cảm của cô rất chân thành nhưng không sâu sắc.
Sau khi lên cấp ba, cô cố gắng thoát khỏi bóng tối quá khứ, ép mình không nghĩ về những chuyện cũ, cô muốn dùng cuộc sống mới để tái tạo nội tâm, nhưng điều đó khó khăn hơn việc thay đổi ngoại hình. Sự thay đổi trong lòng, người ngoài rất khó nhìn thấy, nhưng thay đổi ngoại hình lại dễ dàng nhận được phản hồi từ người khác.
Ngày càng có nhiều chàng trai theo đuổi cô, trong số đó không thiếu những người là đối tượng mà toàn bộ nữ sinh trong trường đều ngưỡng mộ, nhưng chẳng ai trong số họ chiếm được lòng cô. Chỉ khi những chàng trai đó vây quanh cô, cô mới nghĩ đến anh mà đem ra so sánh. Không ngờ chẳng ai so bì được với anh.
Khi đó anh thật sự là một người rất tài giỏi. Anh không chỉ đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao giỏi mà còn vượt trội ở mọi mặt, giỏi hơn những người ưu tú khác. Tham gia các cuộc thi tranh luận hay cuộc thi nhiếp ảnh, anh đều giành giải nhất quốc gia… Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là lúc đó anh luôn mang đến một cảm giác rực rỡ.
Cảm giác ấy không liên quan đến thành tích mà là sự tao nhã và sáng sủa tỏa ra từ anh. Chỉ cần nhìn anh từ xa một cái là đã cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân.
Chàng trai thanh tao với trái tim đầy nhiệt huyết.
Người đã gặp Lý Kinh Châu khi ấy, đến bây giờ nhìn Lý Kinh Châu này cũng sẽ thấy anh không còn rực rỡ nữa.
Hiện tại anh vẫn rất thu hút, nhưng không còn tỏa sáng.
…
Suy nghĩ đã đi xa quá rồi.
Tần Chi trở về thực tại, cùng với Lý Kinh Châu, một trước một sau, dưới bao ánh mắt mà bước vào sân bóng rổ.
Cô lấy bóng luyện tập ba bước lên rổ, cho đến khi mồ hôi đổ như mưa mà vẫn chưa dừng lại. Đến khi một quả bóng từ phía sau cô bay tới, rơi gọn vào rổ rồi bật lên, lăn xa từng chút một. Người ném bóng là một nữ sinh cùng lớp.
Có lần Tần Chi ngồi cùng cô ấy trong một tiết học, nói vài câu nhưng không thân quen. Rõ ràng là cô ấy muốn nói chuyện với Tần Chi.
“Ai đó vừa khóc vừa rời đi, thu về cả một đống sự thương cảm. Vừa nãy các nữ sinh trong lớp bàn tán, đều thấy cậu quá đáng.” Tần Chi ngây người, lúc này mới để ý Vương Chi Nam không có ở sân bóng.
Cô cúi đầu nói cảm ơn, rồi tiếp tục tập luyện. Nữ sinh kia không ngờ cô lại phản ứng ít ỏi như vậy, liền hỏi: “Cậu không quan tâm sao?”
Tần Chi ném một quả ba điểm nhưng không vào, cô phủi bụi trên tay rồi nói: “Chẳng có gì đáng để quan tâm cả.”
Nữ sinh ngẩn người, bao nhiêu lời muốn nói đều bị nghẹn lại. Ban đầu cô ấy không thích nổi nên mới nhắc nhở Tần Chi một câu. Ai ngờ lại là lo chuyện không đâu.
Cô ấy vung tóc đuôi ngựa lên rồi quay người bước đi.
Nhìn thấy nữ sinh đã rời đi, Tần Chi cũng không muốn chơi nữa. Cô cầm áo khoác, đi đến máy bán nước tự động để mua nước. Đã đến giờ ăn trưa, đám nam sinh chơi bóng trên sân cũng lần lượt rời đi. Khi Tần Chi quét mã để thanh toán, lại có một đám người từ trong đi ra.
Cô thấy Lý Kinh Châu đi ở giữa, vừa đi vừa mặc áo khoác, lại nhớ về lời của nữ sinh lúc nãy, cô rụt đầu vào áo khoác phao, lấy nước, rồi như đang trốn chạy mà quay người bước nhanh rời đi.
Thế mà lại có người không biết điều ở phía sau gọi cô: “Tần Chi, em chạy gì thế?”
Tần Chi suýt nữa vấp chân, suýt nữa ngã phịch xuống đất.
“Chắc không phải là nhìn thấy ai đó nên xấu hổ rồi hả.”
Câu nói này vừa dứt, khiến những người có mặt cười cười đầy ẩn ý.
Tần Chi lười để ý tới họ, bước nhanh về phía trước. Nhưng cô lại bị ai đó túm lấy mũ kéo lại.
Tần Chi quay lại, thấy mấy nam sinh đang nhìn cô đầy vẻ hứng thú, còn Sở Hoán đứng chen giữa họ đang mỉm cười gượng gạo, trông rất khổ sở.
Cô nhìn ra sau, thấy Lý Kinh Châu cũng quay mặt lại.
Anh nghĩ rằng cô ngại ngùng, liền quát mấy người kia: “Biến đi.”
Mấy chàng trai lại trêu đùa vài câu, trước khi rời đi không quên nháy mắt với Tần Chi.
“Anh có thể thả em ra không.” Tần Chi nhíu mày, “Anh kéo em thế này, gió luồn vào áo lạnh hết cả bụng rồi.”
“Đừng có giận dỗi như vậy.” Lý Kinh Châu mỉm cười chế giễu. Dù nói vậy, nhưng anh vẫn nhanh chóng thả cô ra.
Tần Chi chỉnh lại áo, hỏi: “Anh tìm em làm gì?”
Lý Kinh Châu hỏi ngược lại: “Ai tìm cô?”
Tần Chi ngừng lại, ngẩng mặt nhìn anh với vẻ đầy ý vị: “Ồ?”
Lý Kinh Châu bị nụ cười đó của cô làm bối rối. Môi anh mấp máy, rồi mới nói: “Người cô đầy mồ hôi hôi hám, tránh xa tôi ra.”
Tính cách của anh…
Dùng từ “tệ” để mô tả, Tần Chi cũng cảm thấy có chút oan uổng cho chữ “tệ”.
“Anh biết gì không, mồ hôi mới có phong tình.” Tần Chi cười đầy hàm ý, “Giống như vừa mới làm gì đó xong.”
Lý Kinh Châu nhíu mày: “Cô là con gái, có thể đừng lúc nào cũng thô tục vậy không?”
Tần Chi giơ tay đầu hàng: “Được rồi, em không nói nữa, em đi là được chứ gì, sợ làm anh khó chịu.”
“Cô dùng nước hoa gì thế?” Lý Kinh Châu bất ngờ hỏi.
“Gì cơ?”
“Khó ngửi.”
“…”
Tần Chi suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Nhìn kỹ Lý Kinh Châu, dường như anh thực sự có chút chán ghét cô.
Cái gì đây?
Có thể sỉ nhục nhân cách của cô, nhưng không thể sỉ nhục gu thẩm mỹ của cô.
“Đoạn văn này em lượm được đâu đó, nghe mà thấm: ‘Hoa hồng là tôi trộm, người mà anh yêu là tôi giết, không yêu anh là giả, muốn quên anh là thật. Nếu có súng, tôi có thể bảo vệ anh, cũng có thể giết anh. Nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ lén lút vứt nó đi, rồi lảo đảo chạy về phía anh, nói rằng tôi sợ quá."” Tần Chi đọc đoạn này, rồi nói với Lý Kinh Châu: “Loại nước hoa này tên là ‘Cô gái Berlin’.”
Sắc mặt Lý Kinh Châu bình thản. Những người mạnh mẽ như anh, cảm xúc dồn nén nhất là ở trong ánh mắt. Nhưng Lý Kinh Châu rất giỏi che giấu. Hoặc là im lặng nặng nề, hoặc là xa cách lãnh đạm, khiến người khác không thể tiếp cận, càng không thể khám phá.
Lý Kinh Châu nói thẳng với cô không chút khách sáo: “Loại nước hoa này khá hợp với cô, một cô gái đầy toan tính.”
Tần Chi: “…”
Anh thực sự khó chịu đến mức phải châm chọc cô từng lời.
Cô mím môi, định phản bác nhưng không nói được gì.
Loại nước hoa này vốn là công cụ của cô.
Trước đó khi lướt mạng, cô thấy người ta bảo để quyến rũ đàn ông thì nên chọn một mùi hương riêng cho mình. Khi ở gần, hương thơm nhẹ nhàng quanh quẩn sẽ tăng thêm bầu không khí mập mờ, khiến đàn ông ngửi thấy mùi hương đó là nhớ tới mình.
Vì thế, Tần Chi đã chọn kỹ lắm mới chọn được loại này.
Nhưng Lý Kinh Châu không hề thích mùi đó sao?
Tần Chi như bị đả kích mạnh.
Cô nhếch môi: “Anh không thích, sau này em sẽ không xịt trước mặt anh nữa.”
“Tùy cô.”
“Vậy em sẽ để đàn ông khác ngửi. Một chai đắt tiền như vậy, không thể để phí được.”
“…”
Lý Kinh Châu rõ ràng ngừng lại một chút, rồi lại nói: “Tùy cô”.
Nói xong câu đó, anh quay lưng bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Tần Chi dù đi cùng hướng với anh, nhưng rẽ sang đường khác để đi vòng xa.
*
Lý Kinh Châu đỗ xe trước tòa nhà khoa Báo chí.
Vừa tới gần xe, lúc chuẩn bị mở cửa, anh lại thấy một bóng người ngồi bên lề đường phía đuôi xe.
Anh bỗng nhớ lại hình ảnh dưới nắng gắt hôm ấy, mái tóc bay trong gió, viên kẹo được ném qua và lời tỏ tình ngang ngược… Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ngẩn ngơ.
Dù biết người ngồi bên kia không phải là cô ấy, anh vẫn không thể không bước tới.
Vương Chi Nam thấy anh đi tới, ánh mắt đau đớn chợt lóe lên, nhưng cô giấu đi, mỉm cười hỏi: “Anh chơi xong rồi à?”
Lý Kinh Châu quay người định mở cửa xe.
Vương Chi Nam vội vàng đứng dậy, bước tới chặn lại: “Mẹ em bảo muốn mời anh ăn cơm, khi nào anh rảnh?”
Động tác mở cửa xe của anh khựng lại, anh nhìn cô rồi nói: “Tôi không có hứng thú.”
Chỉ năm từ. Nói xong liền bước vào xe, nổ máy và lái đi, bụi mù tung bay.
Vương Chi Nam cảm thấy đau lòng và hoảng sợ, cô ôm lấy cánh tay mình, từ từ ngồi thụp xuống.
Trước đây dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô chưa từng thấy sợ.
Nhưng hôm nay lại khác.
Hôm nay là lần đầu tiên anh tỏ ra thân mật với người khác phái trước mặt cô.
Người đó lại là Tần Chi.
Mọi ánh mắt đều bị họ thu hút.
Lời trêu chọc và ngưỡng mộ của các nam sinh, sự kinh ngạc và thán phục của các nữ sinh, tất cả đều xoay quanh họ.
Còn cô là gì?
Màn cược của cô đột nhiên trở nên nực cười.
*
Trên đường về nhà, trời đã đổ mưa.
Mưa mùa đông như băng giá, gió Bắc thổi tới, quất vào mặt đến đau nhói.
Xuống ga tàu điện ngầm, Tần Chi còn phải đi bộ một đoạn dài, lạnh đến mức cả người co rút trong áo.
Gần đến cổng chung cư, điện thoại trong túi reo lên. Cô thấy lạnh nên không định nghe, nhưng khi cuộc gọi bị ngắt, chuông lại reo ngay lập tức.
Sợ có chuyện gì gấp, cô lấy điện thoại ra, bấm nút nghe.
“Bà nội bị tai nạn xe, con mau đặt vé về sớm nhất xem có kịp gặp mặt lần cuối không.”
Trên mạng người ta thường nói bạn sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra trước, tai nạn hay ngày mai.
Khi chưa xảy ra, hầu hết mọi người đều coi câu này chỉ là một câu triết lý mang tính cảm động, xa rời cuộc sống thực tế.
Nhưng khi tai nạn thực sự ập đến, người ta mới nhận ra mọi thứ đều là số mệnh, không cách nào điều khiển.
Dù không có quan hệ huyết thống, Tần Chi và bà nội rất thân thiết. Cô mua vé tàu cao tốc đêm đó về nhà, suốt dọc đường chỉ biết cầu nguyện.
Nhưng đáng tiếc, cô đã không kịp gặp bà lần cuối.
Bà ra đi ngay khi cô vừa xuống tàu.
Trong năm ngày tiếp theo, Tần Chi ở lại Yên Thành.
Dự định sau lễ tang sẽ quay về trường, nhưng bác cả thông báo cả nhà sẽ họp gia đình, yêu cầu mọi người phải có mặt.
Cuộc họp này thực ra không vì mục đích nào khác, chủ yếu là để chia tài sản.
Nhà bác cả và bác hai lẽ ra có thể chia làm ba phần đều nhau, nhưng hai nhà họ có vẻ đã bàn bạc từ trước trong mấy ngày lễ tang, nghĩ rằng Tần Chi là người ngoài, nếu chia đều họ sẽ thấy thiệt thòi.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mẹ sẽ tranh cãi dữ dội với họ, nhưng cuối cùng Thái Như lại không hề tranh chấp gì, chỉ nói rằng tiền đó bà không cần.
Về nhà, mẹ cô đã vào phòng ngủ ngay lập tức.
Tần Phong Hoa cũng nhanh chóng đi theo.
Khi Tần Chi đi ngang qua cửa, cô nghe thấy mẹ nói: “Em không muốn họ nghĩ rằng em lấy anh vì tiền.”
Nhiều năm qua, các thím các bác đã không ít lần nói mẹ cô lấy chồng vì tiền.
Người thẳng tính như mẹ, dù mạnh mẽ đến đâu, trong hôn nhân và gia đình cũng phải nhún nhường. Điều đó khiến Tần Chi có chút cảm thán.
“Chị nghĩ họ sẽ nói gì?”
Tần Hưởng lấy từ tủ lạnh hai chai nước, đưa một chai cho Tần Chi.
Tần Chi nhận lấy rồi đáp: “Không biết.”
Tần Hưởng im lặng vài giây, mím môi, hỏi cô: “Con người có phải luôn cần nhẫn nhịn không?”
Cô không ngờ Tần Hưởng sẽ hỏi cô những điều này. Rõ ràng đây không phải là một câu hỏi tùy tiện, cô cần suy nghĩ thấu đáo để trả lời.
Nhẫn nhịn.
Hai từ này khiến cô nhớ đến một từ khác, sống.
Cô rất yêu thích một nhà văn đã từng viết trong lời tựa cuốn tiểu thuyết bán chạy của ông: con người sống vì bản thân cuộc sống, không phải vì bất kỳ điều gì khác ngoài cuộc sống.
Khi lần đầu đọc lời tựa đó, Tần Chi đã chịu tổn thương vì bắt nạt học đường, cô chỉ thấy câu này mang sức mạnh đầy bao dung nhưng lạnh lùng.
Đến giờ, khi quay đầu nhìn lại, cô vẫn cảm nhận như vậy.
Tần Chi không muốn nói dối. Dù có chút tàn nhẫn, cô vẫn đưa ra cho Tần Hưởng một câu trả lời chắc chắn: “Đúng vậy.” Con người ta luôn phải nhẫn nhịn.
Sống làm người, ai mà chưa từng trải qua khổ cực, chưa từng chịu uất ức?
Có người từng nói, một hạt bụi của thời đại lúc rơi xuống người thường là cả một ngọn núi.
Nhưng khi hạt bụi rơi xuống, không ai nghĩ nó sẽ trở thành núi cả.
Khi tai họa không giáng xuống chính mình, một hạt bụi chỉ là một hạt bụi mà thôi.
Mỗi người có sức chịu đựng khác nhau.
Có người chỉ cần một tảng đá là có thể đè chết, nhưng có người dù phải gánh cả ngọn núi vẫn cắn răng tiến bước.
Con người, dù đi lên hay đi xuống, cuối cùng vẫn phải tiến về phía trước.
Có những người chính vì sức chịu đựng mạnh mẽ mà có thể sống sót.
Giống như những năm trước, khi cô không thể phản kháng, chỉ đành chấp nhận những tủi nhục, sau đó rời khỏi môi trường đó, nhưng những ký ức ấy vẫn như dòng lũ dữ dội, không ngừng nhấn chìm và cắn xé cô.
Cô đã phải sống trong địa ngục rất lâu, đến mức tâm lý không thể hồi phục.
Nhưng rồi cô đã nhẫn nhịn vượt qua.
Vì vậy mà bây giờ cô vẫn sống.
Câu trả lời của Tần Chi khiến Tần Hưởng im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Tần Chi phá tan sự im lặng: “Em hỏi làm gì?”
Tần Hưởng mở chai nước uống một ngụm, rồi nói: “Không có gì, chỉ là thấy dì hôm nay nhẫn nhịn khổ quá.”
Tần Chi mỉm cười: “Có ba em an ủi bà rồi mà.”
Ánh mắt của Tần Hưởng lóe lên một chút, nói: “Ừ.”
Tần Chi cảm thấy có gì đó không ổn, cô tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Tần Hưởng, hỏi: “Thật không có gì chứ?”
Tần Hưởng cúi đầu.
Khi Tần Chi định nói chuyện sâu hơn với cậu, chuông điện thoại của cô vang lên.
Tần Hưởng nhân cơ hội đó đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, Tần Chi nghĩ ngợi vài giây rồi mới nhấc máy.
“A lô.”
“….”
Cô vừa kêu một tiếng, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tần Chi gọi lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng nữ máy móc.
Cô đã bị chặn.
Tần Chi nghĩ ngợi, dường như đã hiểu ra điều gì.
Cô sao chép dãy số đó, mở WeChat và nhấn vào phần thêm bạn.
Khi dán số vào, quả nhiên hiện ra một tài khoản WeChat.
Hình đại diện là một màu đen với một mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ bên góc, tên tài khoản chỉ là một dấu chấm.
Tần Chi chọn thêm bạn bè, ghi chú: “Lý Kinh Châu, đoán xem em là ai.”
Vài phút sau, bên kia đồng ý kết bạn.