Cô nằm sấp trên chiếc giường mềm mại, chân đá nhẹ và nhắn tin cho anh. Nhưng gửi liền mấy tin, nhưng anh không hồi đáp.
Điều này càng khiến Tần Chi chắc chắn hơn, người bên kia chính là Lý Kinh Châu.
Tần Chi gọi cho Hàn Mân.
Vừa bắt máy đã nghe có người bên cạnh cô ấy.
“Chị đang ở đâu?”
“Chơi bowling.” Hàn Mân vừa đáp lời Tần Chi, vừa nói: “Lùi ra một chút, nếu không sẽ đụng trúng.”
“Chơi với ai thế?”
“Còn ai vào đây, Tống Dục, Sở Hoán…” Hàn Mân liệt kê một loạt tên, cuối cùng nói, “Còn có anh Kinh nữa.” Chả trách không trả lời tin nhắn.
Tần Chi bật loa ngoài, vừa nói chuyện vừa xem trang cá nhân của Lý Kinh Châu.
Sau khi đã chuẩn bị đủ, cô mới hỏi: “Có phải chị đã cho Lý Kinh Châu số điện thoại của em không?”
“Hả?”
Hàn Mân hét to một tiếng, Tần Chi nghe thấy có người hỏi: “Em làm gì mà hét to thế?” Hàn Mân đáp: “Liên quan gì đến anh,” rồi nói với Tần Chi: “Ôi trời, chả trách.”
Trang cá nhân của Lý Kinh Châu không có gì cả.
Tần Chi thoát ra, lại hỏi: “Sao thế?”
“Vừa nãy anh Kinh đột nhiên hỏi mượn điện thoại của chị, chị hỏi làm gì thì cậu ấy không nói, chỉ mượn xem vài giây rồi trả lại.”
Tần Chi nghe mà vô thức nín thở.
“Chị còn tưởng cậu ấy nhìn ra chị đổi điện thoại mới, còn giải thích về mẫu máy cho cậu ấy.” Hàn Mân thở dài, “Hóa ra chị đúng là đồ ngốc.”
Tần Chi cười nhẹ, hỏi: “Bây giờ anh ấy đang làm gì?”
“Chị thấy cậu ấy ngồi trên ghế sofa xem điện thoại lâu lắm rồi, có phải đang nhắn với em không?” Hàn Mân đầy ẩn ý, “Có phải em sắp cưa đổ cậu ấy rồi không?”
Tần Chi mím môi.
Cúi đầu nhìn giao diện trò chuyện không có phản hồi, cô không thể cười nổi.
Hàn Mân vẫn thì thầm cảm thán: “Mấy hôm trước gọi cậu ấy, cậu ấy còn không ra, hôm nay sao lại đột nhiên mời mọi người đi chơi bóng…”
Tần Chi không vì mấy câu nói của Hàn Mân mà đắc ý, vội nói: “Em không nói chuyện với chị nữa.”
“Hứ, trọng sắc khinh bạn.” Hàn Mân tưởng cô đang nhắn tin với Lý Kinh Châu.
Tần Chi không giải thích, cô cúp máy, lật người nằm ngửa trên giường.
Tóc cô theo động tác phủ lên mặt.
Giờ đây cô cảm thấy toàn thân mình rối loạn.
Anh chủ động xin số liên lạc của cô, nhưng lại không đoái hoài đến cô, đây là đang mắc bệnh gì, hay nổi cơn gió gì.
Tần Chi nghĩ ngợi, cô không thể cứ ngồi chờ mà chịu trận.
Cô cầm điện thoại lên, mở Baidu tìm kiếm: Làm sao để gây chú ý với con trai qua WeChat.
Tất cả câu trả lời gần như có một chiêu chung: đăng trạng thái.
Tần Chi thoát Baidu, vào album tìm ảnh. Mãi mới tìm được hai bức ảnh khi đi dạo phố, một bức là cô làm động tác chữ V, một bức là cô khoác tay Tần Hưởng, rồi đăng một cái chỉ để anh thấy, kèm theo biểu tượng trái tim đỏ.
Sau đó, Tần Chi thu dọn đồ đạc.
Tối nay cô sẽ về Di Đường, vé máy bay lúc bảy giờ, Tần Phong Hoa đang gõ cửa bên ngoài, hỏi cô đã thu xếp xong chưa.
Tần Chi đáp lại một tiếng, sau đó tăng tốc động tác.
Lúc đến chỉ mang theo một chiếc ba lô, nhưng khi rời đi lại kéo theo một vali, bên trong có vài bộ quần áo mùa đông, Thái Như nhất định bắt cô mang đi dù cô không còn muốn mặc nữa nhưng cũng không thể từ chối.
Tần Phong Hoa lái xe đưa Tần Chi ra sân bay.
Đoạn đường một giờ đồng hồ, cô cầm điện thoại, bật tắt nhiều lần.
Tần Phong Hoa thấy được hành động nhỏ của cô, hỏi: “Tâm trí không tập trung à?”
Cô cười nhẹ nói: “Không có.”
Ông lại hỏi: “Đang yêu rồi à?”
Tần Chi lại đáp: “Không có.”
Cô không muốn trò chuyện lắm, Tần Phong Hoa cũng nhìn ra, nửa sau chuyến đi không nói thêm gì nữa.
Trên radio đang phát bài “Từng đêm từng đêm” của Tề Tần.
Âm nhạc đôi khi có thể đánh cắp thời gian.
Nghe bài hát, một giờ đồng hồ như rút ngắn một nửa, cảm giác như chưa lâu mà đã đến nơi rồi.
Sau đó Tần Chi tuần tự làm thủ tục lên máy bay, sau khi máy bay cất cánh, cô chụp một tấm ảnh cánh máy bay để đăng lên trạng thái. Rồi đeo mặt nạ ngủ đi ngủ.
Cô cảm thấy trạng thái của mình dạo này không tốt.
Anh vừa mới cho cô chút ngọt ngào thì cô đã tin tưởng.
Nhưng khi anh quay lại thái độ cũ, cô lại cảm thấy không quen.
Tần Chi nghĩ đông nghĩ tây rồi ngủ thiếp đi, hơn một giờ sau, máy bay hạ cánh, cô được tiếp viên gọi dậy.
Đêm đã khuya, Di Đường đang trong thời tiết gió lớn, không khí vừa lạnh vừa ẩm.
Tần Chi bắt taxi từ sân bay về.
Vào thang máy, cô mở WeChat ra xem lại lần nữa, người nào đó vẫn im lìm.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở.
Hành lang tối om, ngoài bảng chỉ dẫn thoát hiểm màu xanh lục phát sáng ra, không có bất kỳ ánh sáng nào khác.
Tần Chi do dự vài giây, cuối cùng không dám bước ra. Nghĩ ngợi một lúc, cô bật đèn pin điện thoại lên, soi qua hai bên, không có gì bất thường mới kéo vali bước ra.
Hành lang có mấy chậu cây xanh lớn, Tần Chi đi đến chỗ một cây trầu bà thì bất ngờ có bóng người lao ra, xông về phía cô.
Vali “rầm” một tiếng đổ xuống, cô hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng thêm thì đã bị đẩy ép vào tường.
“Biết quay về rồi à?”
Tần Chi nghe thấy giọng nói này mới yên tâm.
Nhưng ngay sau đó, cô lại căng thẳng.
Cả người Lý Kinh Châu nóng bừng, từng hơi thở đều mang theo mùi rượu, trong bóng tối, chỉ có ánh mắt anh sáng rực như lửa.
Tần Chi cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Sao anh biết em về giờ này?”
Ánh mắt Lý Kinh Châu lóe lên, cười khẩy: “Ai nói tôi đang đợi cô.”
Trước khi Tần Chi lên máy bay, cô đã đăng một dòng trạng thái.
Lý Kinh Châu nhìn thấy trạng thái đó khi vừa chuyển từ sân bowling sang nhà hàng cùng mọi người, món ăn còn chưa được dọn lên, anh đã vội vã cầm áo khoác rời đi.
Không nói một lời giải thích, đi còn vội vã gấp gáp.
Có người hỏi: “Cậu ấy làm sao thế?”
Hàn Mân lúc đó cũng vừa thấy dòng trạng thái của Tần Chi trên mạng xã hội, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ bị hồ ly tinh cướp hồn rồi.” Lý Kinh Châu phóng xe về nhà với tốc độ như bay.
Cho đến khi vào đến căn hộ, tốc độ xe chậm lại, anh cũng dần bình tĩnh lại.
Có những chuyện không thể nghĩ quá nhiều.
Anh đi mua vài lon bia, ngồi trên xe uống ừng ực.
Làm như vậy thì mọi chuyện trở nên hợp lý hơn.
Tất cả là vì bia.
Sau đó anh bước vào tòa nhà rồi tắt đèn dọc hành lang.
Tối một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Tối một chút, cô ấy sẽ không nhìn rõ ánh mắt anh.
…
Câu nói của Lý Kinh Châu thực sự khiến Tần Chi hơi khó giữ mặt mũi.
Cô làm ra vẻ thoải mái, nói bâng quơ: “Chưa yêu đương gì mà đã bắt đầu kiểm tra rồi à?” Anh nhìn cô vài giây, đột nhiên đưa tay mạnh mẽ véo má cô.
Tần Chi “á” lên một tiếng, dù gì cũng tối đen như mực, cô chẳng cần để ý đến vẻ mặt, đau đến nhe răng: “Anh làm gì vậy!”
“Tôi xem da mặt cô dày đến đâu.”
“Thả em ra.” Tần Chi tức giận.
Lý Kinh Châu dừng lại một chút rồi thả cô ra.
Cô xoa má, giọng lạnh lùng nói: “Anh có thể tránh xa em một chút không.”
Lần này Lý Kinh Châu không động đậy.
Tần Chi ngẩng đầu, đôi mắt sóng sánh nhìn anh: “Em nói, đừng ép sát em, tránh ra… Này, anh…” Lời nói còn dở dang, nhưng cô đã bị đẩy vào tường.
Cả người bị ép chặt hơn.
Lý Kinh Châu cố tình khiêu khích, ghé sát nói: “Không tránh xa đấy, làm sao nào?”
Tần Chi gần như nghiến răng: “Chẳng phải anh không thèm để ý em sao?” Cô ra sức đẩy anh ra, “Em nhắn cho anh bao nhiêu tin mà anh không trả lời, bây giờ lại đến tìm em là sao?”
Những lời trách móc này, dù có chút hờn dỗi, nhưng lại đầy thân mật.
Tần Chi không nhận ra điều đó.
Nhưng Lý Kinh Châu thì nghe ra.
Tuy vậy, anh vẫn không chiều theo cơn giận dỗi của cô.
Anh nắm lấy tay cô, ấn chúng lên trên đầu cô.
Tư thế này buộc cô phải ưỡn ngực, cả hai người càng sát nhau hơn.
“Thằng đó là ai?”
“Liên quan gì đến anh, anh có tư cách gì mà hỏi.”
Lời này bật ra trong lúc tức giận, nói xong Tần Chi mới nhận ra anh đang hỏi về bức ảnh chỉ để mỗi anh xem.
Sau đó trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lùng không thể diễn tả.
Nhìn Lý Kinh Châu, anh không nói gì nữa.
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối này anh im lặng.
Tần Chi cũng lặng xuống.
Cô không nhìn rõ anh, không rõ khuôn mặt, cũng không rõ lòng anh.
Trước đây giữa họ có một ngọn núi, giờ lại có một bức tường.
Cô không thể xé núi, cũng không thể đẩy đổ bức tường.
Vì vậy, dù khoảng cách có gần đến đâu, kết quả giữa họ vẫn như vậy.
Cô không thể chạm tới anh.
“Bzzz…”
Một tiếng rung phá vỡ sự yên tĩnh.
Điện thoại ở túi bên trái của của Lý Kinh Châu vang lên
Trong lúc anh lấy điện thoại ra, Tần Chi thấy trên màn hình hiển thị một số điện thoại lạ.
Cô khẽ nhướng mày cười: “Ồ, nửa đêm rồi mà còn có người kiểm tra anh à.”
Lý Kinh Châu vốn không định nghe, nhưng sau câu nói của Tần Chi, anh đột nhiên đổi ý, trượt mở nút nghe màu xanh.
“Anh à.”
Câu đầu tiên đã đầy ngọt ngào.
Tần Chi và Lý Kinh Châu đều sững sờ, không ai nghĩ rằng đó là Vương Chi Nam.
Anh nhìn chằm chằm Tần Chi, không đáp lời, để mặc thời gian cuộc gọi trôi qua từng giây.
Vương Chi Nam dường như đã quen, tự nói tiếp: “Mẹ em muốn mời anh đi ăn…” Giọng điệu của cô ấy rất tự nhiên, Tần Chi nghe cô nói chuyện đời thường, trong đầu liền hình dung ra vô số lần họ đã trò chuyện như thế.
“Á.”
Một tiếng rên bất ngờ vang lên.
Không khí đột nhiên lặng đi.
Người bên kia đầu dây chưa nói hết câu đã dừng lại đột ngột.
Tần Chi làm ra vẻ hoảng sợ, nghiến răng thốt lên: “Anh xấu quá… Ừm, đừng ép.” Giọng rất nhỏ.
Từng từ như thể đang kìm nén một sự khoái lạc tột độ.
Lý Kinh Châu rõ ràng sững người một chút.
Giây tiếp theo, anh cúp điện thoại, siết lấy cằm Tần Chi: “Cô là đồ…”
“Đồ lẳng lơ?”
Tần Chi thoáng rũ bỏ vẻ sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
Lý Kinh Châu cau mày: “Có phải dạo tôi đã quá tốt với cô không.”
“Tại sao hôm đó Vương Chi Nam nói cậu ta nghe thấy anh ho vào ban đêm?” Tần Chi hỏi một câu không liên quan.
Anh khinh khỉnh đáp: “Liên quan gì đến cô, cô có tư cách gì mà hỏi.”
Anh trả lại nguyên câu nói của cô.
Tần Chi đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Đôi khi con người lại có sự “tiêu chuẩn kép” như vậy, cùng một câu nói, khi mình nói với người khác thì không sao, nhưng khi người khác nói với mình lại không thể chấp nhận được.
Nhưng anh nói đúng, cô không có tư cách hỏi.
Cô nên xác định rõ vị trí của mình rồi.
Chân thành có thể cho đi, nhưng phải xem chân thành như một thủ đoạn, như một mồi nhử, một cái bẫy, chứ không phải là tình cảm thật sự.
Con người luôn vì muốn nhận lại mà không ngừng cho đi.
Nhưng cuối cùng, chỉ có số ít người dũng cảm mới có được phần thưởng, còn đa số đều đã bào mòn bản thân trước khi nhận được gì.
Tần Chi không nghĩ Lý Kinh Châu sẽ để cô trở thành một trong số ít người đó.
Cô cũng không muốn trở thành một trong số đông.
Cô chỉ ngẩn ra hai giây rồi phản ứng ngay: “Em ghen rồi.” Cô nói, rồi nắm lấy tay anh, khẽ vẫy vẫy: “Làm sao đây, em hình như rất dễ ghen.”
Lý Kinh Châu gần như ngay lập tức cảm nhận được Tần Chi đã thay đổi ở đâu đó.
Không cần bật đèn, anh cũng biết vẻ mặt của cô lúc này giả tạo đến mức nào.
Anh thà rằng cô cứ như lúc trước, yêu cầu anh tránh xa một chút, ít nhất lúc đó là cô thật lòng.
Tần Chi rõ ràng cảm thấy Lý Kinh Châu lạnh lùng hẳn đi, rồi như đột nhiên nhớ lại cảnh lần trước anh ép cô vào tường trong hành lang thì không khỏi lo lắng, cô sợ chọc giận anh, anh lại hành xử lỗ mãng một lần nữa.
Nghĩ rồi, cô dùng ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay anh.
Ý định ban đầu là muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng.
Nhưng động tác này lại khiến Lý Kinh Châu như bị điện giật, anh lập tức hất tay cô ra.
Trái tim Tần Chi trùng xuống.
Nhìn anh không nói một lời rồi quay người rời đi.
Nếu anh chỉ là một tảng băng, cô vẫn còn tự tin có thể làm tan chảy.
Nhưng nếu anh là một ngọn núi băng, cô biết làm sao để khiến anh tan chảy đây.
Lý Kinh Châu bước nhanh trong bóng tối, mỗi bước đều rất dứt khoát.
Cô nhìn theo anh mở cửa, trong nhà anh cũng tối om, đi xa như vậy, cũng chỉ là từ bóng tối này bước vào bóng tối khác.
Tần Chi đứng một mình trong bóng tối rất lâu, cuối cùng cũng quay người vào nhà.
Phía trước cửa ra vào có đèn cảm ứng, nghe tiếng cửa mở liền tự động sáng lên.
Cô và anh khác nhau, cô nhất định phải hướng về nơi có ánh sáng.
Cô đã từng ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, nên cô biết chìm vào bóng tối cô độc và không ai giúp đỡ đáng sợ như thế nào.
Anh có thể ở đó, nhưng cô thì không.
Vậy thì chạy thôi.
Dù sỏi đá có làm bàn chân bị thương, cô cũng phải chạy về phía trước.
Máu thấm vào đất, con đường phía sau chắc chắn sẽ tràn ngập hoa hồng.
Thượng đế sẽ ban cho mỗi người một đóa hoa hồng, nhưng những người dũng cảm sẽ có cả một cánh đồng hoa.