Lý Kinh Châu là người mãnh liệt, nên nụ hôn của anh cũng mãnh liệt như thế. Anh ôm chặt cô, hơi nâng đầu cô lên, hôn đến mức làm xương cốt cô cũng thấy mềm nhũn. Tần Chi gần như không còn khả năng suy nghĩ, nhưng cô vẫn cảm nhận được Lý Kinh Châu đang run rẩy.
Rồi cô chợt nhận ra.
Đây không phải là một nụ hôn vì ham muốn.
Anh chỉ đơn thuần muốn nắm lấy một điều gì đó, giống như người đang trôi dạt giữa đại dương mênh mông cố gắng nắm lấy một khúc gỗ.
Anh biến một nụ hôn mãnh liệt thành một bản tình ca đầy cảm xúc.
Yêu cô như thể không còn ngày mai.
Thật đau đớn.
Tần Chi cảm thấy anh trong khoảnh khắc này thật đau đớn.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh từng cái một.
Lý Kinh Châu khựng lại, cơ thể anh cứng đờ.
Họ không biết rằng, vào khoảnh khắc này, trong tâm trí của cả hai đều cùng một suy nghĩ— thời gian như quay trở lại đêm cô hát ru anh.
Lý Kinh Châu hơi rời khỏi người cô một chút.
Trán tựa vào trán, nhắm mắt lại, im lặng trong chốc lát.
Tần Chi sau đó cảm thấy vai mình nặng trĩu, anh dựa đầu vào người cô không động đậy, hai tay siết chặt cô vào lòng.
Tim cô dần dần đập nhanh hơn, nhanh đến mức như có cả ngàn con nai nhỏ đang va chạm nhau.
Sự đụng chạm mãnh liệt vừa rồi cũng không làm cô xao động đến mức này.
Vì khoảnh khắc này, anh đã làm một điều thân mật hơn cả một nụ hôn.
Tần Chi luôn nghĩ rằng, cái tên Lý Kinh Châu giống như một địa danh.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, cô đã vẽ cho mình một chiếc lồng, thoát không khỏi “Kinh Châu” của anh.
…
Một lúc lâu sau, Lý Kinh Châu mới từ từ rời khỏi người Tần Chi.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, đầu kề đầu, vai kề vai.
Không gian lặng im, chỉ nghe rõ tiếng thở của họ, có lẽ sau khoảng mười phút, hơi thở của cả hai mới dần đều lại.
“Vậy là chúng ta đang ở bên nhau rồi nhỉ?”
Tần Chi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, cô nghĩ mình nên hỏi rõ ràng.
Lý Kinh Châu không nói gì, chỉ đứng dậy đi lấy thuốc.
Cô chờ anh bôi nốt chỗ thuốc còn lại, không thúc giục, cũng không xen vào.
Đợi anh bận rộn xong, cất những lọ thuốc vào túi nhựa, rồi lại đi ra ngoài một chuyến, khi quay lại, anh mang theo một bao thuốc lá.
Anh ngồi xuống ghế, vừa nói vừa châm lửa: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tần Chi đưa tay: “Cho em một điếu.”
Lý Kinh Châu ngẫm một giây, mới lấy ra một điếu đưa cho cô, trước khi châm lửa còn nhắc nhở: “Chỉ một điếu thôi.”
Cô gật đầu đáp: “Được.”
Anh mới chịu châm lửa cho cô.
Thuốc đã châm, dáng vẻ cũng đã có, giờ là lúc cần thẳng thắn nói ra.
Đã đến bước này, Lý Kinh Châu không để cô gái nói trước.
Anh nói: “Sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Rồi sao nữa?” Tần Chi hỏi.
Anh hút một hơi thuốc, hai gò má hơi hõm lại: “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Tần Chi thật sự nghĩ ngợi, rồi nói: “Có nhiều điều em muốn hỏi, ví dụ như, anh không phải vì em giúp anh đỡ một lần mới…”
“Em quá xem thường anh rồi.” Anh ngắt lời, giọng trầm thấp, “Cũng quá xem nhẹ việc em từng dùng chiêu mỹ nhân kế với anh.”
Tần Chi khựng lại một chút, rồi cười: “Chính vì em xem trọng anh, nên em biết anh để ý đến em không phải vì gương mặt này.”
Lý Kinh Châu lặng lẽ nhìn cô, không nói gì, xem như mặc nhận.
Cô nhả một vòng khói, định lấy hai tờ giấy từ đầu giường để hứng tàn thuốc, nhưng anh đưa tay ra, lòng bàn tay xòe rộng, “Gạt vào đây đi.” Tần Chi ngần ngại một chút, sau đó gạt tàn vào tay anh.
Lý Kinh Châu nhìn cô gạt tàn, chậm rãi nói: “Tóm lại, không phải như em nghĩ đâu.”
“Em nghĩ gì?”
“Anh không phải kiểu người sẵn sàng chấp nhận bất cứ ai đối tốt với mình.” Anh phẩy phẩy làn khói trước mặt, nói một cách khó chịu, “Nếu không, người ở trước mặt anh bây giờ đã không phải là em, mà đã là Vương Chi Nam rồi.”
Nhắc đến Vương Chi Nam, Lý Kinh Châu nhớ ra điều gì, giải thích thêm: “Trước đây cô ấy nói nghe thấy anh ho vào ban đêm, là vì mẹ cô ấy gọi điện cho anh, anh chỉ ho một tiếng nên cô ấy nghe được thôi.”
“Ở bên anh, anh không dám đảm bảo điều gì khác, nhưng có một điều chắc chắn là anh tuyệt đối sẽ không có mối quan hệ mập mờ với bất kỳ cô gái nào khác, điều này em có thể yên tâm.”
Tim Tần Chi bất giác đập nhanh hơn, khi nghiêm túc, anh thật khiến người khác phải rung động.
Nhưng vì anh quá thẳng thắn, cô lại trở nên hồi hộp.
Im lặng một lúc, cô mới hỏi tiếp: “Ừm… tại sao anh lại muốn kì nghỉ của em?”
Sắc mặt của Lý Kinh Châu thay đổi một chút, sau khoảng mười giây im lặng, anh nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.”
Tần Chi sững người.
Khoảnh khắc này cô không thể che giấu được biểu cảm của mình.
Cô hiểu tại sao anh lại đi nhảy bungee, tại sao lại cảm thấy u uất sau khi nhảy…
Cô chợt nhớ mẹ anh đã nhảy lầu tự sát.
Không lạ gì khi Hàn Mân nói rằng, mỗi dịp gần Tết, anh lại trở nên khác thường.
Tần Chi im lặng, nhưng lúc này Lý Kinh Châu không còn nghĩ ngợi gì nhiều, anh chỉ chú tâm vào cuộc trò chuyện với cô.
“Em còn câu hỏi nào không?”
Tần Chi lắc đầu: “Anh hỏi em đi.”
Anh chỉ hỏi một câu: “Em có thật lòng thích anh không?”
Tần Chi không ngờ anh lại hỏi điều này.
Cô im lặng vài giây, vươn tay như đang vuốt đầu một chú chó lớn, cười nhẹ: “Rất thích.”
Lý Kinh Châu gật đầu: “Vậy thì không còn gì để hỏi nữa.”
Trong lòng Tần Chi dâng lên cảm giác phức tạp, cô như nghĩ đến điều gì đó nhưng nhanh chóng kìm nén lại.
Anh hút hết điếu thuốc, lấy vài tờ giấy lau sạch tàn thuốc trên tay, rồi vo giấy thành viên để dập tắt đầu thuốc. Tần Chi cũng đưa đầu thuốc của cô cho anh, để anh mang ra phòng khách vứt.
Tần Chi sau đó lại đi đánh răng lần nữa.
Khi cô quay lại, Lý Kinh Châu đã rót một cốc nước để trên đầu giường: “Uống một viên thuốc kháng viêm rồi ngủ đi.”
Tần Chi đáp: “Em biết rồi.”
Cô đi uống thuốc, còn anh vào phòng tắm.
Tiếng nước xối xả trong phòng tắm khiến lòng Tần Chi bừng sáng, cô muốn ngay lập tức chia sẻ điều này với Trì Tuyết và Hàn Mân.
Cô vừa cầm điện thoại lên thì thấy có tin nhắn chưa đọc.
Là của Vương Chi Nam.
“Còn hai tiếng nữa là đến mười hai giờ.”
Tim Tần Chi thắt lại, cảm giác phức tạp vốn đã bị kìm nén bỗng trào dâng.
Vương Chi Nam đang nhắc nhở cô về lời cá cược đó.
Nhưng không phải tối qua đã nói rõ rồi sao, cô không định chìm đắm vào chuyện này nữa.
Cô nghĩ một lát rồi nhắn lại: “Trong cuộc cá cược này, giữa chúng ta chẳng có ai là người thắng.”
Sau khi gửi tin nhắn này, Tần Chi xóa Vương Chi Nam khỏi danh bạ.
Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột ngưng lại, cô cất điện thoại, nhìn anh bước ra với chiếc khăn tắm quấn quanh người.
Cô không kiềm được mà thở dài trong lòng.
Một chàng trai sạch sẽ, đẹp đẽ như thế, giờ đã là của cô sao?
Lý Kinh Châu chỉ thấy Tần Chi ngây ngẩn nhìn mình, liền đi tới véo má cô: “Bớt mơ tưởng lại.” Tần Chi sờ má, giận dỗi nói: “Anh đừng có đụng chạy đụng chân!” rồi thêm, “Đồ đáng ghét.”
Lý Kinh Châu ngừng lại, cười cười nói: “Đáng ghét? Trong trường hợp này em phải mắng là đồ lưu manh mới đúng.”
Họ đấu khẩu đôi chút, sau đó Lý Kinh Châu đi sấy tóc rồi mới lên giường ngủ.
Họ không đợi để đón năm mới, cũng không đếm ngược, thậm chí chẳng nói thêm lời nào.
Bên ngoài gió mưa rào rạt, trong phòng yên tĩnh bình an, anh nắm tay cô dưới chăn.
Ngày 31 tháng 12, là ngày giỗ của mẹ anh, cũng là ngày họ bên nhau.
Sự đau khổ của chia ly và niềm vui của bên nhau lại xảy ra cùng ngày.
Tần Chi biết tình yêu không thể bù đắp cho tình yêu.
Tình thân và tình yêu mãi mãi không thể hòa làm một.
Nhưng đêm nay, điều cuối cùng cô nghĩ đến trước khi ngủ là, nếu anh đã không thể tìm thấy một tình thân trọn vẹn, thì trong tình yêu, cô nhất định sẽ đem lại cho anh một cái kết tốt đẹp.
Lý Kinh Châu lắng nghe hơi thở đều đặn của cô gái bên cạnh.
Anh quay đầu, nhìn cô trong giấc ngủ.
Mặt mộc của cô rất đẹp, so với khi trang điểm lại trông yên bình hơn.
Lý Kinh Châu không hiểu vì sao đột nhiên nghĩ đến buổi biểu diễn tối qua.
Cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, thu hút mọi ánh nhìn, còn anh đứng trong bóng tối, giữa đám đông, như một khán giả bình thường ngắm nhìn cô.
Trên sân khấu rộng lớn chỉ có một mình cô, dù động tác không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng từng cử chỉ đều toát lên vẻ đẹp.
Trong đầu anh lại ngập tràn hình ảnh cô nàng với mái tóc hồng, trang điểm đậm, phì phèo điếu thuốc trong con hẻm, một người điên cuồng trách mắng người khác, kẻ đã từng thả bóng bay giữa phố đông đúc với nụ cười ngốc nghếch mãi chẳng ngừng, người đã mặt dày mặc áo hoodie của anh khoe khắp nơi, hay cô gái nhỏ dịu dàng mang cháo đến và giúp anh dọn nhà.
Đó mới là hình ảnh đẹp nhất của cô.
Giờ lại thêm một vẻ đẹp khi không phấn son.
Có lẽ họ chưa bao giờ thấy hết tất cả vẻ đẹp của cô.
Đã rất lâu rồi, Lý Kinh Châu sống như một cái xác không hồn.
Con người phức tạp, ngay từ nhỏ anh đã thấy qua gia đình của mình, lớn lên trong vai trò phóng viên lại càng thấu rõ nhân tình thế thái.
Chân tình ư?
Anh không nói thế giới này không có.
Chỉ là người giữ được chân tình quá ít.
Mà phần lớn những người ấy thường phải chịu kết cục đau thương.
Có những người trao đi hết chân tình, cũng là lúc cuộc đời họ chấm dứt, như mẹ của anh.
Còn những người còn lại sống lây lất, có người vẫn cẩn thận mà yêu thương, có người lại trở thành đối tượng chơi đùa với tình cảm, lại có kiểu người, họ tìm kiếm một sự cân bằng an toàn.
Không yêu ai, cũng không đón nhận tình yêu của ai.
Lý Kinh Châu chính là kiểu người cuối cùng.
Anh không muốn trở thành kiểu người mà mình khinh ghét, nhưng cũng không thể sống theo cách mình từng yêu thích.
Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ sống mãi như vậy.
Cho đến khi cô xuất hiện.
Anh vốn có thể tiếp tục sống trong bóng tối, nhưng bất ngờ một tia sáng chiếu lên cuộc đời anh.
*
Hôm sau, Lý Kinh Châu thức dậy trước.
Khi Tần Chi bước ra phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Lý Kinh Châu đang bày bữa sáng.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, đứng ở cửa phòng ngủ mãi không nhúc nhích.
Anh cũng không nhìn cô, vừa dọn bàn vừa hỏi: “Chưa làm gì để em xấu hổ mà em đã không dám qua rồi, sau này làm rồi thì em tính sao?”
“Ai xấu hổ?” Tần Chi không muốn bị xem là nhát gan, ngẩng đầu nói: “Đau chân, cần anh bế.”
Lý Kinh Châu sa sầm mặt: “Muốn leo lên đầu lên cổ anh à?”
Tần Chi bĩu môi: “Vậy em không ăn nữa.”
“Ăn hay không tùy em.”
“…”
Thôi, cái tên Lý Kinh Châu này, tối qua còn nói sẽ đối xử tốt với cô, vậy mà chưa đầy mười hai tiếng đã quên sạch.
Không ăn nữa, đúng vậy, không ăn nữa.
Giận đến mức no luôn rồi, còn ăn gì nữa.
Tần Chi quay người vào phòng, cửa còn chưa đóng, Lý Kinh Châu đã mặt mày đen thui đi đến, đẩy cửa rồi bế cô lên.
…
Tần Chi phát hiện ra, đàn ông đều như vậy, thích làm những điều mâu thuẫn.
Lý Kinh Châu mua bánh bao và sữa đậu nành, cô uống một ngụm sữa đậu nành, là vị táo đỏ.
Vừa ăn được một lúc, Lý Kinh Châu đột nhiên nói: “Anh chưa từng yêu ai.”
Tần Chi suýt bị sặc chết.
Ngay sau đó, anh nói tiếp: “Em dạy anh nhé?”
Cô nhìn anh với ánh mắt lấp lửng và hơi rụt rè, nhưng chỉ mất vài giây là hiểu ra.
Cô mỉm cười: “Được, em dạy anh.”
Sắc mặt Lý Kinh Châu đột nhiên lạnh hẳn.
Tần Chi hỏi: “Sao thế?”
Lý Kinh Châu kẹp một miếng dưa chua, nhét vào bánh bao: “Không có gì.”
Tần Chi “Ồ” một tiếng, chậm rãi nhai thức ăn, dần dần vai bắt đầu run, chỉ vài giây sau đã không nhịn được mà cúi xuống cười.
Anh hỏi: “Em bị động kinh à?”
Hai mắt Tần Chi lấp lánh: “Em chọc anh thôi.” Cô nghiêm giọng, “Em cũng chưa từng yêu ai.”
Lý Kinh Châu liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng quay mặt đi, cắn một miếng bánh bao rồi nói: “Yêu rồi cũng chẳng sao.”
“Ừm.” Tần Chi gật đầu, “Chỉ là có chút ghen đúng không?”
“Anh không nói vậy.”
“Em nói đó.” Tần Chi cười, “Anh nỡ để thằng khác ôm em, hôn em, thậm chí có thể…”
“Ăn cơm đi.” Lý Kinh Châu lớn giọng cắt ngang.
Cô giật mình, thấy mình hơi lố liền im lặng.
Sau bữa sáng, Lý Kinh Châu đi dọn bát đũa, anh vẫn có vẻ không vui. Tần Chi suy nghĩ một lúc, rồiđi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo anh.
Trên TV đều diễn như vậy.
Phản ứng của Lý Kinh Châu cũng không ngoại lệ, anh gỡ tay cô ra, quay lại, vừa nhìn đã muốn hôn cô, Tần Chi nhắm mắt.
Mặt bỗng dưng lạnh toát.
Anh luôn có cách khiến cô bất ngờ vào phút cuối.
Cô mở mắt, thấy anh nén cười nhìn cô.
Cô sờ mặt mình, tay đầy bọt xà phòng.
Tần Chi muốn nổi đóa: “Lý Kinh Châu! Anh…”
Chưa kịp nói hết câu đã bị anh kéo lại hôn tới tấp.
Cô giãy giụa hai cái, rồi anh thả cô ra, cười mỉm hỏi: “Em nghĩ gì thế?”
Tần Chi: “Không nghĩ gì…”
Anh cười trầm thấp, ánh mắt lưu luyến trên môi cô.
Tần Chi nhìn anh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên mắt anh, đôi mắt anh đen láy nhưng không tối tăm, cô thấy trong đó lấp lánh ánh sao, và trong ánh sao ấy phản chiếu gương mặt cô.
—Cuối cùng, cô đã bước vào đôi mắt anh.
Tần Chi nghĩ một lát rồi nhắm đến khóe môi anh mà hôn nhẹ một cái.
Có lẽ anh không biết.
Cô bề ngoài tuy vô tư, đầy toan tính, nhưng từng có lúc thành tâm như một tín đồ, đêm đêm cầu nguyện — cầu nguyện được có tình yêu chân thành, nếu không thể, thì xin đừng bao giờ hối hận.
Trong những đêm cô đơn đầy khao khát.
Cô đã gom đủ ánh sao để có thể hôn anh một lần.
Anh càng ôm cô chặt hơn.
Cô cuối cùng hiểu, hóa ra khi sao trời lấp lánh lại đẹp đến vậy.