• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Lý Kinh Châu lay nhẹ để đánh thức Tần Chi dậy.

Cô vừa mở mắt đã thấy gương mặt hơi sưng vì ngủ của anh, tóc hơi dựng lên một góc, mắt lim dim, trông ngây thơ như một học sinh cấp ba. Rõ ràng anh cũng vừa bị cái gì đó đánh thức.

Không ngoài dự đoán, ngay lúc cô vừa mở mắt, anh đã ném một thứ lạnh ngắt vào lòng cô - điện thoại cô đang rung liên tục.

Người gọi đến là Thái Như.

Tần Chi lập tức tỉnh táo hẳn, nghĩ ngợi một lúc rồi mới bấm nhận cuộc gọi ngay khi nó sắp bị ngắt.

"Con không ở nhà Trì Tuyết à?"

"Sao, gọi điện xác nhận xem tôi chết ngoài đường hay chưa à?"

Tần Chi bước xuống giường, vừa chạm chân xuống đất đã rùng mình vì lạnh, suýt đứng không vững.

Lý Kinh Châu lười nhác nói: "Xem ra tối qua em thích lắm nhỉ."

Tần Chi giật mình bịt miệng điện thoại lại, trừng mắt lườm anh, nói nhỏ: "Là anh thích mới đúng!"

Anh cười: "Cũng không sai."

"..."

Cô giơ nắm đấm dọa anh rồi quay lưng đi ra ban công.

Gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình ôm lấy cánh tay.

"Sao không nói gì nữa, con đang ở đâu?"

"Khách sạn."

"Ngày Tết mà con lại ở khách sạn?" Giọng Thái Như có vẻ không vui.

"Chứ không lẽ tôi phải chết dí ngoài đường?" Tần Chi cố ý nói để chọc giận bà.

Thái Như rõ ràng đã hít sâu một hơi: "Con lập tức về nhà ngay, nếu không lần tới con về, sẽ là về dự tang lễ của mẹ!"

"Tôi..."

Cuộc gọi bị ngắt.

Tần Chi không kiềm được mà buột miệng chửi thề, tay che mặt, rồi lùi lại từ ban công, nhìn thấy Lý Kinh Châu đang ngồi ở đầu giường hút thuốc.

Cô nở nụ cười nhạt: "Em phải về nhà một lát." Về nhà để thu dọn đồ đạc.

Tất nhiên, nửa câu sau cô cố tình không nói ra, muốn xem biểu cảm của anh khi biết cô phải rời đi.

Gương mặt anh không có gì thay đổi, chỉ là giọng nói có chút nặng nề: "Ừ."

"Vậy anh có gọi cho em không?" Cô tiếp tục quan sát sắc mặt của anh.

Lý Kinh Châu suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ra.

Cô bước đến gần, anh lập tức ôm lấy eo cô, hỏi: "Em muốn anh gọi cho em à?"

"Ừm." Cô trả lời thành thật.

Anh gật đầu: "Được, vậy anh sẽ gọi cho em."

"Thật chứ?"

"Thật." Anh vuốt mái tóc dài của cô, "Khoảng hai tiếng nữa, được không?"

Tần Chi nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không được." Cô nhõng nhẽo, "Một tiếng thôi."

Anh bật cười khẽ: "Đồ dính người." Dù nói vậy nhưng anh vẫn gật đầu, "Được rồi, anh sẽ cài báo thức."

Lòng cô ấm áp hẳn lên, cô đưa tay móc ngón út vào ngón út của anh, bắt anh móc ngoéo, rồi dùng ngón cái đóng dấu.

Hành động của cô khiến anh bất giác bật cười, liếm môi cười nhạo: "Sao mà phức tạp thế?" Nói rồi anh cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô.

Đây mới là cách đóng dấu, anh nói.

Cô hơi sững người rồi mắng anh là đồ không biết xấu hổ.

Anh không trả lời mà chỉ châm thêm một điếu thuốc.

Sau đó cô đi thay đồ.

Đợi cô thay xong, quay lại thì thấy anh vẫn ngồi trên giường hút thuốc, hai chân bắt chéo, tư thế chẳng thay đổi gì.

Cô biết anh đang buồn, bèn nói với anh: "Được rồi, thật ra em chỉ về nhà để thu dọn hành lý, em không thể ở lại ngôi nhà đó nữa, thu dọn xong em sẽ quay lại tìm anh."

Anh ngạc nhiên: "Vậy anh vẫn phải gọi cho em à..."

"Có chứ! Anh dám không gọi thì em sẽ không tìm anh nữa, em sẽ sang nhà Trì Tuyết ở."

Anh sững sờ một lúc, khẽ cười: "Ừ."

Tần Chi cũng cười, không nói gì thêm mà rời đi.

Lý Kinh Châu không tiễn cô.

Cô đi ra khỏi khách sạn, quay đầu lại vẫn thấy anh đứng trên ban công.

Cô nhảy lên vẫy tay với anh, chân vẫn đi dép lê, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trắng mỏng, không sợ lạnh chút nào.

Anh không kiềm được mà gọi điện thoại mắng cô: "Em ngốc à?"

Cô lập tức đáp lại: "Anh còn ngốc hơn!"

"..."

Lý Kinh Châu tức đến bật cười: "Em..."

"Anh còn ngốc hơn nữa! Ngốc đến vô địch!" Cô hừ nhẹ, "Cúp máy đây."

Lần đầu tiên, cô là người cúp máy trước.

Cô bước đi một cách phóng khoáng, nhưng vừa quay lưng, khóe miệng lập tức cứng lại. Cô không biết anh cũng giống như vậy.

Sự chia xa dù ngắn ngủi cũng đã khó chịu đến mức này, chắc đó là sức mạnh của tình yêu nồng nhiệt.

Rồi bóng cô khuất sau dãy phố kế tiếp.

Đi thêm chưa đến mười phút nữa là vào đến khu dân cư. Trước khi về nhà, Tần Chi rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng cô biết nicotine chẳng thể xua tan đi bao nhiêu phiền muộn. Thế nên cô không ngần ngại mà bước thẳng vào nhà.

Tần Phong Hoa đang ngồi một mình trong phòng khách. Nghe tiếng động liền quay lại, ông thấy là cô thì thở phào nhẹ nhõm. Ông xoa xoa thái dương, đứng dậy: "Chúng ta nói chuyện được không?"

"Cháu và chú không có xích mích gì, nên chẳng có gì để nói cả." Tần Chi bước vào phòng khách, hỏi: "Thái Như đâu rồi?"

Tần Phong Hoa nhìn cô rất lâu mà không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ tay về phía phòng ngủ. Tần Chi gật đầu, đi về phía phòng ngủ chính. Đi được nửa đường thì đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ.

"Tại sao chú lại thích bà ấy?" Tần Chi nghe mình bật thốt lên câu hỏi đã chôn giấu trong lòng từ rất lâu.

Tần Phong Hoa ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: "Bà ấy xinh đẹp, mạnh mẽ, sống rất tự nhiên, thoải mái."

"Đúng, đó quả thật là điểm tốt của bà ấy." Tần Chi ngừng lại một chút, khẽ cười khẩy, "Nhưng bà ấy cũng ngu ngốc, tầm thường, tự cao tự đại."

Tần Phong Hoa im lặng một lúc lâu, khi Tần Chi chuẩn bị quay đi, ông bất ngờ nói: "Nhưng trước khi làm mẹ, bà ấy không như vậy. Ban đầu bà ấy cũng chỉ là một cô gái trẻ như con mà thôi."

"Vậy nên là lỗi của con sao?" Tần Chi hiểu từng lời ông nói nhưng vẫn cảm thấy kháng cự.

"Không phải lỗi của con, cũng không phải lỗi của bà ấy. Mối quan hệ cha mẹ con cái luôn là một bài toán không có lời giải, giống như chú với Hưởng Hưởng, giữa cả hai cũng có khoảng cách."

"..."

Tần Chi hiểu rõ Thái Như hung dữ, hời hợt và tầm thường. Những tính xấu đó cứ như máu chảy trong người bà, không thể tách rời. Nhưng đó là vì bà đã trải qua mọi nỗi khổ của cuộc đời. Một tiểu thư yếu đuối có thể biến thành một mụ phù thủy chỉ sau một lần chọn sai.

Thái Như nghỉ học từ sớm để kiếm tiền phụ gia đình, năm hai mươi tuổi bà mang thai trước khi kết hôn, lập gia đình sớm, nhưng hôn nhân đổ vỡ đến trước cả hạnh phúc. Cha ruột của Tần Chi vì cô là con gái mà không muốn nhận, sau đó Thái Như một mình nuôi con, qua ngày đoạn tháng suốt mười ba năm.

Thái Như từng làm người bán rau, bán bảo hiểm, cũng làm cả nhân viên massage... Mặc dù Di Đường là một thành phố lớn, nhưng cũng chẳng bao dung được cho một bà mẹ đơn thân.

Năm Tần Chi học lớp tám, Thái Như đến Yên Thành buôn hải sản, gặp gỡ Tần Phong Hoa, mở ra một cuộc đời thứ hai.

Tần Chi biết rõ bao nhiêu năm qua Thái Như đã dốc hết sức lực để nuôi nấng cô, bà ấy yêu cô. Nhưng điều đó không làm giảm bớt những mâu thuẫn, ngược lại còn khiến Tần Chi càng đau khổ hơn, bị tổn thương dưới danh nghĩa tình yêu, bị ràng buộc dưới danh nghĩa muốn tốt cho mình. Nếu cô phản kháng thì cảm thấy có lỗi với bà, không phản kháng thì lại không thể thuyết phục nổi bản thân.

Thái Như rất khổ.

Nhưng nỗi khổ của người thân có nên để con cái ghi nhớ và gánh trả không? Tần Chi thấy điều đó không cần thiết.

"Chi Chi, chú biết mình có chút thiên vị vợ, nhưng không có nghĩa là chú không hiểu con đã phải chịu đựng những gì. Mẹ con không hiểu được, vì bà ấy quen sống va chạm, thẳng thắn với cả thế giới. Đến trời mà bắt nạt bà ấy, bà ấy cũng dám ngang nhiên chống lại."

Tần Chi đương nhiên nhớ.

Lúc cô mười tuổi, bị chủ nhà nhìn trộm khi tắm. Vì còn nhỏ nên không biết phải làm sao, cô vô tình nói cho Thái Như biết. Lập tức bà cầm dao đòi đi liều mạng với ông chủ nhà. Thái Như là kiểu người như vậy, bà không màng đến pháp luật, cũng không nghĩ rằng nếu thực sự chém người, Tần Chi bé bỏng sẽ phải đối mặt ra sao. Bà luôn hành động thẳng thắn, không biết rẽ lối.

Cũng bởi vì nghèo.

Chỉ khi cuộc sống đầy đủ, con người ta mới có thời gian tu dưỡng bản thân, còn nếu không thì tất cả chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền.

Thái Như lớn lên trong cảnh khổ cực, bà không có thời gian trau dồi tính cách, bồi đắp phẩm chất, giống như nhiều phụ nữ ở những vùng quê nghèo nàn khác, họ thô lỗ, chửi bới những lời tục tĩu nhất, nhưng không có nghĩa họ xấu xa.

Tần Chi im lặng.

Những điều này cô đều hiểu, nhưng không thể ngừng trách móc, nhất là khi Thái Như hỏi "Có phải tính cách con có vấn đề không?" Cô cảm thấy căm hận đến chết.

Tần Chi không tiếp tục nói với Tần Phong Hoa. Lời ông nói đều chân thành, nhưng chẳng giải quyết được gì, huống hồ như ông đã nói, trong lòng ông lúc nào cũng thiên vị vợ mình.

Tần Chi đẩy cửa phòng ngủ chính, Thái Như nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa mở liền ngồi dậy.

Bà vuốt lại mái tóc, hỏi: "Mày cũng biết đường mà về nhà đấy nhỉ."

Tần Chi nhếch môi ngồi xuống bàn trang điểm, tay chống lên bàn, nhàn nhạt đáp: "Không phải mẹ bảo con về để nhặt xác mẹ sao."

Có lẽ là Tần Phong Hoa đã khuyên nhủ, nên nghe cô nói vậy, Thái Như không nổi giận lớn, mà chỉ gật đầu: "Được thôi, mày nói tao không hiểu mày, hôm nay cứ nói ra đi, tao nghe đây."

Tần Chi nghe xong không hiểu sao lại muốn bật cười: "Mẹ muốn con nói gì? Nói hết những vết thương một lần nữa cho mẹ xem sao? Lần nào mẹ chẳng giơ cao đánh khẽ."

"Mày..." Thái Như định nổi nóng nhưng kiềm lại, "Nếu mày không muốn giao tiếp với tao, thì đừng trách tao không hiểu mày!"

Tần Chi nhướng mày, cười nhạt: "Được, nếu mẹ đã nói vậy thì con sẽ lặp lại những lời con đã nói không chỉ một lần."

"Năm lớp sáu, vì bị dị ứng, con phải tiêm hormone và bắt đầu phát phì. Sau đó đến cấp hai, khi dậy thì, cả người con như bị bơm hơi mà phì ra, lại còn bắt đầu nổi mụn. Nhưng mẹ rất hài lòng, mẹ không bao giờ cho con giảm cân, vì lúc đó mẹ bận kiếm tiền."

Giọng Tần Chi lạnh như băng.

"Con càng lớn, ông bà ngoại càng già, mẹ phải lo cho cả hai bên, tiền bạc ngày càng eo hẹp nên càng ít quan tâm con. Mẹ nói xấu một chút cũng tốt, con gái xấu sẽ an toàn, mẹ không phải suốt ngày lo lắng, cũng không ai dám nhìn lén con tắm nữa."

Nói đến đây, Tần Chi hít một hơi sâu: "Nhưng mẹ có bao giờ nghĩ chưa, từ đó con trở nên thiếu tự tin thế nào. Vì gia đình đơn thân, con vốn đã nhạy cảm hơn người khác, sau dậy thì càng nhạy cảm hơn. Con muốn giảm cân nhưng không được, vì mặt nổi mụn, mẹ bắt con uống loại thuốc đông y không rõ mẹ mua từ đâu về. Mẹ nói mập còn giảm được, nhưng để lại sẹo rỗ thì khó mà xoá."

"Vì con béo nên bắt đầu có người bắt nạt. Giữa những đứa con trai thấp lùn, những đứa con gái xinh quá mức, người mập... luôn dễ bị bắt nạt. Còn những đứa học giỏi, gia đình có tiền, mặt mũi dữ dằn thì chẳng ai dám đụng vào. Con không hiểu tại sao, nhưng từ nhỏ đến lớn thế giới vốn là vậy."

Nói đến đây, Thái Như rõ ràng xúc động, vì không ai hiểu quy luật mạnh được yếu thua hơn bà, nếu không bà gắt gỏng để ai xem? Tất nhiên là để dằn mặt những kẻ muốn bắt nạt bà.

"Hôm qua mẹ hỏi tại sao người khác thì không sao mà con lại bị bắt nạt, mẹ không biết con từng hỏi bản thân câu hỏi đó bao nhiêu lần, rồi con cảm thấy đau khổ đến nhường nào. Có lúc con tự tìm kiếm lý do từ chính bản thân mình, ngày càng tự ti, thấy mình thật tệ hại, thật sự quá tệ hại... Nhưng rời khỏi môi trường đó rồi, con mới hiểu, con hoàn toàn không cần nghĩ lại. Trên đời này không ai hoàn hảo cả, dù con có tệ đến đâu cũng không đến lượt người khác dạy dỗ, bọn họ mới thực sự là kẻ xấu, còn con thì không!"

"Khi nào thì con bắt đầu bị bắt nạt?"

Đây là lần đầu tiên Thái Như hỏi Tần Chi câu này.

"Đến bây giờ mẹ vẫn còn hỏi con câu đó sao?" Tần Chi cảm thấy mình sắp khóc, cô siết chặt nắm tay để đè nén sự bực tức và ấm ức trong lòng, "Đến bây giờ mẹ vẫn không biết câu trả lời sao?"

"Mẹ..." Thái Như mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

"Chuyện bị cô lập từ nhỏ đến lớn đều có, nhưng bị bắt nạt thực sự là sau khi lên lớp chín."

Thái Như trầm ngâm một chút, bà thở dài: "Những người đó chắc chắn là sai, lúc con nói với mẹ chuyện đó, mẹ đã đến trường gặp giáo viên để tìm hiểu. Nhưng khi đó thầy cô nói con không hòa đồng, còn thường xuyên nói xấu bạn bè sau lưng, thậm chí có hơn một người nhìn thấy con ăn cắp tiền."

"Đó là vì khi con tố cáo với thầy cô, bọn họ đã thống nhất lời khai từ trước!" Tần Chi gấp gáp.

"Được rồi, Tần Chi, chuyện này là sơ sót của mẹ, năm con học lớp chín mẹ chỉ mãi nghĩ đến chuyện kết hôn với chú con, bỏ qua cảm xúc của con, điều này mẹ xin lỗi con, thật xin lỗi."

Ba chữ "thật xin lỗi" khiến mũi Tần Chi cay xè.

Thái Như lại thở dài, bà mím môi nói: "Nhưng Tần Chi, cho dù con hận mẹ, có một điều mẹ vẫn phải nói, con không nên cứ mãi bám lấy chuyện đó suốt bao năm nay."

Tim Tần Chi bỗng chùng xuống, cô ngỡ ngàng.

"Trẻ con với nhau, hôm nay không cho con chơi, mai con không cho nó chơi, chẳng phải là chuyện bình thường sao? Con còn nhỏ mà trong lòng đã chứa nhiều hận thù như vậy, có cần thiết không?"

"Mẹ nghĩ con có thể quên sao?" Tần Chi bật dậy, hỏi, "Có phải trước giờ con chưa từng kể chi tiết với mẹ đúng không, mẹ muốn nghe chi tiết không?"

Thái Như xua tay: "Mẹ đã nói rồi, mẹ biết là lỗi của bọn họ, nhưng con cũng nói rồi, lúc đó con khá nhạy cảm, cô độc, có thể đã nghĩ mọi thứ phức tạp hơn rồi, một bàn tay vỗ không kêu mà..."

"Bốp." Tần Chi giơ tay tự tát mình một cái, hét lớn: "Một bàn tay có kêu không?"

Thái Như sững người, không ngờ Tần Chi lại cứng rắn như vậy.

Bà ngỡ ngàng nói: "Tần Chi, từ đầu đến giờ mẹ luôn nói chuyện nhẹ nhàng với con, đúng không? Nhưng mẹ chưa nói xong, con làm vậy là có ý gì?"

"Tôi suýt nữa khóc vì một câu "xin lỗi" của mẹ sao?" Tần Chi gần như muốn tự tát mình thêm một cái nữa, từng lời như tiếng gào thét, "Mẹ chưa từng chịu những cái tát mà tôi phải chịu, sao có thể khuyên tôi tha thứ! Dù chết tôi cũng không tha thứ."

Tần Chi chuẩn bị ra khỏi phòng.

Thái Như đột ngột đứng dậy, bước theo đến cửa phòng cô: "Con luôn nói mẹ không hiểu, không muốn giao tiếp với con. Nhưng bây giờ mẹ cố gắng giao tiếp thì kết quả thế nào? Thái độ của con ra sao?"

Tần Chi không còn muốn được thấu hiểu nữa.

Trước đó một giờ, cô còn nghĩ chỉ cần tôn trọng nhau là đủ.

Nhưng bây giờ ngay cả sự tôn trọng cô cũng không cần nữa.

Cô đóng "rầm" cửa lại, bắt đầu thu dọn quần áo, Thái Như bên ngoài đập cửa ầm ầm, nhưng cô vẫn không động lòng.

Khi cô đã thu dọn đồ đạc xong và chuẩn bị ra ngoài, vừa mở khóa thì nhận ra cửa không mở được.

Thái Như đã khóa cửa từ bên ngoài.

Bà đã chốt khóa an toàn bên ngoài, dù Tần Chi có mở khóa thì cũng không thể ra.

Giờ đến lượt Tần Chi đập cửa ầm ầm: "Tại sao?!"

"Vì sao ư? Để cho con suy nghĩ lại!" Thái Như tức giận, "Mẹ đã nói rồi, mẹ biết những chuyện trước đây là lỗi của bọn họ, cũng hiểu con đã chịu đựng bao nhiêu uất ức, nhưng khi gặp khó khăn chẳng lẽ không nên tự xem lại bản thân một chút sao? Con chẳng có lỗi nào sao? Tính khí con nóng nảy như vậy, sau này bước vào xã hội cũng sẽ thế này sao? Chỉ vì thấy mình đúng mà làm loạn lên như thế, con nghĩ trong xã hội này mọi thứ đều sẽ như ý muốn của mình ư? Có những lúc còn phải nhẫn nhịn mà chấp nhận. Lòng tự tôn của con đang đặt sai chỗ rồi, Tần Chi!"

"Con chỉ biết có những chuyện có thể nhẫn, nhưng có những chuyện dù chết con cũng không thể nhẫn!" Tần Chi đá mạnh vào cửa.

"Đã bao nhiêu năm rồi, con vẫn còn vì mấy chuyện cỏn con mà làm loạn lên sao? Hôm qua con bỏ đi, mẹ và chú con cả đêm không ngủ, chú muốn gọi điện cho con nhưng mẹ không cho, muốn xem con có gọi về báo bình an không, thế mà kết quả là con thực sự yên tâm mà đi luôn ư? Đêm qua con ngủ ngon không? Con có trái tim không hả, Tần Chi..."

"Rầm!" Tần Chi đập mạnh mọi thứ có thể đập trong phòng vào cửa.

"..."

Bỗng nhiên điện thoại của cô reo, là Lý Kinh Châu gọi đến.

Cô không muốn cãi nhau thêm với Thái Như nữa, vì cô biết điều đó hoàn toàn vô ích, có hét đến khản giọng cũng vô dụng.

Cô hít thở sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại rồi nghe điện thoại.

Lúc đầu, cô không nói gì.

Anh cũng im lặng.

Một lúc sau, anh hỏi: "Có nhớ anh không?"

_

Lời tác giả:

Nỗi đau của bậc sinh thành, liệu có nên để con cái ghi nhớ và gánh trả không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK