Chân Tần Hưởng run rẩy, không thể xuống giường được, nhưng cậu đã nghe hết mọi chuyện trong phòng bệnh. Sự việc xảy ra đã lâu như vậy, lần đầu tiên cậu rơi nước mắt, lẩm bẩm tự trách: "Tất cả là tại em."
Tần Chi ôm lấy cậu: "Sao có thể là tại em được. Sai là ở những kẻ đã làm tổn thương em."
Thế nhưng Tần Hưởng không muốn nghe, chỉ lắc đầu: "Có phải em thật sự không đủ nam tính, quá yếu đuối."
Nghe em trai nói vậy, Tần Chi đau lòng và giận dữ, giọng cô nghiêm khắc hơn: "Tần Hưởng, nếu ngay cả em cũng nghĩ như vậy về bản thân, thì những kẻ đó đã đạt được mục đích rồi."
Tần Chi trịnh trọng nâng mặt Tần Hưởng lên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Hưởng Hưởng, em chỉ là quá hiền lành, mà thế giới này lại luôn thích làm tổn thương những người hiền lành, điều đó là sai. Tại sao lại phải khắt khe với người mềm yếu? Có những người nhìn thì khỏe mạnh, nhưng lại dùng nắm đấm lên vợ mình; có những người nhìn yếu đuối, nhưng lại can đảm bảo vệ lẽ phải, dám đứng lên mà đối mặt. Chuyện đơn giản thế này mà em cũng cần chị nói cho biết sao?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, không có nhưng!" Tần Chi nói, "Em học sách vở để làm gì, không nhớ Lỗ Tấn từng nói rồi sao: từ trước đến nay đều như thế thì có nghĩa là đúng sao? Con trai gương mặt thư sinh thì là yếu đuối, con gái khỏe mạnh chút thì là đàn ông, cái lý lẽ gì vậy?"
Tần Hưởng cúi đầu không nói gì nữa. Tần Chi chợt nhận ra mình đã quá xúc động, liền xoa thái dương: "Xin lỗi, chị hơi quá lời rồi."
"Không phải lỗi của chị." Tần Hưởng thở dài, nói khẽ: "Chị ơi, em muốn nghỉ ngơi một chút." Tần Chi mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Ra khỏi phòng bệnh, cô gọi cho Thái Như. Lúc này Thái Như đang về nhà chuẩn bị cơm cho Tần Hưởng, chưa biết chuyện đã xảy ra bên này. Tần Chi tóm tắt lại mọi chuyện rồi dặn dò: "Nếu có ai nói với mẹ rằng chỉ cần mẹ không truy cứu bọn trẻ của họ, họ sẽ không truy cứu việc chú đánh người, mẹ đừng đồng ý." Thái Như nói rằng bà biết rồi.
Sau đó, Tần Chi xuống vườn bệnh viện tìm Lý Kinh Châu. Anh đang chờ cô ở dưới, nhìn thấy vẻ mặt của cô liền hiểu tình hình có vẻ phức tạp hơn. Anh hỏi: "Sao rồi?"
Tần Chi bất lực đáp: "Em trai em bây giờ như chim sợ cành cong, phản xạ đầu tiên của em ấy là tự phủ nhận bản thân, cho rằng mình quá yếu đuối, quá mềm yếu, rồi đổ hết mọi chuyện lên đầu mình. Giống như em, dù đã qua nhiều năm, vẫn lo lắng không biết mình có đủ xinh đẹp không." Lý Kinh Châu nhìn Tần Chi, chợt nảy ra một suy nghĩ: Trong những đứa trẻ sống sót qua nạn bắt nạt học đường, chúng không phải là nạn nhân, mà là những người sống sót.
Anh không chút nhẹ nhàng xoa đầu cô, hỏi: "Ngày trước khổ như vậy, em đã từng nghĩ đến tự sát chưa?"
"Chưa bao giờ." Cô đáp.
Tần Chi nói đến đây bèn mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tự hào về bản thân: "Sự khác biệt lớn nhất giữa em và em trai là, em ấy là con thiêu thân lao vào lửa, còn em là bươm bướm, con bươm bướm đã phá kén mà ra."
Lý Kinh Châu bật cười: "Mẹ nó, tự mãn."
Tần Chi chu môi, vòng tay ôm eo anh thật chặt: "A Trừng, anh biết không, chú của em đã đánh người, bay giờ bị cảnh sát đưa đi rồi."
Lý Kinh Châu hỏi nhỏ: "Tại sao lại đánh người?"
"Trước khi đi, cảnh sát cũng hỏi vậy."
"Vậy ông ấy đã nói gì?"
"Ông ấy bảo không thể để một đứa trẻ mất hết niềm tin vào thế giới này." Luật pháp có sự trừng phạt của luật pháp, nhưng người cha cũng có cách phản kháng của người cha.
Lý Kinh Châu hiểu ý của Tần Phong Hoa.
Tần Chi ôm anh chặt hơn, như đang tìm kiếm một điểm tựa: "Khoảnh khắc khi chú giơ nắm đấm lên, em đã suýt khóc. Anh không biết nó khiến em cảm động đến mức nào! Trước đây, em luôn mong ai đó có thể đứng ra bảo vệ mình như thế, nhưng mãi vẫn chẳng có ai."
"..."
"Em thật không hiểu, kẻ đê tiện thì có thể tự do đi lại giữa đời, còn người cao quý chỉ có thể đâm đầu vào chỗ chết, rồi bia mộ ghi hai chữ "Người Tốt". Nực cười làm sao."
"Không đâu." Lý Kinh Châu khẳng định, "Vì anh chưa ra tay, em đừng bi quan."
Tần Chi ngẩng đầu hỏi: "Anh nói gì?"
Lý Kinh Châu cúi xuống hôn lên trán cô: "Em lên chăm sóc em trai đi, anh sẽ đến đồn cảnh sát, giúp em giải quyết chuyện này."
"Đây là Yên Thành, anh có thể sao?" Tần Chi hỏi.
Lý Kinh Châu cười khẩy, đầy vẻ tự tin: "Em đánh giá thấp khả năng của anh rồi."
"Xì..." Tần Chi bật cười.
"Xì?" Lý Kinh Châu lạnh nhạt nói, "Tần Chi, em có tin không, anh sẽ đem đến cho em một kết cục tốt đẹp."
Tần Chi im lặng một lúc, ánh mắt bắt gặp ánh mắt anh: "Lý Kinh Châu."
"Ừ?"
"Anh kiêu ngạo như vậy, đẹp trai không ai sánh bằng."
Lý Kinh Châu: "..."
Tần Chi kiễng chân hôn lên khóe môi anh: "Vậy em đợi tin tốt từ anh."
"Được."
Sau khi tiễn cô, Lý Kinh Châu bắt taxi đến đồn cảnh sát. Trong phòng hòa giải, các phụ huynh và Thái Như đều đã có mặt.
Tần Phong Hoa đã đánh người, các phụ huynh khác đâm ra càng thêm tự tin, cùng nhau thuyết phục Thái Như đồng ý hòa giải.
Khi Lý Kinh Châu đến, anh nghe thấy một ông bố nói từ ngoài cửa: "Con tôi đánh con bà, chồng bà đánh con tôi, thế là hòa rồi còn gì."
Có lẽ đã được Tần Chi dặn trước, nên Thái Như rất kiên quyết, vốn là người mạnh mẽ, lại có giọng lớn, nghe vậy liền chống nạnh mắng: "Chuyện nào ra chuyện đó, hôm nay dù chồng tôi có ngồi tù, tôi cũng phải bắt thằng con của mấy người trả giá!"
Lý Kinh Châu mỉm cười, đẩy cửa bước vào.
Mọi người cùng nhìn về phía anh.
Anh điềm tĩnh ngồi xuống ghế ngoài cùng, tự giới thiệu: "Tôi là bạn trai của Tần Chi, hôm nay tôi đến chủ yếu để giải quyết chuyện này."
Thái Như ngạc nhiên: "Cậu là ai?"
Lý Kinh Châu nhìn cô một cái: "Chào dì."
Không phải kiểu chào hỏi nồng nhiệt, anh luôn vậy.
Có người lên tiếng: "Bạn trai gì chứ, người lớn chúng tôi nói chuyện, ở đây không phải chỗ cậu xen vào."
"Đúng rồi."
"Có việc gì của cậu đâu?"
"..."
Mọi người bắt đầu tranh cãi.
Viên cảnh sát bên cạnh quát lớn: "Các vị có muốn giải quyết vấn đề không? Đây là nơi đối thoại, nếu không muốn hòa giải, bây giờ có thể ra ngoài."
Trước uy quyền thật sự, mọi kiêu ngạo đều phải cúi đầu. Đám phụ huynh im lặng, Lý Kinh Châu bắt đầu nói:
"Trước tiên, tôi muốn làm rõ lập trường, chúng tôi tuyệt đối không hòa giải chuyện của Tần Hưởng. Thứ hai, tôi xin giới thiệu, tôi là Lý Kinh Châu, một người làm truyền thông, thông tin cá nhân của tôi cảnh sát đều có, các vị không cần nghi ngờ điều đó. Nếu các vị không muốn chuyện này bị phơi bày và lan rộng, tốt nhất đừng có ý định kiện Tần Phong Hoa. Đây là thời đại thông tin, chuyện này có thể lan rộng vô hạn, các vị cũng hiểu rõ tôi có phóng đại không."
Không ai dám lên tiếng phản đối.
Sau một lúc im lặng, một phụ huynh sắc sảo đứng ra hỏi: "Vậy chúng tôi sẽ nhận được gì?"
"Nhận gì?" Lý Kinh Châu nhíu mày, cười mỉa: "Các vị không có quyền yêu cầu gì hết."
"Vậy con cái chúng tôi sẽ bị đánh một cách vô ích sao?"
"Các người không rõ tại sao bọn chúng bị phạt sao?"
"..." Các phụ huynh bị nghẹn lời.
Lý Kinh Châu không nể nang nói: "Tôi cho các người một giờ để suy nghĩ. Trước mặt các người giờ chỉ có hai con đường, thứ nhất là để con các người chịu phạt, thứ hai là cả gia đình các người cũng phải chịu phạt cùng. Tất nhiên, nếu muốn đưa ra tòa, chúng tôi sẽ theo đến cùng."
Nói đến đây, ánh mắt của Lý Kinh Châu quét qua từng khuôn mặt các phụ huynh: "Nếu tôi nhớ không lầm, trong số các người có người làm việc cho nhà nước, có người mở công ty, có người làm thương mại điện tử, phát sóng trực tiếp... Hành vi xấu xa của bọn trẻ bị lộ ra, liệu có gây ảnh hưởng dây chuyền không? Các người tự biết."
Lý Kinh Châu nói xong liền rời khỏi phòng. Cảnh sát đi theo anh ra ngoài, nói với anh: "Vụ việc liên quan đến trẻ vị thành niên, chúng tôi rất coi trọng, nếu cậu có thể làm dịu cảm xúc của các phụ huynh thì tốt nhất, nếu không, bên đó cứ nhắm vào chuyện Tần Phong Hoa đánh người, chúng tôi cũng sẽ xử lý công bằng."
Lý Kinh Châu nói: "Vâng, vất vả rồi."
Thái Như đúng lúc này cũng bước ra, bà nhìn chuỗi vòng trên tay anh, nhận ra kiểu dáng giống hệt cái con gái mình đeo, dừng lại hỏi anh: "Là Tần Chi nhờ cậu đến sao?"
"Vâng." Lý Kinh Châu gật đầu, "Vâng, dì đừng lo, cuộc nói chuyện thẳng thắn này chỉ là bước đầu, nếu họ không đồng ý, chúng ta vẫn có thể xem xét lại. Chú sẽ không sao đâu."
"Được rồi..." Thái Như gật đầu, rồi lại hỏi: "Cậu tên gì ấy nhỉ?"
"Lý Kinh Châu."
"Được, Lý Kinh Châu, cảm ơn cậu." Thái Như thở dài, "Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, cậu có chắc chắn không?"
Bà thấy anh còn trẻ nên vẫn không yên tâm. Lý Kinh Châu hiểu rõ điều này, bình thản cười nói: "Làm sai thì phải trả giá, họ không dạy con cái đàng hoàng thì để nội quy và pháp luật giáo dục, đó là lẽ tự nhiên. Lẽ tự nhiên thì không cần chắc chắn, mà là nhất định sẽ thế."
Thái Như nghe vậy thì yên tâm hơn, bà không khỏi nhìn Lý Kinh Châu kỹ thêm vài lần: "Nhưng nói xem, con bé Tần Chi này từ khi nào lại có bạn trai mà không nói với chúng tôi nhỉ?"
Điện thoại của Lý Kinh Châu reo lên, vừa rút điện thoại ra, anh vừa cười nói: "Cô ấy bảo rồi, sớm muộn gì cũng là người một nhà, biết lúc nào cũng không muộn."
Thái Như ngạc nhiên, bà biết lời này chắc chắn không phải do Tần Chi nói, nhưng bà lại không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nói: "Được rồi, cậu nghe điện thoại đi."
Cuộc gọi là từ một người bạn của Lý Kinh Châu ở Yên Thành.
Ban đầu anh không quen biết ai ở Yên Thành, nhưng từ năm nhất đại học, anh đã lăn lộn trong giới truyền thông mới, nên sau ba năm cũng có kha khá mối quan hệ. Nhờ người giúp đỡ với anh không phải chuyện khó.
Hôm qua anh đã nhờ người bạn này điều tra lý lịch các phụ huynh, cũng như đã sắp xếp luật sư. Người bạn này rất giỏi, sáng nay lại xử lý thêm một vài việc, khiến toàn bộ vụ việc càng thêm sáng tỏ.
Lý Kinh Châu kể sơ qua tình hình ở đồn cảnh sát, tiện thể nhờ bạn giúp thêm một việc.
Chưa đầy một giờ sau, một đại diện phụ huynh bước ra khỏi phòng hòa giải.
Nhìn vẻ mặt phụ huynh ấy là biết mọi chuyện đã xong xuôi.
Nhưng phụ huynh cũng đưa ra một điều kiện phụ: "Dù cậu giỏi làm truyền thông, nhưng chúng tôi cũng không thiếu tiền thuê thủy quân. Hôm nay chúng tôi chấp nhận yêu cầu của cậu, không phải vì không dám làm lớn chuyện. Cậu phải cam kết, sau khi con chúng tôi chịu phạt, cậu sẽ không dùng chuyện này để đe dọa chúng tôi thêm nữa."
Đây là điều tất nhiên, phía Lý Kinh Châu đã đề xuất "tuân thủ quy tắc" thì phải thực hiện đến cùng.
Dù biết rằng Tần Hưởng sẽ còn chịu ảnh hưởng của chuyện này trong một thời gian dài, hoặc có thể là mãi mãi, họ cũng không thể trả thù thêm nữa.
Có những lỗi lầm khi đã phạm phải thì không thể sửa chữa.
Người ta tìm kiếm sự công bằng lý trí, chứ không phải công bằng vượt ngoài kiểm soát.
Lý Kinh Châu chấp nhận điều kiện này.
Chưa đến một giờ, mọi chuyện đã được đàm phán xong. Lý Kinh Châu giúp Tần Phong Hoa hoàn tất thủ tục, rời khỏi đồn cảnh sát lúc năm giờ chiều.
Tần Phong Hoa trông rất tiều tụy, râu mọc lởm chởm, mắt đầy tia máu, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Lý Kinh Châu suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Chú về nhà tắm rửa ăn cơm rồi ngủ một giấc rồi hãy về bệnh viện, còn dì cứ đến bệnh viện trước đi."
Tần Phong Hoa gật đầu, ông cũng không muốn trông nhếch nhác khi gặp Tần Hưởng.
"Cảm ơn cháu nhé." Tần Phong Hoa nói.
Thái Như cũng cảm thán: "Đúng đấy, may mà có cháu."
Lý Kinh Châu đáp: "Người nhà cả, đó là điều nên làm."
Tần Phong Hoa và Thái Như nhìn nhau, mỉm cười không nói gì.
Lý Kinh Châu không để ý đến biểu cảm của họ, điện thoại của anh lại có tin nhắn, anh xem xong rồi nói với Tần Phong Hoa và Thái Như: "Chú, dì, cháu có chút việc, lát nữa sẽ đến bệnh viện."
"Được, cháu cứ lo việc của mình..."
Ba người lễ phép chào tạm biệt nhau.
Sau đó Lý Kinh Châu đi đón một người rồi cùng đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tần Chi gọi điện, câu đầu tiên nói: "Tốt đấy, bà ấy khen anh."
Lý Kinh Châu phản ứng một giây mới nhận ra "bà ấy" trong lời Tần Chi là ai, anh cười nhẹ: "Nói gì vậy?"
"Nói anh điềm tĩnh, có khí chất, ăn nói rành mạch, trẻ tuổi đầy triển vọng."
"Chỉ có vậy?" Lý Kinh Châu khẽ cười.
"Vậy vẫn chưa đủ sao?" Tần Chi bực mình đảo mắt, "Bà ấy chưa bao giờ khen ai đâu."
"Điều quan trọng nhất còn chưa nhắc tới."
"Cái gì..." Tần Chi nói đến đây thì tự mình hiểu ra, "Ồ, anh muốn nói là anh đẹp trai à?"
"Không rõ ràng sao."
Tần Chi cười thầm: "Bà ấy không thích kiểu của anh đâu, bà ấy thích kiểu nghiêm túc, như chú em cơ."
"Anh không nghiêm túc sao?" Lý Kinh Châu vừa nói vừa xuống xe.
"Anh có hiểu nhầm về bản thân mình không?"
"Nếu ý em là trên giường, thì anh không phản đối."
"... Lý Kinh Châu!" Tần Chi như muốn dậm chân, "Anh hư quá đi."
Lý Kinh Châu cười trầm trầm, có người ngoài ở đó nên anh không nói quá, ho một tiếng rồi bảo: "Không nói nữa, lát anh sẽ dẫn một người lên."
"Ai vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết thôi."