Khi đến phòng, Hàn Mân đã về rồi, đang ngồi trước gương buộc tóc.
Nhìn thấy Tần Chi, cô ấy lập tức đứng dậy: “Trời ơi, em trông như một con gà rớt xuống nước vậy.”
Tần Chi thở dài: “Dù sao thì người em cũng ướt hết rồi, một nửa là do cái xe của anh Kinh kia hất nước.”
Cô thấy toàn thân mình ướt sũng khó chịu, vội vã đặt sách và điện thoại xuống, rồi tìm đồ ngủ trong tủ.
Hàn Mân giải thích: “Chị định gọi em lên xe, ai ngờ anh Kinh lại phóng xe đi mất.”
Tần Chi vào phòng tắm để mở nước, trong khi Hàn Mân vẫn cứ luyên thuyên bên cạnh: “Nhưng mà em cũng dữ thật, đây là lần đầu tiên chị thấy anh Kinh bị chặn họng, chị và Tống Dục đều ngơ ngác.”
Tần Chi lấy chậu và bột giặt từ trên giá, rồi thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, sao các chị lại gọi anh ấy là anh Kinh mà không phải là anh Châu vậy?”
“Quy định của cậu ấy.” Nhắc đến chuyện này, Hàn Mân cười: “Cậu ấy nói, gọi anh Châu nghe như họ Châu, cậu ấy thấy quê.”
“Họ Châu làm gì đắc tội với anh ấy à?” Tần Chi bắt đầu cởi bỏ quần áo bẩn vào chậu.
Hàn Mân đứng ở cửa phòng vệ sinh tiếp lời: “Không phải, chuyện này giống như em gọi Lý Kinh Châu là ‘anh Lý’, nghe cái là biến chất liền đúng không?”
Tần Chi nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, không nhịn được cười.
Cô cởi quần bỏ vào chậu, trên người chỉ còn nội y. Khi quay đầu lại, thấy Hàn Mân vẫn dựa đó không chịu đi.
“Chị nhìn đủ chưa vậy?”
Hàn Mân nhướng mày, ánh mắt lướt trên cơ thể cô rồi quay lại nhìn mặt: “Người đẹp, muốn yêu con gái không?”
Tần Chi “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hàn Mân vẫn ríu rít nói gì đó ở ngoài, nhưng Tần Chi mở vòi nước nên chẳng nghe rõ gì cả.
Khi tắm xong, Hàn Mân đang thay quần áo.
Nhìn thấy cô ấy mặc đồ thể thao, Tần Chi hỏi: “Mưa thế mà vẫn có tiết thể dục à?”
“Chị chọn môn cầu lông, học trong nhà thể thao.” Hàn Mân ngáp, “Buồn ngủ chết đi được, chán quá, không muốn đi học…”
“Sao lần này chị chơi bời dữ thế, trưa nay mới về.”
Tần Chi vừa bước ra thì nhớ ra chưa tẩy trang, liền lấy nước và dầu tẩy trang quay lại phòng vệ sinh. Cô mở vòi nước, tiếng của Hàn Mân ở ngoài khi to khi nhỏ.
“Đừng nhắc nữa, anh Kinh cãi nhau với gia đình, tâm trạng không tốt, hôm qua uống say quá, Tống Dục uống cùng cũng say luôn, cuối cùng chị và Sở Hoán mỗi người vác một người, đến khách sạn đối diện thuê phòng. Sáng nay Sở Hoán có tiết học nên về trước, chị phải đợi hai người kia tỉnh rượu mới quay lại trường.”
Tần Chi tắt vòi nước, định hỏi gì đó.
Có người gõ cửa, cô gái phòng bên đến gọi Hàn Mân đi học, câu chuyện ngưng bặt.
Tần Chi mở lại vòi nước, rửa mặt xong lại sấy tóc.
Cô ra ngoài đắp mặt nạ, xõa hết tóc sang bên phải, vừa bôi tinh dầu lên tóc vừa xem điện thoại.
Trì Tuyết gửi cho cô một video, mở ra xem, đó là đoạn cô ấy diễn vai khách mời trong một đoàn phim.
Đây là lần đầu tiên Trì Tuyết được tham gia đoàn phim, dù chỉ có một câu thoại nhưng cô ấy cũng luyện tập rất lâu, bởi vì đây là thứ cô ấy thật sự yêu thích.
Giống như Trì Tuyết, Tần Chi cũng sớm xác định được điều mình thích.
Tần Chi từ nhỏ đã thích chụp ảnh, trước đây Thái Như không ủng hộ cô, luôn nghĩ cô chỉ thích những thứ vô bổ. Sau khi đến Yên Thành, Tần Phong Hoa biết cô có sở thích này liền tặng cô một chiếc máy ảnh Nikon D7200.
Sau đó, Tần Chi đã dùng chiếc máy ảnh này để chụp cho Trì Tuyết một bộ ảnh đồng phục học sinh kiểu Nhật, không ngờ lại nổi tiếng, Weibo của Trì Tuyết tăng thêm vài nghìn người theo dõi, kèm theo Tần Chi cũng có chút danh tiếng.
Hai người vốn dĩ là bạn cùng bàn, quan hệ tốt hơn một chút so với bạn bè bình thường, sau khi chụp ảnh thì có cảm giác giúp đỡ lẫn nhau, dần dần trở thành bạn bè thân thiết không giấu gì nhau.
Tần Chi từ nhỏ đã quen sống một mình, không ngờ sau khi đến Yên Thành, cô không chỉ có bố mà còn có thêm một người bạn. Lên lớp 12, cả hai cùng chọn khối nghệ thuật, Trì Tuyết học diễn xuất, Tần Chi học nhiếp ảnh.
Ban đầu cả hai đều định thi vào Học viện Điện ảnh Di Đường, nhưng đến lúc điền nguyện vọng, Tần Chi đổi ý, chọn vào Đại học Di Đường với chuyên nghành không quá khắt khe.
Trì Tuyết không nói gì, nhưng Tần Chi luôn cảm thấy hơi áy náy. Lúc này xem video của Trì Tuyết, cô liền gửi lại một tin nhắn thoại: “Cậu mãi mãi là nữ chính trong lòng mình.”
Đợi cô chải xong tóc, bôi kem dưỡng da, Trì Tuyết mới trả lời: “Ọe.”
Làm Tần Chi cười không ngớt.
Tần Chi dọn dẹp xong thì cảm thấy hơi đói. Lúc nãy bị mưa ướt quá nên không đi ăn ở căng tin, bây giờ cô chuẩn bị thay đồ ra ngoài mua cơm.
Cô lười trang điểm, chỉ thoa một chút son bóng, khoác một chiếc váy dài màu đen có lớp đệm ngực, ngay cả áo lót cô cũng không buồn mặc.
Sắp xếp xong, vừa định ra ngoài thì chuông điện thoại reo lên.
Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh — điện thoại của Hàn Mân đang để trên bàn.
Hàn Mân quên mang điện thoại.
Sau khi Tần Chi mua đồ ăn xong thì tiện thể đem điện thoại trả lại cho Hàn Mân.
Nhà thi đấu cầu lông nằm ở phía bắc sân vận động nên rất dễ tìm, chỉ là con đường dẫn đến nhà thi đấu bị mưa làm lầy lội toàn bùn đất, Tần Chi đành phải đi vòng vào bên trong sân vận động.
Trên sân có mấy người đang đá bóng.
Mưa từ sáng đến giờ vẫn rơi tí tách mãi, nhưng đám thiếu niên ấy vẫn chạy như gió trong cơn mưa.
Nhìn họ, tự nhiên khiến người ta có chút cảm xúc: Đôi khi mặc kệ hết để tắm mưa một trận và yêu một người một cách mãnh liệt đều quan trọng như nhau.
Tần Chi nhìn họ vài giây, rồi lại che ô đi tiếp về nhà thi đấu cầu lông, sau khi đưa điện thoại cho Hàn Mân xong, cô quay trở lại theo lối cũ.
Đi được nửa đường, cô nghe thấy có người gọi: “Bạn học!”
Hình như gọi cô.
Cô quay đầu nhìn lại.
Có người chỉ vào quả bóng dưới đất nói: “Làm ơn đá sang đây giúp.”
Quả bóng không biết lúc nào đã lăn về phía cô.
Cô không nghĩ nhiều, đá một cú về hướng bọn họ.
Nhưng quả bóng nặng hơn cô tưởng, thêm vào đó trời mưa nên cô sợ nước bắn lên váy, vì thế cú đá không mạnh lắm, bóng chỉ lăn được vài mét.
Cô đành phải chạy lại đá thêm một cú nữa, nhưng vẫn còn xa, thế là cô lại đá thêm một cú nữa.
Rồi cô đứng lại.
Lúc nãy xa quá nên qua màn mưa mờ mịt, cô không nhìn rõ mặt họ. Nhưng giờ đứng gần, cô đã thấy rõ từng gương mặt.
Người đứng xa cô nhất mặc bộ đồ thể thao màu đen, lộ ra đôi chân và cánh tay gầy guộc. So với những chàng trai khác, anh không có cơ bắp nổi bật, nhưng không khó để nhận ra anh rất mạnh mẽ. Khi cô nhìn về phía anh, anh cũng nhìn lại, ánh mắt không còn vẻ trầm tư như tối qua ở quán bar, chỉ có chút dữ dằn.
Anh có một khuôn mặt đẹp đến quá đáng, nhưng so với khí chất tỏa ra từ anh, vẻ đẹp đó dường như không đáng kể.
Hai người nhìn nhau hai, ba giây.
Cuối cùng Tần Chi là người dời mắt trước.
Chàng trai đứng gần cô nhất chạy tới, khẽ dùng chân gẩy bóng rồi đạp lên, nói với cô: “Cảm ơn nhé.”
Tần Chi đáp không có gì, rồi xoay người rời đi theo cách cô đã đến.
Việc đầu tiên khi về ký túc xá là soi gương.
Mặt mộc, nhưng may mắn da cô đẹp, nên vẫn nhìn được.
Cô không nghĩ nhiều mà lấy đồ ăn mua về ra, vừa xem phim trên máy tính bảng vừa ăn.
Ban đầu cô định chợp mắt một chút, ai ngờ xem phim say mê quên cả thời gian, đến lúc Hàn Mân tan học về, cô còn nghĩ có phải tan học sớm không.
Nhưng nhìn lại đồng hồ, đã gần 5 giờ rồi.
Hàn Mân vừa bước vào đã nghe điện thoại:
“Em không đi đâu, em chơi cầu lông còn được, nhưng bi-a thì chịu.”
“Hôm qua chơi muộn quá, em buồn ngủ lắm rồi, mà chơi suốt thế này em thấy tội lỗi.”
“Anh đừng về muộn quá, em kiểm tra đấy.”
“…”
Sau khi cúp máy, Tần Chi hỏi Hàn Mân: “Tống Dục lại rủ chị đi chơi à?”
“Là Lý Kinh Châu rủ Tống Dục đi.” Hàn Mân thở dài, “Mỗi lần tâm trạng không tốt, cậu ấy lại thế, sa đọa chẳng ra gì, cứ chơi bời không ngừng nghỉ.”
Tần Chi đáp “Ồ”, vẻ không mấy quan tâm.
Hàn Mân cũng không định nói nhiều về chuyện riêng của Lý Kinh Châu nên cầm đồ ngủ đi tắm.
Khi cô ấy đang ngồi trước gương thoa kem dưỡng da sau khi tắm xong, Tần Chi đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, em mới nhớ ra chiều nay có bạn rủ em đi chơi bi-a, nhưng bọn em không quen khu Di Đường, không biết ở đâu có phòng bi-a hay ho.”
Hàn Mân không nghi ngờ gì, động tác thoa kem vẫn tiếp tục: “Chị cũng không rõ lắm.”
Tần Chi cắn môi.
“Nhưng mà…” Hàn Mân nói, “Tống Dục và bọn họ thường đến phố Ngô Đồng… hình như là Tây Ngô Đồng, chắc bên đó có nhiều phòng chơi hay ho.”
“Vậy à.” Tần Chi gật đầu, “Được rồi, để em nói với cô ấy.”
Cô lấy điện thoại nhắn cho Trì Tuyết: “Lâu rồi không gặp, mình mời cậu đi chơi bi-a.”
*
Một tiếng sau, Tần Chi và Trì Tuyết gặp nhau ở ngã tư đèn đỏ phố Tây Ngô Đồng.
Trì Tuyết được bạn trai Trình Hạo chở đến.
Trình Hạo cũng là nhiếp ảnh gia, nhưng khác với Tần Chi chỉ mới nổi tiếng, anh đã rất nổi tiếng trong giới, chuyên chụp ảnh phong cảnh, là nghệ sĩ có tầm cỡ, từng tổ chức nhiều triển lãm cá nhân thành công vang dội.
Sau kỳ thi đại học, Tần Chi đã kéo Trì Tuyết đi xem triển lãm của Trình Hạo, không ngờ hôm đó Trình Hạo có mặt, Trì Tuyết vốn là người giỏi giao tiếp, lại xinh xắn đáng yêu, chưa đến 10 phút đã kết bạn WeChat với anh, một tháng sau cô đã báo cho Tần Chi rằng cô và Trình Hạo đang hẹn hò.
Trình Hạo hơn hai cô ấy mười tuổi, là một người đàn ông chín chắn và thành công, nhưng tính cách lại rất trầm, có phần nhàm chán.
Tần Chi từng hỏi Trì Tuyết thích Trình Hạo ở điểm gì.
Trì Tuyết nói, cô thích nhất là khi anh, một người kín đáo, bị cô trêu đến mức không thể làm gì khác ngoài ôm cô vào lòng mà hôn cô tới tấp.
…
Tần Chi nghĩ lại vẫn thấy đầy dấu ba chấm trong đầu.
Trình Hạo vừa xuống xe đã đưa cho Tần Chi một cốc trà sữa.
Trì Tuyết cũng đang cầm một cốc, đã uống được một phần ba. Tần Chi nhận lấy trà sữa, nhìn Trình Hạo rồi nói: “Cậu đã mang anh ấy tới, vậy hôm nay mình không phải mời đúng không?”
Trì Tuyết cười tươi: “Được thôi, dù sao cũng là tiền của anh ấy.”
“…”
Trình Hạo không nói gì, chỉ nghe thấy liền véo nhẹ vào gáy Trì Tuyết, khiến cô co rúm người vì nhột.
Tần Chi bất lực: “Hai người đừng khoe ân ái trước mặt mình nữa.” Cô quay sang Trình Hạo: “Anh Hạo, anh chở bọn em chạy vòng quanh phố Tây Ngô Đồng đi.”
Trì Tuyết hỏi: “Làm gì vậy?”
“Rồi cậu sẽ biết.” Tần Chi không giải thích nhiều.
Trình Hạo lái xe từ ngã tư đèn đỏ vào bên trong phố Tây Ngô Đồng, đi được khoảng 500 mét, Tần Chi thấy chiếc xe thể thao màu đen của Lý Kinh Châu ở bên đường.
Cô vội vàng hét lên: “Anh Hạo, rẽ phía trước, đỗ xe cạnh chiếc Lamborghini kia.”
Trì Tuyết bị cô làm cho bối rối, hỏi: “Cậu không định chỉ chơi bi-a, đúng không?”
Tần Chi liếc cô một cái “đừng hỏi nhiều”.
Trình Hạo đỗ xe, Tần Chi và Trì Tuyết lần lượt bước xuống.
Phía Tây bãi đỗ xe ngoài trời có một phòng bi-a.
Phòng bi-a có hai tầng, ông chủ nói tầng hai đã bị người ta bao, nên Tần Chi và Trì Tuyết chỉ có thể chơi ở tầng một.
Sau khi chọn bàn, Trì Tuyết lập tức bắt đầu khai trận.
Ngoài Tần Chi và Trì Tuyết ra, tầng một không có khách nào khác, nhưng tầng hai có vẻ rất náo nhiệt, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng nói chuyện.
Trì Tuyết cúi người đánh một cú, rồi quay sang nói với Tần Chi: “Tới lượt cậu rồi.”
Tần Chi cầm gậy, có vẻ không mấy tập trung, chỉ cúi người chọc một cú.
Trì Tuyết kêu lên một tiếng, như con thỏ bị chọc giận: “Sao cậu đánh bóng của mình? Cậu là bóng màu! Màu!”
Trình Hạo bóp vai Trì Tuyết, ra hiệu cô đừng nổi nóng.
Tần Chi có chút áy náy: “Hay là đánh lại?”
Trì Tuyết phồng má không nói gì.
Tần Chi giơ tay thề: “Lần này mình đảm bảo đánh đàng hoàng.”
*
Sau đó, Tần Chi đánh khá tốt, để dỗ dành Trì Tuyết vui vẻ cô còn cố tình để Trì Tuyết thắng một ván.
Cô cố ý đi vệ sinh, để Trình Hạo chơi tiếp với Trì Tuyết.
Khi bước ra, từ xa cô đã thấy có hai chàng trai đứng ở quầy bar tầng một.
Cô chậm bước lại, nhịp tim đập nhanh.
Trì Tuyết đánh xong một cú liền quay lại thấy Tần Chi đứng im không nhúc nhích, liền gọi lớn: “Tần Chi, qua đây!”
Hai chàng trai nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.
Tần Chi lập tức điềm nhiên dời mắt đi, giả vờ không nhìn thấy họ mà bước về phía Trì Tuyết.
Có người gọi cô: “Tần Chi.”
Tần Chi theo phản xạ tự nhiên quay lại nhìn, khi ánh mắt dừng trên mấy chàng trai, cô thoáng ngơ ngác trong giây lát.
“Lạ thật, em cũng đến đây chơi à?” Người nói là Sở Hoán, cậu nam sinh đeo kính trông hiền lành, đi cùng một người khác xuống mua đồ uống và thuốc lá.
“Ồ, các anh cũng ở đây à?”
“Đúng rồi, đúng rồi, thật trùng hợp.”
Sở Hoán thấy Tần Chi thì rất vui, cô cũng cười: “Bọn em vừa nói đây, chỉ có ba người chơi ở đây nên vắng vẻ quá.”
Sở Hoán nghĩ ngợi một chút: “Hay là các em lên trên chơi đi? Trên đó đông người, náo nhiệt lắm, anh Kinh và Tống Dục đều có mặt.”
“Liệu có làm phiền các anh không?”
“Không đâu, không đâu.” Cậu con trai đứng sau Sở Hoán lên tiếng: “Ai lại từ chối một cô gái xinh đẹp.”
Tần Chi ngẫm nghĩ: “Vậy các anh cứ lên trước đi, bọn em sẽ lên sau.”
“Được, nhất định phải lên đấy nhé.”
“Được.”
“…”
Trì Tuyết và Trình Hạo từ đầu đến cuối không nói một lời.
Chờ Sở Hoán và bọn họ lên trên rồi, Trì Tuyết khoanh tay nhìn Tần Chi, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hay thật, cậu, Tần Chi, có phải cả buổi tối ở đây chỉ để chờ đúng lúc này thôi không?”
Tần Chi lấy hộp phấn từ trong túi ra kiểm tra lại lớp trang điểm, vừa rảnh tay liền đáp lại Trì Tuyết: “Cậu còn nhớ mình từng nhắc đến một người tên là Lý Kinh Châu không?”
“Không phải là chàng trai mà cậu từng thầm thích à?”
“Ừ.”
Tần Chi “cạch” một tiếng đóng nắp hộp phấn, ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Trì Tuyết.
“Chờ chút, mình sẽ dẫn cậu đi gặp.”