“Thay giày tôi đưa em ra ngoài ăn." Anh đứng dậy hai tay đút túi quần quay đi cũng không nói thêm gì.
Cô liếc xéo chạy theo anh, nhưng trên môi lại là ý cười.
"Muốn ăn gì?"
"Em được chọn sao?"
Anh nhún vai tùy ý.
..
Quán phở xx.
Cảnh Vũ Thần theo chân cô xuống xe.
"Em có chắc là muốn ăn ở đây không?" Anh nghi hoặc hỏi.
"Sạch sẽ lắm yên tâm."
Chưa kịp nói gì cô đã níu tay anh đi thẳng vào trong.
"Ồ, lâu quá không gặp cháu."
"Vâng! Chào chú Ngô!"
"Đây là bạn trai cháu à?"
"..." Hạ Kiều Tâm cắn môi nhìn anh.
Anh cũng đang nhìn cô.
"Anh ấy là.." cô cười cười không biết nói sao cho phải.
"Anh ấy là.. ông chủ của cháu."
"À, ra là vậy."
Cảnh Vũ Thần không biểu tình gì.
Ông chủ vừa rời đi anh liền liếc xéo cô.
"..." Hạ Kiều Tâm bị anh làm cho giật mình. "Khụ.." cô khẽ ho cúi gằm mặt xuống.
"Tôi làm em mất mặt?"
Hạ Kiều Tâm cười cười ghì tay anh ngồi xuống. "Làm gì có. Em chỉ sợ làm anh mất mặt thôi."
Vốn dĩ đang bực mình, vừa nghe cô nói vậy cơn giận trong anh liền tiêu tan đâu mất.
Hạ Kiều Tâm liền mím môi cười, khi thấy khoé môi ai đó khẽ cong lên.
Ông chủ mang hai bát phở ra với nụ cười niềm nở.
Ai cũng ngoái nhìn, độ tinh xảo của chàng trai khí chất. Nhìn chiếc siêu xe thì biết ngay không phải người tầm thường.
Hạ Kiều Tâm cười cười khi biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía anh, thật sự mình đã sai khi đưa anh ấy đến đây. Bị nhìn chằm chằm như thế thì ăn kiểu gì được. Cô nghĩ mình nên nói gì đó, nếu không lại chọc giận anh.
"Vũ Thần, hôm nay anh rảnh, hay là chút nữa chúng ta đi thăm mèo nhỏ đi?" Cô chòm qua nhỏ giọng.
"Tôi mắc nợ con mèo đó hay mắc nợ em."
"Vậy là anh đồng ý rồi đó nha!"
Không chút biểu tình.
..
Từ hôm gặp Hạ Kiều Tâm, Hạ tiểu Ngọc càng thêm huênh hoang khi bản thân được ba mẹ yêu thương, thoải mái tiêu tiền, nhưng nghĩ đến ai kia sẽ sớm quay lại tranh phần với mình trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Vốn định mượn chuyện trong khách sản để đuổi Hạ Kiều Tâm về làng chài nhưng lại thất bại, thời gian gần đây cô ta nghe đám bạn của mình nói lại Hạ Kiều Tâm chưa từng ở ký túc xá, tuy đi làm thêm ở cửa hàng nhưng mỗi lần đến trường đều có một người đàn ông lái xe sang đưa đón.
Cô ta liền nắm bắt thời cơ..
...
...
Cuộc gọi vừa kết thúc, cô ta siết chặt chiếc điện thoại trong tay với nụ cười đắc chí. "Hạ Kiều Tâm ơi Hạ Kiều Tâm. Tôi biết chị không phải là hạng tốt lành gì mà. Dám lên mặt với tôi. Lần này tôi xem chị còn dên dáo được nữa không?"
..
Tập đoàn RS
Cảnh Vũ Thần nhìn ai kia ngủ quên trên sofa qua màn hình điện thoại mà khoé môi phải cong lên.
Anh chưa thấy ai như cô vợ này của anh, cứ cầm sách lên đọc là ngủ, không hiểu sao lại lên được đại học.
Anh làm thêm một lúc, nhìn lại đồng hồ đã hơn 10 giờ tối.
"Tới đây thôi." Anh truyền lời sang người bên cạnh gấp văn kiện gọn gàng lại ra về.
Gray không nói gì, chỉ bước theo sau.
Bên ngoài cửa thang máy..
"Boss.."
"Về đi!"
"Hả?" Tôn Quân ngẩn ra lại nhanh miệng đáp lời. "Vâng!"
Không cần nói anh ta cũng biết là nhờ phúc của bà chủ mà dạo này được thông thả hẵng ra.
..
Anh ngồi xổm xuống nhìn cái miệng nhỏ thích mắng người chép chép mà không khỏi buồn cười.
Chỉ có khi cô ngủ mới yên lặng được thôi. Vốn định kết hôn để tránh bị mẹ làm phiền giờ gặp phải Hạ Kiều Tâm còn phiền hơn cả mẹ. Suốt ngày chỉ biết chọc giận anh.
Anh gấp sách lại bế cô lên phòng, như cảm nhận được hơi ấm cô cọ cọ vào lòng anh tiện tay ôm chặt lấy vòng eo, định gỡ ra đã bị cô vô thức ư a đánh vào tay anh biểu tình, với cô gái này anh thật sự bó tay lại một đêm nữa bất đắc dĩ phải ngủ cùng.
Lần này cũng không ngoại lệ, gần sáng là anh đã rời đi, chạy bộ về cô vẫn còn đang say mộng đẹp.
Biết cô vừa khỏi bệnh, anh cũng không nỡ gọi.
..
Hạ Kiều Tâm thức dậy tắm rửa thay quần áo xong xuôi lại trở ra nằm ườn lười biếng. Cô không hiểu sao lần nào ngủ quên cũng ngủ rất ngon.
Hôm qua Cảnh Vũ Thần phải tăng ca, cô đến phòng sách tìm một quyển anh thường hay đọc, nằm dưới sảnh đọc đợi anh về lại ngủ quên mất, cũng không biết anh về lúc nào bế cô lên phòng cô cũng chẳng hay chẳng biết. Sáng ra chỉ thấy mẫu ghi nhớ anh để lại "mấy nay công việc hơi nhiều, không ăn sáng cùng em".
Nằm suy nghĩ lung tung một lúc, cũng chẳng có gì để làm. Lâu rồi không về làng chài cô cũng rất nhớ bà.
Cô nằm sấp người lại nhắn tin cho Cảnh Vũ Thần, nhưng cũng không chắc là anh sẽ đồng ý.
"Em về làng chài thăm bà được không?”
Vốn nghĩ anh sẽ không trả lời, chưa kịp bỏ xuống đã có tin nhắn tới.
Hạ Kiều Tâm bất ngờ. "Nhanh vậy." Cô liền mở tin ra xem.
(Tôi bảo Gray đưa em đi.)
"Em muốn đi một mình, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh."
"Ừ."
"..." Sao tự nhiên dễ tính vậy? Khoé môi cô cong lên.
Sắp xếp vài bộ quần áo cho vào ba lô, lắp đầy bụng trước cô mới đóng cửa cẩn thận bắt taxi ra bến xe.