Bản tin còn chưa hạ nhiệt thì tin lại dồn tin, “thật giả lẫn lộn, suốt hai mươi năm nuôi con gái tình nhân của vợ” khiến Hạ Chí Lân từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hóa ra bấy lâu nay ông lại nuôi con cho người khác, ghẻ lạnh tiếp tay cho mẹ con Tiêu Dĩnh ức hiếp chính con gái ruột của mình.
Hạ Chí Lân tức điên lên dứt khoát đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà, mặc cho họ vang xin thế nào.
Chỉ trong một đêm hai mẹ con họ đã mất đi tất cả, càng khiến nổi hận trong lòng họ dâng trào, càng đố kị với Hạ Kiều Tâm.
..
Bến xe số 5.
Từ Mỹ Dung vừa bước ra đã khựng lại khi thấy Gray..
“Cậu Gray đến rước tôi sao?”
“Là cháu.” Cảnh Vũ Thần bước ra từ băng ghế sau cúi người lễ phép.
..
Hạ Kiều Tâm lười biếng thức giấc nhìn thấy bản tin mà cô không tin nổi vào mắt mình. Thì ra Hạ tiểu Ngọc là con gái riêng của Tiêu Dĩnh với tình nhân của bà ấy, giờ thì cô hiểu tại sao họ lại muốn đuổi cô đi đến như vậy.
“Sao mới có mấy ngày mà cứ như cả thế giới đều thay đổi vậy ta?”
Cô gãi gãi đầu, cũng không biết có phải do Cảnh Vũ Thần làm hay không, nhưng dường như rất trùng hợp, nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm, bởi vì hai mẹ con đó thật sự rất đáng ghét.
Chiếc Maybach đổ lại trong sân, vừa thấy bóng dáng Cảnh Vũ Thần cô liền chạy ra ôm chầm lấy anh, anh cũng dang tay đón lấy cô.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
“Ông xã!” Cô ngẩn mặt lên cọ cọ chiếc cằm nhỏ vào người anh.
“...” Từ Mỹ Dung đen mặt. Hai đứa nhóc này muốn phát cẩu lương cho bà già này nghẹn chết sao.
Gray xoa xoa chót mũi mình, ngó lơ như người vô hình. Tuy đã quen với cảnh tượng này nhưng hôm nay có phụ huynh vợ chồng boss vẫn không thể tiết chế.
Anh nhếch môi hài lòng niết tay lên chiếc mũi nhỏ cưng chiều. “Thỏ con của anh dậy lâu chưa?”
“Mới thôi. Anh không đi làm hả?”
“Anh đi rước bà nội.”
“Hả..? Bà nội?” Cô bất giác nhìn sang thấy bà đang khoanh tay trước ngực nhìn mình, cô liền hốt hoảng đẩy anh ra, khiến ai kia tức điên lên cắn chặt môi.
“Nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến baby em sẽ chết với anh.” Anh ném cho cô một ánh mắt dao găm ám chỉ, khiến cô bất giác rùng mình.
Cô cắn chặt môi ủy khuất.
“...” Từ Mỹ Dung khó hiểu.
Anh chẳng thèm nhìn đến cô quay sang mời bà nội vào nhà.
Từ Mỹ Dung ngồi trên ghế dài nhìn cả hai chằm chằm. Hạ Kiều Tâm vừa định đi lấy nước cho bà liền bị anh giữ lại đặt cô ngồi xuống ghế.
“Em chỉ việc ngồi đây nói chuyện với bà. Để anh.”
Cô gật đầu mỉm cười.
Từ Mỹ Dung gật gật hài lòng, tuy gặp anh đã mấy lần nhưng không nào tiếp xúc nhiều, hôm bữa đưa Hạ Kiều Tâm về thăm bà cũng vậy, vì anh bận nên không nán lại lâu, đến tận mấy hôm sau mới quay lại rước cô nên bà cũng không nói với anh được mấy câu. Nhưng nhìn cả hai yêu thương nhau thế này bà thật sự rất yên tâm.
Trong bữa cơm tối ba mẹ anh cũng tới ăn cùng. Họ nói chuyện rất hợp nhau, nói tới nói lui cô mới biết hóa ra ba mẹ đã từng đến làng chài thăm bà. Thảo nào thái độ của bà lúc đó khi cô về cùng Cảnh Vũ Thần bà cũng không phản ứng mạnh như cô nghĩ mà lại tỏ ra bình thường. Cô không nghĩ anh đã gặp bà từ trước. Nói tới là mắc giận, làm cô lo sợ phập phòng bấy lâu, nói tới nói lui chỉ có mình cô là không biết chuyện gì.
Sau bữa cơm, ba mẹ đã trở về biệt thự, chỉ còn bà nội ở lại với hai người.
“Vũ Thần, bà nói chuyện với cháu một lúc được không?”
Cô mím môi, ghì tay áo anh như sợ bà sẽ làm khó anh.
“Ngoan, về phòng trước đi.” Anh xoa đầu cô mỉm cười.
Cô lủi thủi trở lên phòng, Từ Mỹ Dung nhìn cháu gái mà chỉ biết lắc đầu cười. Cũng không biết cháu gái trở nên bám người như vậy từ lúc nào.
Hai bà cháu ra sân ngồi nói chuyện. Cảnh Vũ Thần cũng không giấu giếm bà mọi chuyện đều là do anh làm. Đơn giản chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho vợ, anh chỉ muốn cô vô lo vô nghĩ, nên anh cũng không nói gì với cô.
Chuyện là hôm đó Trần Mẫn gặp lại Tiêu Dĩnh ở nhà hàng, hai người họ ngày trước là bạn học cũng là bạn thân nhưng vì tính tình Tiêu Dĩnh hơn thua đua đòi nên về sau cả hai đã trở mặt, Trần Mẫn rất rõ chuyện Tiêu Dĩnh trước kia cũng biết bà qua lại với một người đàn ông khi gia đình người đó phá sản bà ta đã đề nghị chia tay, không bao lâu thì bà ta mới phát hiện mình có thai, bà ta không cam tâm lại giăng lên một cái bẫy, phá hoại gia cản người khác buộc người đó phải kết hôn với mình, nhưng Trần Mẫn không ngờ người bị gài đó lại là ba của Hạ Kiều Tâm, bà vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng Tiêu Dĩnh lại dám ức hiếp con dâu của bà, nên bà liền nói lại chuyện đó cho Cảnh Vũ Thần biết và anh đã cho người điều tra.
..
Trước khi cả hai đến tập đoàn thì Từ Mỹ Dung đã trở về Hạ gia.
Hạ Kiều Tâm vừa in tài liệu quay lại, Cảnh Vũ Thần đã tỏ thái độ không vui.
“Ông xã, anh á..”
Anh bất ngờ kéo tay cô, ngồi lên đùi mình. Cô giật mình vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh nắm lấy tay cô đặt lên chiếc bụng nhỏ. “Anh đã bảo những việc như in tài liệu cứ để Tôn Quân và Gray làm là được rồi. Sao không biết nghe lời vậy hửm?”
Cô tựa đầu vào vai anh. “Em biết rồi mà, tại em sợ..”
“Chỉ được nghe theo, không được diện cớ.”
“Biết rồi.” Cô cọ cọ vào hõm cổ anh.
Đôi môi vừa chạm vào nhau, thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Hạ Kiều Tâm nhìn anh là cuộc gọi tới của chú Tào tài xế lâu năm của Hạ gia..
Bệnh viện
Trước cửa phòng bệnh, Hạ Kiều Tâm nhìn Hạ Chí Lân qua khung kính nhỏ mà có chút do dự. Chuyện bê bối trong nhà suốt thời gian qua, đã khiến ông ốm đi rất nhiều.
“Vào đi, anh ở ngoài đợi em.” Cảnh Vũ Thần xoa đầu cô mở cửa.
Cô gật đầu bước vào.
“Ba!”
“Kiều Tâm, ba xin lỗi!” Hạ Chí Lân nhìn con gái mà không khỏi xấu hổ. Ông thật sự không còn mặt mũi nào để gặp cô.
Bên trong phòng lúc này còn có bà nội và cả chú Tào. Hạ Kiều Tâm cũng không trách ông, suy cho cùng là do Tiêu Dĩnh quá mưu mô, ly gián họ. Hiểu lầm sau bao nhiêu năm giữa bà nội và ba cũng được hóa giải. Năm đó vì bị Tiêu Dĩnh hãm hại mà mẹ cô uất ức tự tử, bà nội trách ba ngu muội không chấp nhận ba rước Tiêu Dĩnh về nhà nên bà đã dọn ra ngoài, mối quan hệ cũng trở nên gây gắt từ đó.
Từ Mỹ Dung cảm thấy rất vui, nhờ có Cảnh Vũ Thần mà bí mật của Tiêu Dĩnh lừa gạt Hạ gia sau bao nhiêu năm cũng được vạch trần. Cả nhà lại có thể đoàn viên, Bà chỉ tội cho đứa con dâu hiếu thuận của bà.
..
Cảnh Vũ Thần đang nghe điện thoại ở bên ngoài, không biết Hạ Kiều Tâm bước ra từ lúc nào bất ngờ ôm anh từ phía sau, tựa đầu vào lưng anh khiến anh có hơi ngẩn người. Trước giờ cô rất ít khi chủ động ôm anh thế này.
“Ông xã, cám ơn anh!” Cô cắn chặt môi nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng khóc.
“Em biết hết rồi?”
Cô gật gù. Tối qua vì lo sợ bà nội sẽ làm khó anh, lên phòng được một lúc thì cô lại trở xuống, vô tình nghe được anh và bà nói chuyện với nhau. Biết anh không muốn mình phải bận lòng, nên cô vẫn vờ như không biết.
..
NG Nguyen
nuôi con người khác mà xem nhẹ còn mình. tức qué mừ
5
24/04
Mì ăn liền
ba gì mà ngu xuẩn vậy
2
24/04