Công ty an bài kế hoạch quay phim cho Lý Thượng chủ yếu tập trung ở hai ba quý cuối năm, hiện tại đang không ở đương kỳ, Phùng Mục Chi tính toán tìm thêm một bộ phim cho hắn.
Lúc này, tin tức Thái Bằng muốn mời Hàn Đông làm nam chính liền lọt vào tai Phùng Mục Chi.
Phùng Mục Chi thông qua khắp các con đường thu được kịch bản bộ điện ảnh này, sau khi xem qua lập tức đánh nhịp quyết định, để cho Lý Thượng diễn nhân vật phản diện trong đó.
Kết quả nàng trăm triệu không thể ngờ đến chính là, một cái công ty ảnh thị truyền thông mới vừa cất bước, có người mới nhân khí cao chủ động đến yêu cầu hợp tác, gã lại có thể không mua trướng!
Hơn nữa không chỉ có không mua trướng, còn nói những lời khó nghe đến cực điểm.
Phùng Mục Chi vẫn là lần đầu tiên đụng phải người đầu tư cuồng vọng như vậy, trong khi nàng đưa lên thành ý cùng bộ mặt tươi cười thì đối phương lại có thể không khoan nhượng vứt lại một câu: "Lý Thiên Bang, hắn cũng xứng?"
Nếu không phải đã lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi luyện ra một cái trái tim cường đại, Phùng Mục Chi tuyệt đối sẽ lập tức nổi bão!
Ngay cả Vương Trung Đỉnh còn phải cho nàng vài phần mặt mũi, ngươi một tên tiểu lão bản không có danh tiếng lấy tư cách gì nhăn mặt?
Nhưng cuối cùng vẫn là cố nén lại.
Bởi vì giới giải trí này thay đổi trong nháy mắt, có thể hôm nay ngươi muốn mắng, nhưng là ngày sau lại phải lạy cầu, ai cũng khó có thể đoán trước tình thế phát triển trong tương lai.
Hơn nữa bằng vào khứu giác linh mẫn của một thương nhân, bộ phim điện ảnh này rất có thể sẽ tạo ra một lực lượng mới, trở thành một hắc mã của năm sau, cho nên nhân vật phản diện trong phim cũng sẽ trở thành một vai kinh điển.
Cho nên, nàng muốn Lý Thượng không trừ thủ đoạn phải tranh đoạt được, thậm chí hạ thấp lại tư thái để không nhận thù lao.
Lý Thượng đương nhiên không thể chấp nhận.
"Chị không phải nói muốn tôi dứt bỏ bóng dáng Hàn Đông, đi con đường của mình sao? Nếu như vậy, để làm gì còn muốn trăm phương ngàn kế giành nhân vật của cậu ta?"
Phùng Mục Chi nói: "Giành nhân vật không phải nhằm vào hắn, mà là nhằm vào bộ phim này. Bộ phim này ai diễn sẽ cũng hỏa, cậu không diễn, cơ hội sẽ tuột vào tay người khác biết không?"
Lý Thượng theo Lương cảnh lăn lộn lâu như vậy, đối ánh mắt người đại diện vẫn thủy chung ôm lấy thái độ hoài nghi.
"Công ty nhỏ mới ra mắt, không tài chính, không tuyên truyền, càng không bảo đảm tỉ lệ chiếu phim, làm sao chị khẳng định nó có thể hỏa?"Phùng Mục nói đến: "Kịch bản tốt."
"Kịch bản điện ảnh tốt chẳng phải rất nhiều, mà đến cuối cùng đều là mèo khen mèo dài đuôi, trở thành vật hi sinh?"
Phùng Mục Chi kiên nhẫn giải thích, "Cái gọi là kịch bản tốt thực sự không phải là cái loại nhạc cao ít người hoạ kia, mà là tiếp địa khí, có thị trường, phù hợp sở thích của công chúng."
(nhạc cao ít người họa: ý nói quá cao thâm, khó hiểu)
Lý Thượng vẫn là khó có thể gật bừa, "《 trộm ảnh 》 có hỏa hay không? Chẳng phải vẫn không thể khiến cho Hàn Đông một lần là hồng."
"Đó là Vương tổng không muốn cho hắn nổi tiếng, không phải là hắn hồng không nổi. Nếu lúc ấy Hàn Đông ở trong tay tôi, hiện tại đã vững vàng một đường! Vương tổng là đem toàn bộ tâm huyết đặt ở 《 Phong Mang 》, cho rằng Hàn Đông sẽ đại hỏa bằng vào bộ phim này, mới không có tiêu phí tên tuổi trước."
Lý Thượng trầm mặt không nói lời nào.
Phùng Mục Chi lại nói: "Đừng nghĩ mình là một minh tinh, lại chướng mắt này lại không nhận cái kia. Cậu còn chưa tới cấp bậc đó đâu, giá trị của cậu hiện tại ngay cả Hàn Đông cũng không bằng."
Lý Thượng nháy mắt biến sắc, "Tôi không bằng hắn?"
"Không phải sao? Cậu cho là trong giới này còn có người nắm rõ giá trị của minh tinh hơn so với thương nhân quảng cáo sao?"
Lý Thượng không nói gì.
"Cậu đã đi không được lộ tuyến cao đại thượng, nên sớm ổn định tâm tưởng đi. Muốn tìm tự tôn cùng kiêu ngạo trong giới này, tôi đây nói cho cậu biết: cậu tới lộn chỗ rồi."
Những đạo lý này Lý Thượng đều hiểu được, nhưng là tháo được ba chữ "Hắn cũng xứng?" kia xuống, thực sự không phải là dễ dàng như vậy.
Huống chi "Vật tham chiếu" vẫn là Hàn Đông.
Trong lòng hắn vẫn luôn bước không qua cái câu nói kia.
Phùng Mục Chi thấy ý kiến Lý Thượng vẫn là chưa quả quyết, trong cơn tức giận trực tiếp nói lời khó nghe.
"Hoặc là cậu đoạt lấy nhân vật này, hoặc là cút ra khỏi cái giới này cho tôi! Tôi Phùng Mục Chi từ trước đến nay nói được làm được, không tin cậu thử xem!"
Phần lệ khí trong mắt Lý Thượng kia, cuối cùng là bị chà đạp tàn khốc đến chết rồi.
...
Hàn Đông lại ở lại khách sạn thêm hai ngày, thân thể khôi phục đến gần ổn rồi, mới thảo luận thủ tục trở về.
Vương Trung Đỉnh tuy rằng không bận rộn như vậy nữa, nhưng là thời gian dài không trở về công ty vẫn là sẽ có ảnh hưởng nhất định. Hơn nữa mẫu thân y còn chưa hồi phục xuất viện, y khẳng định muốn sớm trở về.
Nhưng Hàn Đông lại nói: "Nếu chúng ta đã ở Quý Châu rồi, sao không đến nhà Diệp ca?"
"Sau này có rất nhiều cơ hội."
"Nhưng ngày kia chính là Tết Nguyên Đán rồi, đã đi qua cửa nhà người ta, không tặng chút lễ thích hợp sao?"
"Có cái gì không thích hợp?" Vương Trung Đỉnh chất vấn.Hàn Đông tung ra đòn sát thủ, ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh vẻ mặt cợt nhả, "Không phải quan hệ của anh và Diệp ca đặc biệt tốt sao? Lần trước còn đem người ta về Bắc Kinh sum họp với em đây ~ "
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên đổi đổi.
Hàn Đông nhân cơ hội còn nói: "Nếu không như vậy đi, anh trước tiên trở về vội chuyện của anh, tự em đi thăm nhà Diệp ca. Chúng ta chia ra hai đường, không chậm trễ đến nhau."
Vương Trung Đỉnh mắt lạnh giết qua, trong lòng một câu "Nghĩ thật hay", liền tự đem mình góp đi chung rồi.
Kết quả, đường núi mới vừa đi được một nửa, Hàn Đông Tôn Tử này đã dính mông ở trên tảng đá không đứng dậy nổi.
"Đi nữa không phải mệt chết ông đây, không thể!"
Vương Trung Đỉnh trầm mặt quở trách, "Ai bảo em không đâu mang nhiều đồ như vậy?"
"Em nghĩ là sau khi xuống xe đi vài bước là đến rồi, thế nào lại xa như vậy? Chẳng lẽ lần trước anh cũng là đi bộ như vậy?"
"Bằng không em nghĩ là tôi bay qua sao?"
Hàn Đông lại bắt đầu đê tiện đùa giỡn, "Anh thì ra yêu em như vậy? Thà rằng cứ thừa nhận lặn lội vất vả cũng muốn cho em thỏa một cái tâm nguyện đi?"
Quả nhiên đổi lấy một cái đạp.
"Đi nhanh lên đi!"
Hàn Đông nói đến vô cùng hào khí, "Anh đã có thể làm được đến phần này vì em, em nếu không một hơi đi qua liền sống vô dụng rồi!"
Kết quả, đi không đến hai cây số, lại bắt đầu trì trệ. Chỉ trì trệ còn chưa tính, còn mài mài chít chít, oán than dậy đất, chậm đến đối với Vương Trung Đỉnh sấm rền gió cuốn mà nói quả thực là thần phiền.
"Em tiếp tục lắm chuyện một câu có tin tôi làm em tại đây không?" Vương Trung Đỉnh dọa.
Hàn Đông một giọng điệu "Sợ đến tận cùng chính là kiêu ngạo", "Nếu làm xong anh có thể cõng em, em hiện tại liền cởi quần cho anh chơi!"
Không ngờ, bàn tay Vương Trung Đỉnh thực sự vươn đến hướng quần hắn. Hàn Đông vội vàng chạy về hướng sườn núi, hơi kém ngã vào vũng bùn, may mắn được Vương Trung Đỉnh túm lại.
"Đừng làm rộn, đi nhanh đi, bằng không trời tối cũng không đuổi đến kịp." Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông vẻ mặt đau khổ, "Em thật sự mệt đến không được rồi, cho em nghỉ một lát đi."
Vương Trung Đỉnh đành miễn cưỡng mà đáp ứng.
Kết quả một lát như vậy thành ra việc gì, hai người đang đi, mắt nhìn lên chỉ một cái sườn núi nữa là tới rồi, đang êm đẹp trời đột nhiên mưa xuống.
Ban đầu Vương Trung Đỉnh muốn kéo Hàn Đông đi tiếp, nhưng mưa càng rơi càng lớn, sườn núi lại dốc lại trơn, hơi lơ đãng liền ngã.
Hơn nữa bên này là khu đất đá dễ sạt lở, Vương Trung Đỉnh sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đành phải trước dẫn Hàn Đông tìm một khối đá lớn vừa phải chắc chắn tránh mưa.Hàn Đông bao nhiêu năm ở vùng sương mù, sống ở cao áp, tự nhiên rơi vào khe suối hoang dã như vậy, ngồi xuống nghe gió hứng mưa, lại cảm thấy được rất mới mẻ kích thích.
"Thích thú a?" Quay đầu tìm kiếm người cộng hưởng.
"Thích thú cái trứng!"
"A?... Được rồi ~ "
Hàn Đông phẫn nộ đem đầu rụt trở về.
Một lát sau, Vương Trung Đỉnh lấy tay sờ sờ quần áo ướt của Hàn Đông, hỏi: "Có lạnh không?"
Hàn Đông không lên tiếng.
Vương Trung Đỉnh rốt cục chống giữ không nổi đau lòng, một tay với hắn kéo vào trong lòng ôn nhu an ủi: "Không còn xa, chờ lát nữa tới nhà bọn họ, ta lập tức đem quần áo ướt sũng này cởi ra, đổi cái khác ấm áp."
Hàn Đông không hề báo trước lại nghẹn ngào.
"Đều lại em... Khiến anh không có cách nào khác chăm sóc mẹ... Còn phải chạy thật xa đến đây chịu tội... Lúc trước cũng là... em là lòng dạ hẹp hòi không đáng... đến nỗi bắt anh đi đường xa như vậy tới tìm người a... em quá ngu ngốc..."
Vương Trung Đỉnh chỉ có thể ôm chặt hắn.
"Còn có... Có thể chờ hết mưa rồi... Cầu anh cõng em được hay không a..." =))))))
Tim Vương Trung Đỉnh đã mềm thành một vũng nước, lần thứ hai lại bị đúc thành xi-măng.
Quả nhiên....!!
"Được không a? Em rất không phải này nọ..." Trong ánh mắt Hàn Đông tràn đầy khẩn thiết.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Được thì cũng được, bất quá tôi không muốn tiếp tục cho em chảy nước mắt."
Cho nên...
Vương Trung Đỉnh một tay ôm Hàn Đông đặt trên tảng đá, thô lỗ cắn lên.
Ta cho ngươi "Tự trách", cho ngươi "Không an lòng". Cho ngươi "Nói mình hỗn"... Lão tử đem vài giọt nước mắt cá sấu này toàn bộ thao ra, cho ngươi đường đường chính chính mà ghé vào bả vai ta.
Tại đây giữa núi sâu rừng già, trời đất làm chăn làm tịch, mưa gió sấm sét làm bạn, hoa cỏ cây cối làm chứng, Vương Trung Đỉnh hướng Hàn Đông thực hiện lời hứa hẹn một đời.
Đến phải là không phí một giọt tinh, không bỏ lỡ một thể loại nào, đi đến đâu chơi đến đó, đem tác phong "Gia súc" quán triệt đến triệt để.
Hết mưa rồi, một tiếng "Sói tru" bỗng cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
"Thật kích thích a a a —— "
...
Diệp Thành Lâm và vợ đã chuẩn bị đi ngủ, Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh mới đến nơi.
"Ta thiên ~ hai người đây là..."
"Ha ha ha... Cho anh một kinh hỉ a!"
Hàn Đông nói xong liền xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến, tinh thần kia bước đi kia phấn chấn đến rõ ràng nói cho mọi người, hắn mới vừa rồi không phải mệt, hắn chỉ là thiếu "làm" mà thôi.Diệp phu nhân cũng khoác áo ngủ đi ra, cười nói: "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành Lâm, anh đi tìm hai bộ quần áo mới cho họ thay."
Hàn Đông căn bản ngồi không yên, một chốc đi lượn chỗ này, một lát dạo chỗ kia, nói: "Nhà hai người cũng không tệ lắm ~ "
"Trừ bỏ hơi nghiêng một chút, những thứ khác đều ổn." Diệp phu nhân nói xong liền đưa cho Hàn Đông một chén trà nóng.
Uống xong trà nóng, lại hàn huyên đơn giản vài câu, hai người liền vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.
Trong lúc đó, Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh thương lượng, "Có thể cho em ngủ cùng Diệp ca một đêm không đêm?"
Vương Trung Đỉnh lẳng lặng trả lời: "Nếu em đồng ý cho tôi ngủ cùng vợ hắn một đêm, tôi sẽ đồng ý hai ngủ cùng một đêm."
"Á... Vậy chẳng phải cho anh cơ hội phạm tội."
Ngày hôm sau, Diệp Thành Lâm tự mình xuống bếp, muốn vì Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh mà bày lên một bàn tiệc lớn.
"Chỗ này có thịt cá đác, có thể phối hợp chiên với rau diếp..." Vương Trung Đỉnh đưa cho Diệp Thành Lâm.
Diệp Thành Lâm vẻ mặt chán nản, "Nguy rồi, tôi quên mua rau diếp rồi."
"Không việc gì, trong túi có." Vương Trung Đỉnh lại tìm ra đưa cho gã.
Hàn Đông âm thầm chọc chọc Vương Trung Đỉnh, "Này, em nói, sao anh mua đều là mấy thứ này a?"
"Phí khí lực lớn như vậy để đến đây, không lấp đầy cái bụng chút, có lời sao?"
Hàn Đông oán thầm: từ khi nào biến thành gian trá như vậy đây?
Lúc nấu cơm, Vương Trung Đỉnh một mực đứng ở bếp không đi, Diệp Thành Lâm thấy cười nói: "Anh muốn giúp đỡ sao?"
"Không giúp." Giọng điệu đặc biệt quyết đoán.
Được rồi ~ Diệp Thành Lâm tiếp tục làm việc của mình.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh gắt gao theo dõi bàn tay của gã, đem toàn bộ độ đảo mạnh yếu, độ giữ lửa, phối hợp gia vị hóa thành con số, lưu trữ vào trong đầu của mình.
"Quá chuẩn!" Hàn Đông khen không dứt miệng.
Diệp Thành Lâm cười, "Vậy ăn nhiều một chút."
Hàn Đông càng không ngừng gắp rau cho Vương Trung Đỉnh, trình độ săn sóc không hề thua kém Diệp phu nhân.
"Nếm thử cái này, có phải so với đồ ăn anh mua ở cửa hàng đó hơn gấp trăm lần? Thực hẳn nên mang về cho cái tên đầu bếp phế vật kia nếm thử!"
Vương Trung Đỉnh, "..."
Một chút gió cuốn mây tan đi qua, trên bàn cơm còn thừa lại không bao nhiêu.
Hàn Đông sờ sờ bụng, "Quá no rồi, chốc nữa trở về đi không nổi làm sao bây giờ?"
Diệp Thành Lâm nói: "Các người lúc về không cần xách đồ gì, hẳn là không mệt mỏi như vậy nữa."
Ai nói không mang đồ nữa? Không có đồ mang về ta đến đây làm gì?
Vương Trung Đỉnh hỏi: "Mấy hũ dưa cải này là muối như thế nào?"
Diệp Thành Lâm nói thẳng: "Cái này ở Bắc Kinh không muối được, đầu tiên là hũ đựng khó tìm, hai là độ ấm không đạt đến, ba là gia vị không đầy đủ, muối ra cũng không phải vị này."
Hàn Đông vừa nghe tiện tay với, "Em đây mang đi một chút a."
"Không thành vấn đề."
Diệp Thành Lâm nói xong liền đi tìm gói to, sau đó lại không ngừng xếp đồ vào trong.
"Đủ rồi, đủ rồi..." Hàn Đông ngăn cản.
Diệp Thành Lâm vẫn không ngừng xếp vào, "Lấy thêm chút, thứ này có rất nhiều."
Vương Trung Đỉnh cũng nhìn không được nữa, trực tiếp đưa tay qua, "Được rồi, để tôi tự làm đi."
Diệp Thành Lâm không buông tay, "Thật sự không cần khách khí."
Ai khách khí với ngươi? Vương Trung Đỉnh đoạt lại, không nói hai lời xếp hết toàn bộ vào rồi.
Hàn Đông, "..."
Vì thế, trên đường về, tìnhcảnh cũ lại lần thứ hai tái diễn."