Trong số những người này, có người hoàn cảnh giống với Hàn Đông, cha mẹ đã không còn nữa, thân thích cũng không còn qua lại gì. Có người công việc bận rộn, nhà lại ở rất xa, không kịp trở về. Có người ở ngay phụ cận, đến đây cùng mọi người gom náo nhiệt...
Ánh mắt đầu tiên của Hàn Đông chính là lướt qua Hạ Dương Trác.
"Yêu ~ tôi còn cho rằng chỉ có tôi không nhà để về a! Ngài đây nhiều ca ca như vậy, cũng phải tới chỗ này đón giao thừa a?"
Hạ Dương Trác không để ý đến hắn, quay đầu lại tự học gói sủi cảo.
Hàn Đông lại bắt đầu quái khí, "Ta nói, cậu vẫn là đừng nên dính vào, quay đi quay lại có khi đem bánh chẻo làm thành bánh bao, đến lúc đó nấu như thế nào a?"
"Anh có thôi không?" Hạ Dương Trác rốt cục đen mặt.
Hàn Đông cười ha ha, chiêu tới vô số ánh mắt thù địch.
Sau đó hắn lại thấy Calne ở cách đó không xa đang mang camera quay lại quá trình mọi người làm sủi cảo, mới hiểu được Hạ Dương Trác vì cái gì có nhà không về, không đâu lại tới đây giúp vui.
Vì thế, hắn càng thêm ra sức kề cận Calne. Hơn nữa đặc biệt khi Calne quay đến bên này, hắn không những mặc kệ không làm việc, còn các loại ngăn đón Hạ Dương Trác tranh ống kính.
Sắc mặt Hạ Dương Trác có thể suy nghĩ là biết.
Gói sủi cảo xong, mọi người lại bắt đầu chơi trò chơi, trong đó còn xem vào một vài tiết mục biểu diễn.
Hàn Đông tự nhiên là sinh động nhất trong đó, nhảy nhót tung tăng, đùa giỡn bán manh, vô cùng hăng hái.
Vì thế liền tự nhiên có người trêu chọc hắn, "Hàn Đông, cậu có phải thấy Vương tổng không ở đây, sống lưng liền lại thẳng lên hay không?"
Hàn Đông hừ nói: "Cái gì gọi là vắng Vương tổng a? Nói giống như tôi rất sợ anh ta vậy."
Lúc này, không biết ai hô một tiếng.
"Vương tổng đến đây!"
Thân hình Hàn Đông cứng đờ, mặt vụt chuyển hướng cửa, tốc độ phản ứng nhanh nhất từ trước tới nay.
Kết quả một người đều không có.
Mọi người cười vang.
"Còn nói không sợ? Nhìn mặt cậu kia đều biến thành cái dạng gì rồi?"
Hàn Đông hừ lạnh nói: "Tôi chỉ là phối hợp một chút thôi, các người còn tưởng thật."
Kết quả, lại một người lớn tiếng hô thất thanh.
"Vương tổng! Vương tổng thật sự đến đây!"
Sắc mặt Hàn Đông lại biến đổi, ánh mắt lại chuyển hướng cửa. Kết quả vẫn là một người cũng không có.
Mọi người lần thứ hai cười vang ra tiếng.
"Tôi nói, cậu cũng quá phối hợp đi? Hai lần phản ứng đều giống nhau như đúc, thật sự là phái kỹ xảo biểu diễn a!"Hàn Đông liều mạng tìm lại mặt mũi, "Tôi với y đi dạo phố cả một ngày, mới vừa tách ra không đầy một lát, còn phải sợ sao?"
"Ba mươi tết, Vương tổng lại cùng cậu đi dạo phố? Đừng thổi đi ~ "
Trong những người này, rất ít người thân thiết cùng Hàn Đông, đối với quan hệ giữa hắn và Vương Trung Đỉnh đều cho là tin vỉa hè. Cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ như là ý trêu chọc, tựa như mọi người gần đây vẫn trêu chọc Hạ Dương Trác với Vương Trung Đỉnh.
Hàn Đông mở ra ảnh chụp đi dạo phố, "Tự các người xem."
Có vài người nhìn cũng không nhìn nói: "P a?"
Lời này lại đưa tới một mảnh tiếng cười.
"Các ngươi một đám thực nông cạn!" Hàn Đông cắn răng.
"Không phải chúng tôi kiến thức ngắn, là việc này độ tin cậy quá thấp. Hơn nữa bình thường cậu thích khoác lác, ai dám coi lời cậu nói là thực a?"
"Cậu nếu là Hạ Dương Trác, tôi còn có thể tin tưởng chút."
"Hạ Dương Trác cũng không thể, người ta Vương tổng có danh là đại hiếu tử, hàng năm tết âm lịch đều không sắp xếp hoạt động cho nghệ sĩ, chính là để về nhà cùng sum họp cha mẹ."
"..."
Hàn Đông cũng lười tranh luận rồi.
Nhị Lôi lại đây an ủi hắn, "Những người đó chỉ là ghen tị, Vương tổng coi trọng ai, bọn hắn liền thải người đó."
Hàn Đông trái lại rất rộng lượng, "Đều là vui đùa, tôi cũng nghe cho vui thôi."
"Ân, chỉ cần cậu đừng kích động nói ra những việc không nên nói, đến lúc đó khiến Vương tổng khó xử."
"Anh yên tâm đi, chút chuyện này tôi vẫn là biết."
...
Bánh chẻo hạ nồi, nâng chén chúc mừng, mọi người cười cười nói nói, cũng không có ai bởi vì không về nhà được mà có điều thương cảm.
Trong quá trình luôn luôn có thành viên mới gia nhập, có vài thân thích của nhân viên, có vài người trong công ti, ở nhà ăn cơm xong lại tới đây mang đồ ăn ngon cho mọi người.
Vô luận ai đến đây, vào cửa đều là một trận sôi trào cùng tiếng động lớn.
Hàn Đông ở giữa trận náo nhiệt này nghênh đón tâm tình thoải mái phập phồng, chung quy theo giờ phút giao thừa tới gần mà tâm dần trở về vững vàng.
"Còn có năm phút đồng hồ a!" Không biết ai hô lớn một tiếng, "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, một lát nữa đếm ngược."
Vừa dứt lời, đèn cả sảnh yến hội đột nhiên tắt sạch, bốn phía lâm vào một mảnh tối đen.
Mọi người ồn ào.
"Ai ya! Bị cúp điện sao?"
"Không thể nào, đèn bên ngoài rõ ràng đều đang sáng."
"Hay là có người đùa giỡn a?"
"..."
Đúng lúc này, đột nhiên có người hô một tiếng."Vương tổng!"
Lập tức có người đáp lại hắn, "Cậu đừng doạ nạt Hàn Đông được chứ?"
"Lần này tôi thật sự nhìn thấy!"
Hàn Đông thẳng mắng: "Tối om, anh thấy cái trứng a?"
Kết quả, mới vừa mắng xong đèn liền sáng, Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiện ra trên đài, mắt nhìn xuống mọi người.
"Ngày hôm nay tôi đến đây, là muốn tặng cho người kia một phần thưởng cuối năm đặc biệt."
Cả đại sảnh đều sôi trào lên.
"Oa kháo, Vương tổng thực đến đây."
"Thưởng cuối năm, thưởng cuối năm, có phần của ta hay không?"
"Cậu không nghe thấy sao? Chỉ cho một người, một người."
"..."
Nhịp tim Hàn Đông đột nhiên tăng gia tốc, hẳn là cho mình a? Nhưng mình rõ ràng đã cầm thưởng cuối năm rồi...
Thanh âm Vương Trung Đỉnh của lần thứ hai vang lên.
"Thưởng cuối năm này chính là tôi tự mình làm một cái bánh sinh nhật."
Hàn Đông vừa nghe lời này liền trợn tròn mắt.
Sinh nhật...
Mẹ nó sinh nhật của ta mười chín tháng sáu, coi như dù nhớ lầm thế nào cũng không thể nhảy đến đêm 30 tết a!
Những người khác cùng chung một ý nghĩ với Hàn Đông.
"Ta kháo! Vương tổng tự mình làm bánh ngọt! Ai con mẹ nó mặt mũi lớn như vậy a?"
"Cậu hẳn là phải hỏi lại một chút, ai con mẹ nó sanh ở ngày đẹp như vậy a?"
Hàn Đông theo tầm mắt mọi người một đường trôi đi, cuối cùng thế nhưng liếc về phía Hạ Dương Trác.
"Em còn ngó nghiêng gì nữa? Liền nói em đó!"
Vương Trung Đỉnh đột nhiên hô lên hai chữ, "Hàn Đông!"
Hàn Đông sợ ngây người, ánh mắt kinh ngạc, ngẩn người sững sờ nhìn Vương Trung Đỉnh.
Ta nói, ngươi muốn show ân ái cũng phải căn cứ vào thực tế, không thể làm bừa a!
Vương Trung Đỉnh tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, liền với lên microphone nói: "Cho phép em soạn bậy, lại không cho phép tôi tạo bậy sao?" (khó hiểu đọc đoạn sau sẽ rõ nha)
Hàn Đông càng mơ hồ.
Vương Trung Đỉnh lại nói: "Đừng giả bộ, em nghĩ rằng tôi không biết ngày sinh trên hộ khẩu của em chính là do em tự mình điền loạn sao?"
Hàn Đông đột nhiên minh bạch rồi.
Theo sau, Vương Trung Đỉnh dùng ngữ khí cực kỳ bình thản, nói ra một lời khiến tất cả mọi người cực độ muốn bão lệ.
"Cho nên, tôi đem sinh nhật của em một lần nữa định lại vào Mùng Một Tết, như vậy sau này em sẽ không phải một mình ăn tết nữa."
Vừa nói xong, tiếng chuông tân niên liền gõ vang.
"Hàn Đông, sinh nhật vui vẻ."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người hướng về Hàn Đông chúc mừng.
Cho ngươi trang bức, cho ngươi giả bộ vô dụng, hiện tại hãnh diện a, thích thú a?
Có người này con mẹ nó hạnh phúc như vậy sao?
Trong những người này chỉ có Calne bình tĩnh nhất, bởi vì... gã nghe không hiểu tiếng Trung, hoàn toàn không rõ tình huống.
Vì thế, Hạ Dương Trác đi về phía gã, đem sự tình đầu đuôi kể lại.
"Bọn họ thật sự cùng một chỗ?" Calne tựa hồ thực sự tổn thương.
Hạ Dương Trác hung hăng gật đầu, "Đã sớm cùng một chỗ."
"Chẳng lẽ y từ trước đến nay không phải cùng cậu sao?" Calne chỉ vào Vương Trung Đỉnh.
Hạ Dương Trác phi thường nghiêm túc nói cho gã biết, "NO! Tôi mới là độc thân!"
Bên này, Hàn Đông đang ở cùng mọi người tranh một miếng bánh ngọt.
"Đều để lại cho tôi! Đây là Vương Trung Đỉnh làm cho tôi, các người tranh cái gì mà tranh?"
"Lấy ra, đều lấy ra cho tôi!"
"A a a a... Ai cho ngươi đào bằng thìa?"
"..."
Vương Trung Đỉnh mất công sức thật lớn, mới kéo được Hàn Đông từ trong đám người ra ngoài.
"Một miếng cũng không được." Hàn Đông buồn rười rượi.
"Không có việc gì, đây không phải là tôi tự làm."
"A?" Hàn Đông kinh ngạc.
"Tôi thế nào làm được đẹp như vậy?" Vương Trung Đỉnh nói xong lại từ trong hộp lôi ra một cái, "Đây mới là tôi tự mình làm."
Hàn Đông nuốt nước bọt, "Vậy anh vì sao phải lừa bọn họ nói là cái kia?"
"Học theo em, khoác lác a." Vương Trung Đỉnh trêu chọc.
Hàn Đông nhìn thấy tiểu bánh ngọt xấu xí này, nhịn không được cười nói: "Vậy anh so với em còn thổi hơn."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Mãi cho đến lúc về nhà nằm trên giường, Hàn Đông vẫn có chút không thể tin được hết thảy những gì phát sinh trong ngày hôm nay.
Hơn nữa không thể tin được hôm nay là đêm giao thừa, hơn nữa có người ngủ ở bên cạnh hắn.
"Anh thật không trở về?" Hàn Đông trước khi ngủ lại lần nữa xác nhận.
Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng.
Hàn Đông cưỡi lên các loại thỏa mãn, tự mãn tự mãn liền ngủ mất rồi.
Kết quả, lúc mộng du khóc suốt hơn nửa đêm.