"Vừa rồi là Phùng quản lí?"
Hàn Đông kinh ngạc, "Không phải cậu đã chào hỏi rồi sao?"
"Tôi chỉ là muốn hỏi... cậu và anh ta rất quen thuộc sao?"
"Cũng tạm."
Hàn Đông tùy tiện để lại một câu, lại bắt đầu quay ra nghịch đống đồ bỏ đi kia.
Trương Tinh Hồ buồn bực nhìn, "Cậu lấy mấy thứ này làm gì?"
"Tôi muốn làm một cây sáo nhỏ."
Trương Trương Tinh Hồ giễu cợt, "Sao không trực tiếp mua? Cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Hàn Đông ngừng tay, một bộ dạng thanh cao cao ngạo nói với Trương Tinh Hồ.
"Cái này gọi là nghệ thuật biết không?"
Trương Tinh Hồ dè bỉu, cả ngày mân mê một ít phế phẩm, nghệ thuật sao? Tôi thấy cậu chính là quá rảnh rỗi!
"Đi đi đi, không hiểu đừng ở đây quấy rối."
Trương Tinh Hồ lại muốn ra ngoài, trở về phòng thay quần áo.
Hàn Đông một lần ngẫu nhiên tìm được vài tư liệu ở trên mạng, dành ra vài ngày nghiên cứu, rốt cục hôm nay mới khởi công. Đầu tiên dùng thước đo đo lường tính toán khoảng cách, tiếp theo khoan thật cẩn thận... Bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng hoàn thành một cây sáo nhỏ màu trắng.
Nhìn thấy hình dáng rất vừa mắt, không biết thổi lên thế nào.
Hàn Đông muốn thử xem, nhưng lại nghĩ tới bên cạnh còn có người ngủ, vẫn có chút băn khoăn.
Nhắc tới cũng kỳ, Hàn Đông đến đây cũng đã ba bốn ngày, chưa từng thấy người anh em bên cạnh đi ra ngoài lần nào. Hai ngày này Hàn Đông rảnh rỗi ở trong phòng dưỡng mông, thỉnh thoảng cũng nghe được phòng cách vách truyền đến động tĩnh nhỏ, nhưng vẫn chưa từng thấy cửa phòng mở.
Không biết là không phải cố ý, nửa đêm Hàn Đông lôi sáo ra thổi thử.
Bắt đầu từ một tình khúc ——《 Titanic 》.
Hàn Đông thử thổi lên, âm sắc thanh thúy, chỉ là âm cao có chút không chuẩn, sửa chữa nhỏ một chút, cảm giác tốt hơn nhiều. Tới gần kết thúc, Hàn Đông nghe thấy phòng bên cạnh có động tĩnh, nhưng rất nhanh lại im lặng.
Vì thế, Hàn Đông từ 《 Titanic 》 thổi sang 《 hảo hán ca 》 tiếp tục thổi tới 《 ngươi làm tiểu tam có vui không 》... Một khúc rồi lại một khúc, thổi thẳng đến khúc sở trường nhất 《 tân niên hảo 》, ở cách vách rốt cục truyền tới tiếng bước chân.
Rất nhanh, cửa liền vang lên.
"Cậu làm ầm ĩ tôi không ngủ được."
Hàn Đông buông sáo, ngẩng đầu nhìn về vị đứng ở cửa. Tướng mạo đại quý, nhân sinh có nhiều vận thế cường hãn, nhưng vận vô tinh. Bất quá cái này cũng khó tránh, khuôn mặt đại chúng trong giới giải trí, tính cách quái gở lại giao tiếp không tốt, có thể hồng lên mới là lạ!
Hồng: nối tiếng
"Anh em, cậu cuối cùng hiện thân rồi." Hàn Đông cảm khái một câu.
Du Minh vẫn là câu kia: "Cậu ầm ĩ đến tôi ngủ."
"Tôi biết."
"Biết cậu còn thổi?"
Hàn Đông một bộ giọng điệu không hối hận: "Tôi muốn cho cậu đi ra ngoài hít thở không khí."
"Nhàm chán." Du Minh mặt lạnh trở về.
Hàn Đông lại bảo: "Hắc, nhanh như vậy đã trở về a?"
Du Minh không để ý hắn.
"Cậu nếu về phòng, tôi sẽ tiếp tục thổi."
Du Minh dừng bước, lạnh giọng chất vấn Hàn Đông: "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"
"Muốn cho cậu ở bên ngoài."
"Vì cái gì?"
"Tôi sợ cậu nghẹn."
Du Minh hờ hững phun ra ba chữ: "Cậu có bệnh."
Hàn Đông quả thật có bệnh, người khác càng chán ghét hắn, hắn càng lôi kéo làm quen người ta.
"Cậu không cảm thấy là tiếng sao rất du dương sao? Không biết là có nó giúp ngươi ngủ được càng ngon sao?"
Du Minh cuối cùng đáp lại một câu, "Tôi học múa."
"Học múa thì làm sao?"
"Tôi chỉ cần vừa nghe thấy âm nhạc, liền kìm lòng không được muốn khiêu vũ."
"Phụt ——" Hàn Đông đập ghế cười điên cuồng, "Lúc vừa rồi tôi thổi, cậu sẽ không phải luôn khiêu vũ không ngừng trong phòng đi? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Hàn Đông đã cười thành như vậy, mặt Du Minh vẫn không chút thay đổi.
"Tùy cậu." Du Minh quay đầu lại trở về phòng.
Hàn Đông oán thầm: Hàng này làm sao còn BT (biến thái, dị thường) hơn mình?