Đang nghĩ ngợi, xe Vương Trung Đỉnh liền từ cách đó không xa tiến lại đây.
Thần kinh Hàn Đông lập tức cứng lại.
Vương Trung Đỉnh lay mở cửa kính xe, hướng về phía Hàn Đông nói: "Lên xe."
Hàn Đông vẻ mặt thành khẩn, "Cái kia, anh không vào xem sao?" Chỉa chỉa tiệm đồng hồ phía sau.
"Tôi bảo em lên xe." Vương Trung Đỉnh vẻ mặt bình tĩnh.
Được rồi... Hàn Đông đành phải ai ya chen vào.
Kết quả sau khi lên xe, Vương Trung Đỉnh lại ra lệnh: "Cởi quần ra."
Hai má Hàn Đông lập tức bay lên hai luồng ráng đỏ.
"Anh lại muốn 'trừng phạt' em a? Có thể về nhà nói sau không? Trên đường nhiều người như vậy..." giọng điệu dục cự còn nghênh.
Vương Trung Đỉnh tức giận, "Ai muốn phạt em? Tôi là đem quần cho em thay, tự mình nóng còn không biết sao?"
"A?..."
Hàn Đông yên lặng không nói gì cởi quần len xuống.
Sau khi thay quần áo xong, hai người cùng nhau xuống xe.
Ánh mắt Thái Bằng nhìn vào Hàn Đông nháy mắt thay biến vị, khóe miệng cũng từ cong lên biến thành vòng xuống.
"Tiểu nha đỉnh. Chỉ biết đi theo sau mông hắn."
(Tiểu nha đỉnh (小丫挺) từ ngữ xúc phạm, chửi người đạo đức giả)
Mới vừa mắng xong, dư quang Vương Trung Đỉnh bên kia liền đảo qua, sau đó kéo bàn tay Hàn Đông lại.
Đây là lần đầu tiên y công khai xác nhận với Hàn Đông ở trên đường.
Hàn Đông như là bắt được cơ hội, đặc biệt nam tính hỏi thăm Vương Trung Đỉnh: "Có phải tay lạnh không? Em làm ấm cho anh."
Nói xong không đợi Vương Trung Đỉnh trả lời, liền dùng bàn tay đại nhiệt của mình bao lấy tay lạnh của Vương Trung Đỉnh, vô cùng tri kỷ đặt vào túi áo của mình.
Thái Bằng hơi kém đem răng hàm cắn vụn.
"Đến nỗi tức giận như vậy sao?" Thái Thuận lại ở một bên cố ý hỏi.
Thái Bằng nói: "Lão tử hiện tại đến suy nghĩ thượng Vương Trung Đỉnh đều có rồi, cậu nói xem có giận hay không?"
"Hắn có chỗ nào tốt? Trừ bỏ chân dài chút."
Thái Bằng sâu kín nói: "Một cái này, là đủ rồi."
...
Vào tiệm đồng hồ, Hàn Đông kéo Vương Trung Đỉnh đến trước màn hình hiển thị, chỉ vào một cái đồng hồ đeo tay hơn hai trăm chín mươi vạn hỏi: "Cái này thế nào?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Tạm đi."
Bình thường mà nói, "Tạm tạm" trong miệng Vương Trung Đỉnh đồng nghĩa "Phi thường đẹp". Mà có thể khiến cho y nói thẳng ra "Phi thường đẹp", cho đến tận bây giờ không gì qua nổi dáng người Hàn Đông.Hàn Đông không nói hai lời, trực tiếp đến quầy trả tiền.
Vương Trung Đỉnh không phải người quan trọng tiền bạc, nhưng mà, một kẻ tinh thông tính kế chịu vì y mà "Đại đổ máu", Vương Trung Đỉnh nói không cảm động nhất định là giả.
Buổi tối trước khi ngủ, y phá lệ nói với Hàn Đông vài câu xuất phát từ nội tâm.
"Đông tử, tôi muốn cùng em đi thật xa."
Hàn "tăng động" này lại làm bộ muốn bám lên.
Vương Trung Đỉnh nắm lấy cánh tay của hắn, "Em trước tiên nghe tôi nói xong đã."
Hàn Đông không động đậy nữa.
"Tôi truy xét thân thế của em, không chỉ là vì muốn đòi cho em một lời giải thích hợp lý, cũng là vì để củng cố tình cảm của chúng ta. Loại củng cố này không phải là nhất định phải được sự ủng hộ của bọn họ, mà là hi vọng chúng ta sẽ không không cần phải đề phòng bọn họ chém một đao ở giữa, em hiểu được ý của tôi không?"
Hàn Đông gật gật đầu, "Em hiểu."
"Sau này phụ mẫu tôi cũng như vậy, em cũng phải qua đó giảng giải mong bọn họ tiếp nhận, quá trình này có lẽ cũng sẽ rất gian nan, nhưng chúng ta vẫn không thể trốn tránh."
"Em sẽ không trốn tránh, em Hàn Đông không sợ nhất chính là giằng co, có dũng khí phóng ngựa lại đây, xem ai lì hơn ai."
Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng, "Em chính là hỗn."
(hỗn trong hỗn đản: vô lại)
Hàn Đông đưa tay bắt một cái đến đũng quần Vương Trung Đỉnh, nhíu mày cười nói: "Không hỗn có thể bắt được anh sao?"
Vương Trung Đỉnh xoay người đem Hàn Đông áp xuống dưới thân.
...
Chờ Hàn Đông ngủ say, Vương Trung Đỉnh lại lôi chiếc đồng hồ kia ra, vuốt ve thưởng thức đến yêu thích không buông.
Y đã sớm chú ý đến cái đồng hồ này, dạo vài lần quá các tiệm chuyên bán cũng chưa đặt được hàng, không biết Hàn Đông phải bỏ ra bao nhiêu trắc trở mới tìm được đến.
Tạm thời không nói những thứ này đó, chỉ bằng vào Hàn Đông lần này hào phóng mở hầu bao, liền đủ bắt Vương Trung Đỉnh hiếm lạ một trận rồi.
Đang cảm khái không thôi, Hàn Đông đột nhiên nhắm mắt bám lên người, một biểu cảm khổ haha.
Biểu cảm khổ ha ha đây
"Trung Trung a..."
Vương Trung Đỉnh mơ hồ có dự cảm bất thường.
"Em vì tặng anh cái đồng hồ này, đã chặn của Du Minh ba trăm vạn."
Mặt Vương Trung Đỉnh chuyển xanh, "Ý của em là muốn tôi giúp em trả đi?"
"Nếu thuận tiện." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh cắn răng, quả nhiên...
Ba ngày sau, Lý Thượng cùng Chu Lê trở về đoàn phim.
Hàn Đông sớm đã đến studio chờ đợi rồi, chờ Lý Thượng tới đây, lập tức xấu xa nghênh đón trước.
"U, Lý đại công tử, nhiều ngày không gặp lại soái thêm a."
Lý Thượng trực tiếp đẩy hắn ra đi đến phòng hóa trang.
Hàn Đông đuổi ở phía sau tiếp tục trêu chọc: "Hôm nay là vào bằng cách nào? Sẽ không phải lại là nhảy cửa sổ đi?"
Lý Thượng mặt lạnh không nói lời nào.
"Bất quá lấy bộ dạng ngày hôm nay của cậu, coi như nhảy cửa sổ cũng có thể mê đảo một đám fan thiếu não. Bất quá ngày đó còn có chút mất hình tượng, cậu nói phóng viên kia có phải cố ý hay không? Nhất định đem ảnh chụp nhăn miệng nhe răng, lật móng lộ chân đăng báo, hắn..."
"Cậu có thôi hay không?" Lý Thượng ngắt lời, "Có phải muốn tôi đem băng ghi hình màn tình cảm mãnh liệt ngày đó gửi đến Nhật Bản xuất hàng hay không?"
Hàn Đông mặt không thay đổi sắc tâm không run, "Không thành vấn đề a, còn có thể mượn dịp này vang danh một nước."
Lý Thượng ớn lạnh, "Thật không phải người bình thường."
"Cậu nhìn lén người khác làm chuyện đó, là người bình thường sao?"
Lý Thượng nói: "Người nhìn lén chủ yếu là Chu Lê, tôi đối với nam nhân và nam nhân căn bản không có hứng thú."
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Anh em tặng cậu một lời khuyên."
"Cái gì?"
"Cậu không giả bộ, cũng không có ai bảo cậu là JB đâu."
"..."
(JB là gì chắc biết hết rồi chứ hả)))) có cần ảnh minh họa k)