"Em nói, làm sao anh đi đường càng lúc càng nhanh a?" Thẩm Sơ Hoa nhịn không được oán hận.
Hàn Đông chính mình lại không hề phát hiện, "Có sao?"
"Không tin anh hỏi tiểu Lương."
Tiểu Lương cũng cho rằng như vậy, Hàn Đông không chỉ có cước bộ nhanh, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn.
"Đúng rồi, gần đây ước chừng nhiều phim đến mời lắm, từ chối cũng từ chối không hết." Thẩm Sơ Hoa oán hận.
Hàn Đông hỏi: "Xem kịch bản chưa? Là loại hình gì?"
"Còn có thể là cái loại hình gì? Đều là nhân vật phản diện thôi! Hiện tại anh đã thành 'đại diện Quỷ dương' rồi. Chỉ cần trong phim có quỷ dương, phải cho anh lên, không quỷ dương tạo ra quỷ dương cũng phải cho anh lên hình..."
Đang nói, Lý Thượng không biết từ đâu xuất hiện.
"Nhân khí vượng như vậy a? Hàn ma ma ~ "
Hàn Đông hừ một tiếng, "Không so được với cậu, cậu chẳng phải là đệ nhất nhân vật phản diện sao?"
"Đừng, tôi kia đều là truyền thông quảng cáo loạn rùm beng, cậu đây mới là nhân dân ban cho."
Lý Thượng gần đây đã khôi phục thần thái, nói chuyện lại mang loại mùi vị "Tiểu nhân đắc chí".
Ngay cả trợ lý mới cũng một giọng cùng hắn, nhìn thấy Thẩm Sơ Hoa mà bắt đầu cả kinh.
"Wa! Tôi có một cái quần giống y như đúc a! Nhưng tại sao tôi mặc cái kia là bảy phân, cô đây lại là quần dài?"
Thẩm Sơ Hoa liếc mắt, "Đây là hàng giới hạn số lượng không được sao?"
"Tôi như thế nào không có nghe nói hãng này cho ra mẫu số lượng có hạn? Chẳng lẽ là giới hạn một cái, đặc biệt định chế theo tiểu chân ngắn? Ha ha ha ha ha..."
"Đúng rồi, tựa như cái miệng này chuyên đặc chế cho tiện nhân, chỉ có trên mặt của cô mới thích hợp."
"Cô..."
"Được rồi." Lý Thượng ngắt lời trợ lý, thét một tiếng ra lệnh, "Qua bên kia đợi đi!"
Thẩm Sơ Hoa bày mặt quỷ với trợ lý Lý Thượng: Tiểu chân ngắn thì thế nào? Ta đây đứng rất vững ~ ai cũng đuổi không đi!
Trợ lý nghiến răng nghiến lợi, tức giận không thôi.
Lý Thượng mắng người của mình đã không lưu tình, đối với Hàn Đông đương nhiên càng thêm không buông tha.
"Tôi nhớ được người nào đó từng nghi ngờ tôi thích hắn..." Nói xong liền xấu xa cười cười, "Hàn ma ma ngài tâm địa ngoan độc, tội ác tày trời, nổi bật xấu xa đều bị ngài cướp sạch rồi, làm cho nhân vật phản diện tôi đây cũng chỉ còn lại có mị lực đáng nói, tôi có thể không thích cậu sao?"
Ánh mắt Hàn Đông âm trầm quét trở về, "Tích chút khẩu đức đi, nếu ngày nào đó tôi làm tràng cúng bái, thật làm cho cậu yêu thích tôi thì làm sao bây giờ?""Ha ha ha... Nếu cậu thực sự có bản lĩnh kia, tôi Lý Thượng cam nguyện quỳ liếm cho cậu."
"Thiếu con mẹ nó theo tôi vô nghĩa!" Hàn Đông trở lại chuyện chính, "Đến công ty làm gì đây?"
Lý Thượng vẫn là bộ dạng đắc ý kia, "Đây còn không phải có một nhãn hàng sản phẩm dưỡng da cho nam giới muốn mời tôi làm đại diện sao? Tôi đang muốn bàn bạc cùng Vương tổng."
"Hãng quảng cáo này gan cũng đủ lớn a, sẽ không sợ dùng hàng giả xong không được ủng hộ sao?"
"Vậy mặc kệ chuyện của tôi đi, tôi cứ tiến lên vị trí số 7 kia a." Lý Thượng cố ý đem "7" cắn đến đặc biệt nặng.
Gọng điệu Hàn Đông bâng quơ, "Cẩn thận lấy không đến."
"Tiền này không phải tôi muốn lấy, là người ta nhất định cho. Hàn Đại Tiên Nhi ngài nếu là pháp lực vô biên, đi dao động ý chí của người ta đi."
Nói xong, cười cười đi về ký túc xá.
Hàn Đông vốn muốn tìm Vương Trung Đỉnh cùng ăn cơm trưa, thấy Lý Thượng xong nháy mắt không còn thèm ăn. Tính toán trước uống chén trà lót dạ, chờ Lý Thượng đi rồi nói sau.
Kết quả, ngay trên đoạn đường đến quán vỉa hè này, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc sau hàng rào phòng hộ.
Thái Thuận?
Lần trước Hàn Đông thấy Thái thuận theo sau Phùng Mục Chi, liền hoài nghi Phùng Mục Chi bị người theo dõi. Hiện tại lại chứng kiến Thái Thuận theo dõi Lý Thượng, liền càng thêm nhận định chuyện này là thật.
Chỉ là hắn không rõ, Thái Thuận vì sao phải để ý cả hai đây? Phàm là Lý Thượng biết, Phùng Mục Chi nhất định biết được, hắn trực tiếp để ý một mình Phùng Mục Chi không được sao?
Chẳng lẽ Lý Thượng và Phùng Mục Chi đã không phải là một lòng?
Đột nhiên toát ra ý tưởng khiến Hàn Đông rùng mình.
Hắn rốt cuộc không lòng dạ nào uống trà nữa, trực tiếp đi theo Lý Thượng lên lầu.
Kết quả, tới văn phòng, Hàn Đông chỉ nhìn thấy một mình Vương Trung Đỉnh, Lý Thượng căn bản không có ở đây.
"Ai nha! Lý Thượng không phải nói muốn tìm anh bàn bạc gì sao?"
Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: "Tôi không cho hắn vào, cái loại việc này trực tiếp tìm Phùng Tuấn là được."
"Anh thật sự là càng ngày càng các ông a." Hàn Đông cười xấu xa.
Kỳ thật chân tướng là lúc Lý Thượng gõ cửa, Vương Trung Đỉnh còn ở trong bếp mân mê đồ ăn. Thân là văn phòng chủ tịch kiêm tổng giám đốc, sao có thể cho người ta ngửi được mùi cơm? Vì thế Lý Thượng cứ như vậy bị cự tuyệt ngoài cửa.
"Được rồi, rửa tay ăn cơm đi."
Hàn Đông vừa muốn ngồi xuống bàn, chợt nghe thấy Vương Trung Đỉnh trở lại nói: "Tay áo tuột xuống rồi, giúp tôi dựng lên."
Kết quả, cẩu móng vuốt Hàn Đông bay thẳng đến hạ thân Vương Trung Đỉnh, còn dùng giọng lớn hơn thét to một câu."Giúp anh dựng cái này lên!"
Hô hấp Vương Trung Đỉnh nháy mắt dồn dập, "Tôi là bảo em đem tay áo kéo lên!"
Hàn Đông giống như vừa mới hiểu ra, "Như vậy a?"
Vì thế lại đi xắn tay áo cho Vương Trung Đỉnh, vốn dĩ thống thống khoái khoái hai cái là xong việc, hắn cố tình chậm rì rì, đầu ngón tay cào lên cánh tay Vương Trung Đỉnh, vẽ lên một dãy nổi da gà.
"Em cố ý có phải không?" Vương Trung Đỉnh trừng mắt lườm Hàn Đông.
Hàn Đông nhướn mày lộng mắt, cười cợt ngả ngớn.
Kết quả một giây sau liền bị vảy một mặt toàn nước.
"Kháo! Suốt ngày trước mặt người ta giả bộ cao lãnh, đối phó lão tử lại dùng loại đùa giỡn thiểu năng này!"
"..."
Ăn cơm xong, Hàn Đông cố ý nằm lười trên ghế sa lon không động đậy.
Vương Trung Đỉnh nhìn thấy nói: "Dậy đi, đem mấy văn kiện trên bàn kia xét duyệt rồi ký tên."
"Anh như thế nào không làm?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi muốn ngủ một giấc, chiều phải đi ra ngoài."
"Em cũng muốn ra ngoài a! Em phải đi chọn chó cùng chủ nhiệm sản xuất, còn phải tham gia họp báo, còn phải..."
"Ít nói nhảm! Đứng lên tiêu thực."
Kỳ thật trong lòng Hàn Đông đặc biệt vui, nhưng vẫn không quên phát chút bực tức, "Anh thật sự là càng lúc càng lười rồi."
Vương Trung Đỉnh quả thật càng lúc càng lười rồi, không còn là nhân tài làm việc đến mệt chết đi sống lại lúc trước nữa. Không chỉ có bắt Hàn Đông hỗ trợ phương diện công tác, ngay cả quần áo cũng bắt Hàn Đông ủi.
Hàn Đông từ lúc nhận diễn bộ phim này, tính tình cũng càng ngày càng giống chó. Cầm đến tây phục của Vương Trung Đỉnh, việc thứ nhất chính là trưng mũi ra ngửi đến ngửi đi.
"Trên quần áo của anh như thế nào có chút mùi khói a?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Vừa rồi vào bếp hâm nóng đồ ăn."
"Hâm nóng đồ ăn không phải dùng lò vi ba sao? Như thế nào lại nhiễm mùi khói?" Hàn Đông vẫn chưa ngửi xong.
"Cằn nhằn cái gì? Trực tiếp dùng máy khử mùi không được sao!" Vương Trung Đỉnh không kiên nhẫn.
Hàn Đông tức giận lầu bầu: "Ủi cho anh đã là may mắn rồi, còn chê người ta cằn nhằn..."
Lúc xử lý văn kiện, Hàn Đông phát hiện một bản kế hoạch, đề cập tới việc bưng người mới năm nay.
Bởi vì người chế định là Phùng Mục Chi, cho nên Hàn Đông xem kỹ từng câu từng chữ. Xác định không có bất cứ vấn đề gì, mới thay Vương Trung Đỉnh ký tên.
Vương Trung Đỉnh ngủ không đến một giờ đồng hồ liền tỉnh, nhưng không thức dậy, mà là thú vị quan sát Hàn Đông.
Nhìn thấy hắn gục đầu ngủ gật, đuôi thỏ rung lên một cái. Một khắc sau đột nhiên thẳng lưng, tinh thần phấn chấn.
Tiếp tục nhìn ánh mắt, tuyệt đối là đang nhắm.
(nhắm mắt cũng đọc được mà duyệt sao:s)
Vương Trung Đỉnh hiểu ý mỉm cười.
...
Lý Thượng rời công ty không bao lâu phải thì phải đi ghi hình.
Tuy rằng hắn luôn bày ra một bộ dạng đường làm quan rộng mở, thổi phồng nhân vật phản diện này đã cho mình mang đến bao nhiêu lợi tức. Nhưng trên thực tế tổn thất trong đó, chỉ có chính hắn hiểu được.
Ghi hình mà nói.
Trước kia, Lý Thượng còn không có loại danh khí như hiện tại, nhưng hắn đến nơi nào ghi hình, nơi đó nhân viên công tác đều cũng muốn kí tên, cầu chụp ảnh chung.
Nhưng mà hiện tại, trừ bỏ mấy nhân viên công tác cần thiết, những người còn lại đều cách hắn rất xa.
Cho dù có người muốn chụp ảnh, cũng sẽ tránh ở một chỗ chụp trộm, sợ Lý Thượng đột nhiên lấy ra một khẩu súng bắn chết mình.
Đương nhiên, làm người phát ngôn cũng theo đó mà giảm bớt.
Không có một người nào, không có một cái nào hãng quảng cáo nào nguyện ý mời một nhân vật phản diện làm phát ngôn, vạn nhất dọa người xem chạy thì sao?
Cho nên Lý Thượng bắt được cái quảng cáo kia thật không dễ, mới lặp đi lặp lại đắc ý trước mặt Hàn Đông.
Nhưng hắn như thế nào cũng chưa nghĩ đến, kết quả thật sự bị Hàn Đại Tiên Nhi một câu nói trúng rồi.
Lúc ấy Lý Thượng đang diễn tập, một đứa bé ngồi ở phía trước đột nhiên bị hắn dọa khóc. Hơn nửa tiếng khóc rung trời, dỗ như thế nào cũng không xong.
Tuy rằng nhân viên công tác ôm đứa bé này ra sảnh truyền bá, nhưng sau đó cả quá trình thu hình, trạng thái của Lý Thượng cũng chưa điều chỉnh lại được.
Càng đòi mạng là, cái tin tức này không biết bị ai tiết lộ ra ngoài, ngày hôm sau chỉ thấy lên báo rồi.
Hãng quảng cáo lúc ấy liền điện thoại cho Phùng Mục Chi, kiên quyết thôi dùng Lý Thượng, nguyên nhân là hình tượng công chúng quá kém.
Phát ngôn này vốn là Phùng Mục Chi mài mồm phá mép mới tranh thủ được, bởi vì một đứa bé liền vứt bỏ không công, nàng chắc chắn sẽ không cam tâm.
Huống hồ Phùng Mục Chi phi thường giữ gìn quan hệ truyền thông, trước kia thời gian một tháng kiếm một ngàn khối, nàng liền dám chi tám trăm hối lộ phóng viên, có thể thấy được nhân duyên của người này trong giới có bao nhiêu tốt.
Lần này tòa soạn tung ra tin tức "Lý Thượng dọa khóc tiểu hài tử" có quan hệ không tồi với Phùng Mục Chi, mặc dù không đến mức dâng bản thảo, nhưng ít nhất trước khi chuyện xảy ra cũng phải được nhắc qua.
Nhưng sự thật là: Phùng Mục chi từ đầu đến cuối không hề biết.
Phát sinh loại tình huống này chỉ có một nguyên nhân, đơn vị truyền thông đã bị áp lực nào đó, không thể không im miệng.
Phùng Mục Chi lại liên lạc cùng hãng quảng cáo bên kia thì hồi đáp của bọn họ cũng đã chứng minh suy đoán này.
"Phi thường có lỗi, chúng tôi đã quyết định dùng Hạ Dương Trác làm người phát ngôn rồi."
Tròng mắt Phùng Mục Chinháy mắt trở thành màu đỏ.