Mục lục
Phong Mang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó cảnh sát bị người gọi đi, Nhị Lôi nhỏ giọng nghị luận với Vương Trung Đỉnh.

"Hàn Đông có khi nào là con của thúc cùng thẩm? Hai người vợ không phải mang thai cùng một lúc sao? Có lẽ đứa bé thúc thẩm sinh ra chính là Hàn Đông, phụ mẫu sinh ra mới là bé gái, hai người đó vì muốn có con liền đánh tráo, sau đó trộm xử lý nữ nhân kia, tựa như tráo đổi thái tử vậy..."

Vương Trung Đỉnh nói: "Nhưng Hàn Đông là lục chỉ, người thúc không phải."

"Người thúc có thể là mang gien lặn a, cùng cha mẹ sinh ra, cũng chưa chắc đều giống nhau."

"Bọn họ là cùng mẹ khác cha."

Nhị Lôi suy tư một lát nói: "Vậy phải xem lục chỉ là bà nội hay ông nội của Hàn Đông."

Đang nói, cảnh sát lại đi đến.

Nhị Lôi liền hỏi: "Ông nội và bà nội đứa bé người nào là lục chỉ?"

Cảnh sát cân nhắc một lát sau nói: "Hình như không nghe nói có ông nội hay bà nội là lục chỉ, tôi đoáng chừng chồng trước của người bà là lục chỉ, bằng không cha của nó không thể nào là lục chỉ."

Vừa nói như thế, Vương Trung Đỉnh cùng Nhị Lôi đều lặng người.

Rõ ràng, Hàn Đông là do cha cùng thẩm hắn sinh ra.

Nhưng Vương Trung Đỉnh khó có thể lý giải, loại sự tình này sao có thể giấu diếm được người thúc đây? Hàn Đông sao có thể bình an vô sự sống năm năm trong hoàn cảnh này? Coi như người thúc cắt đứt liên hệ với người nhà, những thôn dân khác cũng có mắt, tóc quăn cùng mắt nâu rõ ràng như vậy không có khả năng nhìn không ra đi?

Vì thế, Vương Trung Đỉnh lại hỏi cảnh sát: "Ngài có biết gì về tình hình cuộc sống của đứa nhỏ này không?"

Cảnh sát cẩn thận nghĩ nghĩ, "Đứa nhỏ này có vẻ rất ít ra khỏi cửa, hàng năm đều bị giam ở trong nhà, nghe nói có bệnh bẩm sinh, không chỉ có không mọc tóc, còn là một người mù."

"Người mù?" Thần kinh Vương Trung Đỉnh căng chặt.

Cảnh sát chỉa chỉa ảnh chụp trên giấy chứng tử nói, "Anh xem, đây không phải nhắm hai mắt sao."

"Tôi còn tưởng rằng là chụp lúc ngủ." Nhị Lôi ở bên cạnh xen vào một câu.

"Không phải, mắt nó cứ như vậy, chưa bao giờ mở ra. Trước đây thường xuyên bởi vì tìm không được đúng đường mà bị mẹ nó đánh, người trong thôn chỉ cần vừa nghe thấy tiếng nhi đồng quỷ khóc sói tru, tuyệt đối là nhà bọn họ. Ai cũng thương đứa nhỏ này, nhưng lại không có cách nào khuyên bảo, bởi vì không nghiêm chút cuộc sống ngày sau không cách nào khác tự gánh vác."

Tim Vương Trung Đỉnh mãnh liệt co rút đau đớn.

Bởi vì y thực rõ, Hàn Đông bị đánh không phải bởi vì không mở mắt, mà là bởi vì mở mắt.

Ba bốn tuổi chính là gian đoạn mấu chốt lấy ánh mắt nhận thức thế giới này, nhi đồng nhỏ như vậy làm sao khống chế được? Trong lúc đó chịu bao nhiêu đau đớn xác thịt có thể suy nghĩ là biết.Hiện tại y rốt cục hiểu ra vì cái gì Hàn Đông khi mộng du nhắm mắt cũng có thể đi lại tự nhiên rồi, cũng hiểu được Hàn Đông vì cái gì bị đánh đau cũng không tỉnh như thế.

Chỉ là lĩnh ngộ như vậy khiến cho y vô cùng đau đớn.

Thân là một người cha, Vương Trung Đỉnh khó có thể tưởng tượng tất cả những chuyện này nếu phát sinh ở trên người Tây Tây sẽ như thế nào.

Đại khái nhìn ra cảm xúc Vương Trung Đỉnh không ổn, Nhị Lôi liền hướng cảnh sát nói: "Chúng tôi đi trước, ngày hôm nay..."

"Đợi đã." Vương Trung Đỉnh ngắt lời Nhị Lôi, tròng mắt đỏ ngầu lần thứ hai hướng về phía cảnh sát, "Cho tôi địa điểm nơi phụ thân đứa bé bị tai nạn."

Nhị Lôi khuyên nhủ: "Coi như thôi đi."

Vương Trung Đỉnh cũng không phản ứng lại.

Cảnh sát cho Vương Trung Đỉnh một địa chỉ, địa chỉ này chính là cái nơi Hàn Đông nói mình đã lớn lên —— vùng núi hẻo lánh ở Nội Mông.

Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lên máy bay liên tục lăn xả đến nơi đó.

Không giống với lần trước phái người tới, Vương Trung Đỉnh không hề điều tra Hàn Đông, mà là trực tiếp điều tra cha của hắn.

Người cung cấp tin tức là chủ nhiệm ủy ban địa phương.

"Ngài nói người này a? Người này không phải ở thôn chúng tôi, là sau này chuyển đến."

Vương Trung Đỉnh hỏi: "Ông ta có mang theo người nào khác không?"

"Còn có một tiểu hài tử, hình như là cháu."

"Cháu?" Nhị Lôi nghi hoặc.

Chủ nhiệm gật gật đầu, "Đứa bé kia cả ngày đi theo phía sau ông ta gọi nhị đại gia, nhị đại gia."

Vương Trung Đỉnh và Nhị Lôi nhìn nhau, trong lòng mơ hồ cảm thấy gì đó.

"Ngài tiếp tục đi." Nhị Lôi nói.

"Trong ấn tượng của tôi nam nhân kia cả ngày uống rượu, không làm việc đàng hoàng, hoàn toàn trông cậy vào đứa cháu."

Vương Trung Đỉnh nhíu mày, "Người cháu tới thời điểm đó bất quá năm sáu tuổi đi? Như thế nào lại nuôi sống một người lớn?"

"Ngươi đây cũng không biết, đứa bé rất thần, nhỏ như vậy đã biết làm nghề thủ công. Ông ta thường xuyên đem đứa cháu đến trấn vừa làm vừa bán, rất nhiều người qua đường thấy đứa nhỏ này đáng thương liền mua. Sau đó nam nhân kia lấy tiền này ăn chơi đàng điếm khắp nơi, đứa bé thường xuyên ăn không đủ no."

Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới lúc trước cắt tóc cho Hàn Đông thì hắn ôm mình gọi cái câu "Nhị đại gia, cho chút tiền đi" kia.

Chủ nhiệm nói tiếp: "Sau đó ông ta rốt cục gặp báo ứng, trên đường bị xe đâm chết. Đứa cháu bình thường đều đi cùng ông ta, riêng ngày đó một mình xuất hành, mới may mắn tránh được một kiếp."

Nghe đến đó, hết thảy tựa hồ cũng đã rõ ràng.

Hàn Đông là do cha cùng thẩm hắn sinh ra, do cha cùng mẹ kế của hắn nuôi nấng, sau đó mẹ kế lại sinh một muội muội, lúc hai người ra đường cùng gặp tai nạn xe, Hàn Đông may mắn thoát được nhưng mà muội muội của hắn lại chết, mẹ kế vì luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, cha của hắn lo lắng thân thế Hàn Đông sớm muộn gì cũng bị phát hiện, liền nói dối là hai người con đều chết hết, tạo cho Hàn Đông một cái giấy chứng tử, trộm mang hắn xa xứ.Về phần muội muội của hắn vì sao lại gặp tai nạn, Vương Trung Đỉnh đoán người mẹ kế vốn định giết Hàn Đông, kết quả giết lầm nữ nhi của mình, cho nên mới phải ôm hận tự sát.

Khi còn bé Hàn Đông bởi vì tận mắt nhìn thấy muội muội gặp tai nạn, chịu kích thích quá độ mà tự giấu đi đoạn ký ức này.

Thế cho nên thân thế mà Hàn Đông nhắc tới sau đó, tất cả đều là từ lúc đến Nội Mông cha của hắn giáo huấn lại cho hắn một lần nữa.

Có lẽ là tự trách, có lẽ là sợ phiền toái, cha của hắn nói Hàn Đông thành là con của đệ đệ cùng em dâu, còn mình cũng biến thành Nhị bá của hắn.

Trên thực tế Hàn Đông luôn mồm gọi Nhị đại gia, chính là cha thân sinh của hắn.

Nhưng mà, chân tướng cuối cùng lại bị phát hiện.

Người thúc khó có thể chịu đựng bị thê tử phản bội, giết chết mẫu thân ruột cùng ông ngoại của Hàn Đông, còn một đường đuổi giết đến nơi này.

Có lẽ là có người mật báo, có lẽ là tự mình có dự cảm, cha của hắn suốt đêm đem Hàn Đông đẩy đi.

Cũng chính là cái đêm Hàn Đông mỗi khi nhớ lại liền khóc rống nước mắt đầm đìa kia, "Nhị đại gia" cắt tóc một lần cuối cùng cho hắn, căn bản không phải để rửa mặt chải đầu sạch sẽ đem bán đi, mà là sợ bị thúc thúc hắn nhận ra sẽ giết người diệt khẩu.

Dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.

Huống chi Hàn Đông ở trong hồ sơ hộ tịch đã là một người chết.

...

Qua một lúc thật lâu, Nhị Lôi đột nhiên mở miệng.

"Anh nói... Hàn Đông có biết cha của mình đã bị tai nạn giao thông chết rồi không??"

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Cậu ấy liệu sự chuẩn như vậy, như thế nào lại không biết?"

Nhị Lôi ngẫm lại, "Nếu cậu ấy không biết, trong 《 Trộm Ảnh 2》 sao có thể có vụ tai nạn thứ hai? Trong 《 Trộm Ảnh 1》 như thế nào sẽ chết hai người? Kỳ thật trong kịch bản chính là khúc xạ lại bi thương trong tiềm thức, chính là bị hắn vô ý giấu đi."

"Tôi không muốn nói nhiều mấy thứ này, đi thôi."

Trở lại máy bay, Vương Trung Đỉnh tự đem mình chuốc đến say mềm.

Nhị Lôi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Vương Trung Đỉnh, thống khổ khó có thể che đậy thẩm thấu ra từ từng lỗ chân lông trên người, ngay cả trong không khí cũng lộ ra mùi vị kìm nén.

Từ đầu tới đuôi, Vương Trung Đỉnh chỉ nói một câu.

"Tôi nguyện chưa từng tới."

...

Hàn Đông tự nhốt trong nhà hơn một tuần, mỗi ngày tinh thần uể oải, nói chuyện với Tây Tây đều hữu khí vô lực.

"Cháu nói... Cha cháu đi công tác chuyến này là làm gì đây? Nhiều ngày như vậy ngay cả một tin nhỏ đều không có, là chuẩn bị vứt bỏ mặc kệ hai người chúng ta sao?"

Tây Tây vừa muốn nói cửa liền vang lên.

"Ba ba." Tây Tây rất nhanh vọt tới.

Vương Trung Đỉnh tựa như không có việc gì, xoa tiểu mặt của Tây Tây hỏi: "Nhớ cha không?"

"Ân ân."

Hàn Đông tựa đầu bên tường đùa khốc, "Còn biết trở lại? Còn tưởng rằng anh đã bị người ta bắt cóc đó."

Lúc trước Vương Trung Đỉnh nghe nói như thế khẳng định xem thường, ngày hôm nay lại có thể phá lệ mà đáp lại một cái mỉm cười, khiến cho tim Hàn Đông hẫng một nhịp chân hơi kém trượt xuống mặt đất.

Tình huống gì đây?

Lặn lội đường xa nhiều ngày như vậy, Vương Trung Đỉnh tính hảo hảo tắm nước nóng một chút, kết quả vừa mới vào phòng tắm, đã bị tên lưu manh mai phục ở sau lưng lột quần.

"Ha ha ha ha ha ha..." Một trận cười đê tiện phóng túng.

Hàn Đông vốn đang dùng mông nghênh đón đế giày, kết quả cánh tay Vương Trung Đỉnh dùng sức nhấc một cái, trực tiếp đem Hàn Đông ôm chặt vào trong lòng, hung hăng hôn lên.

Hàn Đông thuộc loại vật liệu dễ cháy, cấp chút độ ấm lập tức liền bắt lửa, hoàn toàn không còn tâm tư suy xét là bởi vì sao Vương Trung Đỉnh có loại thái độ khác thường này nữa, trực tiếp cùng nhau thân mật.

(nị oai là chán ngán, ghê tởm, buồn nôn, trong trường hợp chỉ hành động thân mật giữa các đôi tình nhân thì không mang ý xấu)

Lần đầu tôi đọc run tay mất nửa ngày, lần này đỡ xúc động rồi. Chúc cả nhà ngủ ngon:smile:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK