Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay thấy đảo nhỏ xinh đẹp giống như chốn thiên đường, tất cả nhanh chóng hô hào chụp ảnh.
"A a a, này đảo là đảo hình tim sao?"
"Đúng a, thật lãng mạn a!"
"Vương tổng quá là thổ hào a, đây là đảo hình tim duy nhất trên thế giới đi?" (thổ hào: chỉ sự giàu có)
"..."
"Thổ hào chân chính" bên kia vừa nghe được hai chữ "duy nhất", trong lòng lập tức lung lay.
"Có muốn hay không?" Hỏi Du Minh.
Du Minh thản nhiên trả lời: "Muốn thì thế nào? Đây là Vương tổng tặng Hàn Đông, muốn cũng không thể cướp a."
"Nếu là Hàn Đông thì dễ xử rồi, tên kia chỉ biết mặt tiền, khẳng định thỏa thuận được giá là qua tay."
"Cậu ấy dù có thích tiền hơn nữa cũng không làm ra loại chuyện đó a."
Hạ Hoằng Uy nói: "Hắn ban ngày không được, buổi tối thì không hẳn đi."
Sắc mặt Du Minh đổi đổi, "Có ý gì?"
"Tôi có thể thừa dịp hắn mộng du bắt hắn chuyển nhượng, lúc hắn mộng du đặc biệt dễ điều khiển. Chỉ cần được giá, mua bán cái gì hắn cũng đáp ứng."
"Thật sao?"
Hạ Hoằng Uy gật đầu.
Du Minh nói: "Vậy anh bảo hắn bán mình đi, tôi không cần tiểu đảo, tôi muốn Hàn Đông."
Mặt Hạ Hoằng Uy thoắt cái chuyển âm, chế độ Diêm Vương gia nháy mắt bật mở.
Dư quang Du Minh quét qua hắn một cái, khóe miệng thế nhưng vẽ lên nét cười.
Người lãnh đạm, từng diễn cảm đều vô cùng có lực sát thương.
Cho dù là một nụ cười nhẹ mang chút tiểu tà ác, cũng có thể khiến cho người ta nháy mắt không còn tức giận nữa.
...
Phi cơ an toàn đáp xuống đảo nhỏ.
Mỗi người đều cao hứng phấn chấn chạy xuống, hung hăng hít một ngụm không khí mát lành.
Bởi vì người làm phim trước đó cũng chưa từng đến nơi này, cho nên Vương Trung Đỉnh muốn đích thân dẫn mọi người đi đến phòng riêng của mình.
"Waa, phòng thủy tinh này đẹp quá."
Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông mỗi lần đến đều ở chỗ này, lần này cũng không ngoại lệ.
"Ta đây chẳng phải mỗi ngày đều có thể tới đây quan sát sinh hoạt thường ngày của Vương tổng sao? Trời ạ, chưa từng nghĩ tới ta nhưng có thể ở gần với nam thần như thế." Thẩm Sơ Hoa lại bắt đầu say mê.
Vương Trung Đỉnh chỉ vào căn nhà trệt bằng thủy tinh gần đó nhất, nói với Thẩm Sơ Hoa: "Đây là phòng của cô."
Thẩm Sơ Hoa cả kinh đến nhãn cầu hơi kém trừng ra ngoài."Ngài ngài ngài ngài ngài ngài ngài... ngài nói tôi ở chỗ này?"
Vì tranh đoạt giường ngủ hoàng kim gần với BOSS nhất này, trong đoàn phim đã diễn ra một trận thi đấu huyết tinh. Các đại mỹ nữ vì muốn người làm phim chú ý hơn, không từ thủ đoạn "trang điểm" cho chính mình. (?)
Chẳng ai ngờ rằng, giường ngủ này lại bị nữ nhân xấu xí nhất bắt được rồi.
Các vị mỹ nữ thổn thức cảm khái, riêng chỉ có Chu Lê khóe môi nhếch lên một tia tiếu ý.
Bởi vì đây là chính là nàng đưa ra đề nghị với người làm phim.
Về phần tại sao lại sắp xếp như vậy, rất đơn giản, so sánh mới cho ra nhận thức chính xác.
Tất cả mọi người biết, Chu Lê thích nhất là tranh giành.
Tranh vai diễn, tranh phát ngôn, tranh chương trình... hay cái gì tốt nhất đều tranh.
Nhưng là lúc này đây, nàng đem vị trí tốt như vậy "nhường" cho trợ lý của Hàn Đông.
Ở đây, thứ nhất có thể khiến người ta cảm thấy nàng đồng tình với Hàn Đông, thứ hai có thể mỗi lần xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh thì bên cạnh đều có một Thẩm Sơ Hoa làm nền.
Cho nên phòng thủy tinh xa hơn một chút kia, dĩ nhiên là của Chu Lê.
Căn phòng cách xa Chu Lê không đến năm mươi thước kia, an bài cho Thái Bằng.
Lý Thượng ở tại nơi góc phía bắc tối tăm nhất, bởi vì nơi đó hàng năm không thấy được mặt trời, so với những nơi khác ẩm ướt âm lãnh hơn, có lợi đối với thương thế đang chuyển biến xấu của hai cái chân kia.
Hạ Hoằng Uy và Du Minh ở góc phía nam, bởi vì bên cạnh là rừng rậm, hai người thích dã chiến.
Hạ Dương Trác ở tại góc phía tây, bởi vì bên kia chim nhiều trứng nhiều.
...
Cơ bản sắp xếp chính là như thế.
Sau khi Vương Trung Đỉnh lần lượt dẫn mọi người qua chỗ ở của mình, tất cả tự do hoạt động.
Thái Bằng là một trong những người đầu tư, tất muốn đi khảo sát rừng rậm, tuy rằng mục đích của gã cũng không hẳn là như thế.
"Cây này hình dáng sao lại quái như vậy?" Thái Thuận chỉ vào một thân cây nói với Thái Bằng.
Thái Bằng hừ cười nói: "Nhất định là Vương Trung Đỉnh bày trò, cậu không phát hiện ba chạc cây này đặc biệt giống kim đồng hồ sao? Nhìn lên trên xem, lá cây xung quanh tựa như mặt đồng hồ."
Thái Thuận nháy mắt hiểu ý, "Rất có sáng tạo, xem ra tốn không ít công phu vun trồng và cắt tỉa a."
"Đó là đương nhiên rồi." Thái Bằng nói xong liền vung dao chặt phứt cái cây lớn ba chạc kia.
Thái Thuận cả kinh.
Thái Bằng kéo chạc cây này đi đến cách đó không xa.
"Anh lấy làm gì đây?"
Thái Bằng không quay đầu lại nói: "Nướng thịt."
Thái Thuận, "..."
Vương Trung Đỉnh bên kia rất nhanh biết được tin tức này.
"Chúng tôi cũng không nghĩ đến người này lại không khuôn phép như vậy, tôi còn cho là gã đi vào chỉ để khảo sát..." Nhân viên phòng hộ rừng rụt rè giải thích.
Không ngờ, Vương Trung Đỉnh không hề tức giận.
"Tôi đã biết gã chắc sẽ làm như vậy."
Nhân viên phòng hộ cả kinh, "Ngài biết?"
"Đúng, tôi đã tẩm cồn không màu lên chạc cây."
Nhân viên phòng hộ hỗn độn trong gió.
Hỗn độn trong gió
Vương Trung Đỉnh thầm hừ lạnh một tiếng.
Muốn cặt cây của ta nướng thịt ăn? Thiêu chết ngươi!