Mục lục
Làm Vợ Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Ngân cũng học anh, hoàn toàn không nghe anh nói gì, nâng ly rượu chạm ly với Cao Dương Thành: “Cạn một ly trước, chúc mừng hai ta chịu đựng nhiều năm như vậy, hôm nay còn có thể ngồi trên cùng một cái bàn uống rượu nói cười, thật không dễ dàng gì, có thể nói là kỳ tích!”

Hoàng Ngân nhấp ngụm rượu trong ly, rượu trắng cay tới mức cô chậc chậc hai tiếng, mím môi, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại với nhau: “Cay thật!”

Cao Dương Thành nhìn biểu cảm khoa trương của cô, không nói gì.

Hồi lâu, anh mới bưng ly rượu bên cạnh lên, hời hợt nhấp một hớp nhỏ.

Cho dù trong hoàn cảnh bình dân như thế, động tác của anh vẫn ưu nhã ung dung như cũ.

Ngón tay nâng ly rượu trắng sáng sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.

Người đàn ông này quả nhiên rất đẹp.

Đẹp đến nỗi mỗi một tấc gần như đều không tìm ra bất cứ một tỳ vết nào!

Hoàng Ngân hơi hoảng hốt, gắp một miếng chân giò heo bỏ vào miệng, nhai nhai, mùi vị không tệ, đủ độ dai.

“Bác sĩ Cao, có nhớ lần đầu tiên chúng ta trao đổi số điện thoại hay không?”

Hoàng Ngân vừa nhai vừa lúng búng hỏi anh.

Cao Dương Thành khẽ nâng mí mắt: “Không có chuyện này.”

“...”

Hoàng Ngân nhổ miếng xương cuối cùng trong miệng ra: “Được rồi! Là lần đầu tiên tôi tìm anh xin số điện thoại, được chưa?”

Cao Dương Thành nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng, cầm đũa lên gắp một miếng hoành thánh đưa vào miệng.

Vào miệng liền tan ngay, mùi vị vẫn ngon như thường lệ.

Dường như còn mang theo chút mùi vị u mê của tuổi trẻ.

Cánh tay Hoàng Ngân chống lên bàn, bàn tay chống cằm, nhìn người đàn ông phía trước không chớp mắt, lại nâng ly lên nhấp một ngụm rượu trắng, sau khi nhíu mày một cái, cô mới vừa nhớ lại vừa nói: “Lúc đó anh cũng cùng một đức hạnh với bây giờ! Lạnh lùng, xa cách, quái đản, thích làm màu...”

“Nói vào trọng điểm!!”

Cao Dương Thành cau mày, trầm mặt cắt ngang lời cô.

“Mỗi một câu bây giờ tôi nói đều là trọng điểm!”

Hoàng Ngân bĩu môi kháng nghị.

“Lúc đó tính khí anh cũng khó ưa! Có điều thương tôi tuổi trẻ u mê, ngây thơ hiền lành mới bị vẻ ngoài ra vẻ tốt đẹp của anh lừa...”

Hoàng Ngân dâng trào cảm xúc.

Còn nhớ năm đó, vì theo đuổi đàn anh Cao cool ngầu nào đó mà cô dứt khoát tận dụng quan hệ của toàn bộ bạn học mới có thể tiến hành hoạt động quan hệ hữu nghị* với đàn anh Cao và cả phòng ký túc xá của anh. (*nói một cách đơn giản là mấy hoạt động kiểu gặp mặt, cùng làm chuyện gì đó để gia tăng tình cảm)

Hai phòng ký túc xá, tám người bốn nam bốn nữ, hẹn gặp nhau ở ngay tiệm hoành thánh này.

Địa điểm là cô quyết định, cũng không vì lý do gì khác mà chỉ vì rẻ!

Lúc ấy có thành viên trong phòng đề nghị muốn đi KFC, nghĩ nơi đó bầu không khí tốt, thích hợp bàn chuyện yêu đương, nhưng ba con nhỏ không tim không phổi kia đã sớm lợi dụng chuyện giúp cô bố trí buổi hoạt động đó mà bắt cô mời bữa này.

Lúc ấy Hoàng Ngân tính thử, không được! KFC đắt quá! Ví tiền trống rỗng xẹp lép của cô nào gánh nổi, cuối cùng vung tay lên quyết định ở tiệm hoành thánh này!

Bầu không khí quả nhiên không giống nhau!

Trời nóng nực, ngay cả một cái máy điều hòa cũng không có, người lại đông, tám người ngồi thật sự giống như đi xông hơi vậy.

Đương nhiên, xông hơi thôi thì cũng thôi đi, mấu chốt là ngày hôm đó Hoàng Ngân ôm bụng dạ đi cua trai, lúc đó cô được toàn bộ gái đẹp của ký túc xá giúp trang điểm, bôi bôi trét trét xinh đẹp rồi mới đến dự tiệc. Mà lúc ấy bọn cô là mấy sinh viên nghèo, toàn dùng đồ trang điểm giá rẻ, là cái loại dính nước là tan ấy.

Vì vậy, ngày ấy Hoàng Ngân ngồi đó, nhiệt độ “phòng xông hơi” tăng lên, theo đó mặt Hoàng Ngân cũng trở nên... không nhìn nổi.

Giờ phút đó, cô rõ ràng thấy đàn anh Cao ngồi đối diện...

Lúc đầu trên mặt không có biểu cảm gì, dần dần chân mày hơi nhíu, rồi sau đó... khóe miệng co quắp.

“Đàn em Đỗ, hay là em... em đi rửa mặt trước đi rồi quay lại?”

Đề nghi tốt như vậy, đương nhiên không thể xuất phát từ đối diện cái gương mặt như bài poker, khóe miệng co quắp tới mức không cách nào che giấu.

Mà là bạn cùng phòng anh, đàn anh Kim nói ra.

Hoàng Ngân ngây ngốc nhìn gương mặt poker vô cùng đẹp trai trước mắt, khi đó cô ngây thơ thuần khiết, cảm thấy người này có vẻ cũng đặc biệt ra dáng, dù sao thì cũng là siêu siêu đẹp trai!!

Thậm chí bảo cô dời mắt đi một lát cô cũng không muốn.

Ánh mắt si mê của cô quá rõ ràng!!

Thấy Hoàng Ngân không động đậy, anh Kim lại tốt bụng giục một tiếng: “Mau đi đi! Bọn anh qua bên đường đối diện dạo một lát, em rửa mặt xong thì đi tìm bọn anh.”

Nói xong, một đám người đứng lên, muốn đi ra ngoài, trong đám người này tuyệt đối còn bao gồm cả ba đứa bạn cùng phòng không tim không phổi của cô nữa.

Dĩ nhiên, bàn về người nhanh nhất tuyệt đối là đàn anh Cao đối diện cô, gần như thể không dằn nổi mà nghĩ phải làm thế nào tránh cái mặt quỷ của cô.

Mắt thấy đàn anh muốn rời xa mình, lúc ấy Hoàng Ngân cứ như trúng tà, cô lại đưa tay ra kéo cánh tay đàn anh Cao: “Đàn anh Cao!!”

Hoàng Ngân tận mắt thấy khóe miệng đàn anh Cao từ đầu chỉ là co quắp, dần dần biến thành cứng ngắc.

“Buông ra.”

Đôi mắt hiện ra hai chữ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay Hoàng Ngân, giống như nhìn thấy thứ bẩn nhất trên thế giới vậy.

Hoàng Ngân bị ánh mắt đó của anh làm tổn thương.

Cô buông tay anh ra theo bản năng, mà mới buông ra được một giây lại vội vàng cầm lại, dáng vẻ như sợ anh sẽ chạy mất, mặt dày nói: “Đàn anh, chúng ta trao đổi số điện thoại trước đi!”

Lông mày Cao Dương Thành giật giật hai cái.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái mặt dày như vậy!

Nhưng độ dày da mặt của Hoàng Ngân tuyệt đối thay đổi nhận thức của anh!

Hoàng Ngân thấy anh không phản ứng lại lớn gan, đưa tay cho vào túi quần anh móc, quả nhiên một phát trúng mục tiêu, lấy chiếc Nokia cục gạch lưu hành nhất đương thời ra, thuần thục thành thạo hai ba phát đã dùng điện thoại anh gọi cho số di động của mình.

Mới đầu, đàn anh Cao còn hơi giận dữ.

Sau đó, anh kìm nén lửa giận.

Anh lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô gái đang chuyên chú cầm điện thoại của anh gọi vào số mình này, nhếch mép một cái, trào phúng hỏi: “Cô thích tôi à?”

“Dạ!”

Hoàng Ngân trả lời không chút suy nghĩ.

“A?”

Chợt, cô kịp phản ứng lại, vội vàng lắc đầu, đỏ mặt, quẫn bách giải thích: “Không, em không phải ý đó, chẳng qua là em thấy anh rất...”

Lúc này, di động trong túi reo lên, đã nhận được cuộc gọi.

Điện thoại di động trong tay bị một bàn tay lạnh như băng đoạt đi: “Cô cảm thấy tôi thế nào cũng không quan trọng! Quan trọng là tôi cảm thấy cô chẳng ra sao cả!”

Cao Dương Thành nói xong, quyết tuyệt ấn kết thúc cuộc gọi, còn không tránh né, trực tiếp xóa dãy số cô thậm chí còn chưa kịp lưu lại ở ngay trước mặt Hoàng Ngân, không để lại dấu vết gì.

Xong, anh hờ hững xoay người, bước đi.

Để lại Hoàng Ngân đứng tại chỗ chảy hai đường mồ hôi đen ngòm, giống như một con ma nữ xấu xí, bi thương nhìn theo hướng thân ảnh mà mình hướng tới càng lúc càng đi xa...

...

Hồi ức quay lại khiến trong lòng Hoàng Ngân khó chịu, lại có cảm giác hơi buồn cười.

Bây giờ nghĩ lại, năm đó mình trang điểm đúng dọa người, nhất là lúc mồ hôi chảy xuống, khiến hai đường eyeline lem đầy mắt, lúc tìm Cao Dương Thành xin số điện thoại, mình chính là một con gấu trúc siêu bự, đáng sợ muốn chết!!

Hoàng Ngân nhấp ngụm rượu trắng trong ly, sau đó không nhịn được ha ha cười lớn.

Cười rồi cười, vô hình hốc mắt lại ướt nhòe.

Thật muốn trở về lúc trước...

Trở về tìm Đỗ Hoàng Ngân tuổi trẻ đầy ngông cuồng, không sợ ngã không sợ đau ấy, hỏi thử mình năm đó làm thế nào mới có dũng khí một đường theo đuổi người đàn ông này.

Cao Dương Thành chăm chú nhìn nụ cười rưng rưng của cô, ngực như bị thứ gì đó nặng nề gõ một cái, hơi bứt rứt, cũng hơi khó chịu.

Gương mặt anh tuấn nghiêng sang một bên, ngậm rượu trắng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.

“Đỗ Hoàng Ngân, đừng nói đến những chuyện đã qua nữa, nhắc tới mọi người đều không vui.”

Cao Dương Thành trầm giọng nói.

Hoàng Ngân hơi ngẩn người, liếm môi: “Tổng giám đốc Cao cũng sẽ không vui.”

Cao Dương Thành giương mắt nhìn cô: “Tôi chưa từng phủ nhận trước kia tôi yêu cô.”

Hoàng Ngân chỉ cảm thấy trong lòng đau xót: “Vậy bây giờ thì sao?”

Vấn đề này, cô gần như là bật thốt lên theo bản năng.

Chân mày Cao Dương Thành nhíu chặt, nhưng không chút suy nghĩ lập tức cho cô câu trả lời: “Không yêu nữa.”

Ba chữ như một đòn giáng thẳng vào đầu.

Thật ra thì Hoàng Ngân đã sớm đoán ra đáp án, nhưng nghe anh tỉnh bơ nói ra như thế, loại cảm giác đó, thật sự... vô cùng khó chịu.

Cô lại nhấp một ngụm rượu trắng bên cạnh, hớp này uống hơi nhiều, rượu thiêu đốt cổ họng cô, hơi đau, khiến cô bị sặc ho khan mãnh liệt.

Giờ phút này, Hoàng Ngân biết...

Biết là đời này mình thật sự không thể quên được người đàn ông này rồi!

Chợt, cô nhớ lại những gì xảy ra trong phòng vệ sinh lúc bữa tối, trong lòng cô cảm thấy càng bi thương hơn.

Hôm nay quan hệ giữa bọn họ thật ra là cái gì?

Cô còn quỳ xuống trong phòng vệ sinh phục vụ người đàn ông này? Lấy thân phận gì?! Bạn gái cũ? Mẹ đứa trẻ?

Hơn nữa, anh còn là người có vợ!!

Bây giờ nghĩ lại, thật là hèn hạ!!

Càng như vậy, trong lòng Hoàng Ngân càng thấy phiền.

“Cao Dương Thành, anh nói xem vì sao tuổi trẻ thanh xuân của tôi lại uổng phí hết trong tay anh?”

Ngực Hoàng Ngân bỏng cháy đau đớn, cô hít một hơi, nhìn gương mặt anh tuấn tuyệt tình của anh, lẩm bẩm nói: “Nếu như năm đó tôi không gặp phải anh, có khi nào tôi còn trải qua vui vẻ hơn một chút không?”

Hoàng Ngân thật sự không biết, nếu để cô chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ chọn không gặp lại người đàn ông này...

Bởi vì gặp anh, yêu anh, rời khỏi anh, tất cả mọi chuyện này cũng quá đau đớn rồi!!

Qua bốn năm, lại bốn năm, yêu hơn mười năm, đến cuối cùng đổi lấy kết cục không có gì, cô đã thật sự cạn kiệt sức lực rồi...

“Tôi sắp kết hôn rồi!”

Cô đột nhiên nói.

Cao Dương Thành ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ánh mắt đục ngầu.

Hoàng Ngân thở dài, đôi mày thanh tú cau lại, sau đó giãn ra, cô cúi đầu, mi mắt rủ xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi mệt mỏi rồi...”

Bất kể là mệt mỏi vì đuổi theo bước chân anh, hay là mệt mỏi bởi vì quá nhung nhớ anh, hay mệt mỏi bởi vì chia xa...

Tóm lại, cô mệt rồi...

Tóm lại, cũng là vì anh...

Ngực Cao Dương Thành phập phồng mãnh liệt, thở ra mấy hơi: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi!”

Hoàng Ngân bình tĩnh gật đầu.

Ánh mắt ửng đỏ, đáy mắt ngập nước.

“Tôi sẽ cố gắng để bản thân và chồng tương lai thật hạnh phúc...”

Cô nhẹ nhàng, thận trọng, thành kính hôn lên chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.

Louis...

Cô sẽ cố gắng!!

Sẽ cố gắng để anh hạnh phúc!

Sẽ cố gắng để yêu anh!!

Sẽ cố gắng đem tất cả tình yêu trao cho người đàn ông bên cạnh này trao hết cho anh!

Không chắc làm được, nhưng ít ra cô sẽ cố gắng, hết sức cố gắng!!

Nụ hôn trước mắt giống như một con dao, cắm thẳng vào trái tim Cao Dương Thành.

Mặc dù trước kia anh đã đoán ra kết quả sẽ như vậy, nhưng từ miệng cô khẳng định nói ra, trong lòng anh rõ ràng rất chua chát.

“ Đỗ Hoàng Ngân.”

Giọng nói của anh... khàn đặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK