Chắc không phải chỉ có lúc ly hôn mới dùng tới nó chứ?
Nếu mà thật sự là như vậy thì thà bỏ đi cho xong!
“Em đã coi kỹ lắm rồi! Đến nỗi chữ trên hai cái chứng nhận này em thuộc luôn rồi!”
Cho dù như thế nào thì trước đây Vũ Quỳnh cũng không tin hai tờ giấy chứng nhận này là giả, mỗi ngày cứ lôi ra lật tới lật lui, học thuộc những câu thề ước trên đó, nhìn vào tấm hình chụp chung đầy tình tứ, cô liền hoang tưởng đây là tờ chứng nhận kết hôn thật chứ không phải giả.
Tuy rằng là đã thuộc lòng rồi, nhưng mà Vũ Quỳnh vẫn nghe lời Cao Hướng Dương ngoan ngoãn mở ra đọc chi tiết lại một lần nữa.
Bên trong hình như không có gì khác.
Nhưng mà…
Ánh mắt của cô dừng lại ở tấm hình chụp chung, cô sửng sốt.
Quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Cao Hướng Dương, cô chỉ vào tấm hình: “Đây…đây không phải là tấm hình của hai năm trước.”
“Ừ, không phải!”
Cao Hướng Dương khẳng định gật đầu: “Đương nhiên là không phải, tấm này tối hôm qua mới chụp mà.”
“…”
Vũ Quỳnh vẫn còn chút ngơ ngác.
“Cho nên, tối hôm qua không phải em nằm mơ, mà là thật sao?? Chúng ta đã đi ra Ủy ban phường đăng ký??”
“Ừ, đã đi! Thật đấy…”
“Chúng ta kết hôn rồi??”
Vũ Quỳnh xoay người, hỏi anh lại lần nữa, đột nhiên cao giọng: “Chúng ta thật sự đã kết hôn rồi??”
“Quả thật đã kết hôn rồi!! Được pháp luật công nhận luôn rồi!”
Cao Hướng Dương giải đáp nghi ngờ trong lòng của cô.
Xoay người, anh lấy ra hai cuốn hộ khẩu từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường, lật ra trang có tên hai người, ngay cột phía sau tên của hai người, đều có đóng một dấu mộc: đã kết hôn.
“…”
Chuyện này…
Hình như có một chút thật!!
Thì ra, kết hôn thực sự là sẽ đóng dấu mộc lên trên cuốn hộ khẩu!
Vậy mà cô lại không hề biết điều đó!!
Nhưng mà, đây không phải là vấn đề mấu chốt!
Mấu chốt là…
“Cao Hướng Dương, anh là tên xấu xa!! Tối hôm qua anh cố tình chuốc em uống say, đúng không? Anh biết nếu như em tỉnh thì em sẽ tuyệt đối không chịu theo anh đến ủy ban để ký vào tờ đơn đăng ký, anh cố tình dụ em, xấu xa!! Anh là đồ xấu xa!!”
Vũ Quỳnh lên án anh, tay cầm cuốn sổ đỏ tấn công anh.
Cao Hướng Dương xoay người một cái, đã đè Vũ Quỳnh xuống dưới thân mình.
Hai bàn tay to lớn của anh khống chế hai tay nho nhỏ của cô, không cho cô cơ hội động đậy.
Khóe miệng anh cười đắc chí: “Ngày thường em toàn nói dối lòng mình, chỉ có khi uống rượu rồi, em mới nói thật lòng! Tối hôm qua anh có hỏi em, có đồng ý lấy anh không, chính miệng em nói: đồng ý…còn nữa, tối hôm qua, trên sofa em cứ ôm lấy anh, đòi anh rất lâu, còn la lên là chưa đủ… Mà làm sao được đây? Bỏ đói…em hai năm trời thời gian đúng là hơi dài, nhưng mà, anh hứa với em, từ giờ về sau, ông xã nhất định sẽ mỗi ngày phục tùng, sẽ cho em no nê phủ phê!! Hơn nữa, sẽ bắt đầu từ mỗi…buổi sáng!!”
Vừa dứt lời, Cao Hướng Dương đã lột sạch quần áo của Vũ Quỳnh.
“Ưm ưm ưm…”
Tên xấu xa này!!
Rõ ràng là chính anh cảm thấy không đủ, rõ ràng là bản thân anh đã đói lả hai năm rồi, kết quả, dám vô liêm sỉ đổ thừa cho cô??!!
Vũ Quỳnh cho dù có đói thế nào đi nữa, thì mấy ngày này, cô thật sự đã bị anh cho ăn no nê rồi, mà còn no đến mức không no hơn được nữa… “Cao Hướng Dương!”
“Ưm, anh nhẹ chút.”
Tính kế một năm từ đầu xuân, tính kế một ngày từ sáng sớm.
Hiển nhiên, Cao Hướng Dương đã xử lý việc này cực kỳ cực kỳ tốt!!
Trước khi đi làm, Vũ Quỳnh đã lén nhét hai cuốn sổ chứng nhận kết hôn vào trong túi.
Buổi trưa, cô có hẹn Hướng Tình đi ăn cơm chung.
Nói là ăn cơm, nhưng thực tế…
Đương nhiên là vì cô muốn nhờ Hướng Tình xác nhận lại sổ chứng nhận kết hôn là thật hay giả.
Tuy là cô bị anh lừa để ký giấy, tuy là cái kết hôn này có hơi kỳ cục, nhưng mà…đương nhiên cô vẫn hy vọng cái chứng nhận kết hôn đó là thật.
Vũ Quỳnh vừa mới đưa chứng nhận kết hôn ra trước mặt Hướng Tình, trong phút chốc Hướng Tình đã hiểu ra: “Ôi, em nói mà! Khi không mời em ăn cơm, thì ra là muốn nhờ em kiểm tra!”
“…”
“Vậy rốt cuộc em có coi không?”
“Em nói cho chị biết, lần trước em giúp chị kiểm cái chứng nhận giả lần trước, em về nhà bị anh em xử một chập rồi! Lần này em sẽ không ngu nữa đâu, không chừng lần này đoạn tình anh em luôn á?”
“Nói như em thì cái chứng nhận này cũng là giả sao?”
Vũ Quỳnh có chút hụt hẫng.
“Ủa, em không có nói nha! Em cũng chưa cầm lên coi nha, làm sao mà biết thật hay giả? Chị tưởng em là thánh hả!”
“Vậy em mau coi đi!”
Vũ Quỳnh đẩy tờ chứng nhận về phía Hướng Tình.
“Không cần coi nữa, chắc chắn là thật rồi!”
Đến cả lật bên trong Hướng Tình cũng làm biếng không muốn mở.
“Sao em biết, em chưa mở ra coi mà! Em tưởng em là thánh thiệt hả?”
“Lần này không cần phải coi nữa! Anh ấy đã tính kế trông chờ ngày này lâu lắm rồi, lần nào cũng thiếu điều muốn cột chị mà xách ra ủy ban phường để đăng ký, lần này khó khăn lắm mới làm được, anh ấy đâu ngu mà lại đi làm một cái giả nữa? Phục vụ, gọi món!!”
Hướng Tình nói xong, tự mình kêu phục vụ đến luôn.
“Nhưng mà em cũng phải coi qua một cái chứ!”
Lời nói của Hướng Tình phần nào khiến cho Vũ Quỳnh bớt thấp thỏm.
Thực tế cô cũng biết lần này không thể nào là giả được, nhưng ngu một lần phải biết rút kinh nghiệm, cô cũng cần phải cẩn thận xác nhận kỹ càng!
Hướng Tình đành phải hợp tác, cầm cuốn sổ mở ra coi một cái, nhìn thấy tấm hình chụp, cô nhịn không được cười thành tiếng: “Chị dâu à, em nói chứ hai anh chị có thể nào đừng có lần nào kết hôn cũng để cái mặt say xỉn ngất ngây con gà tây lên hình được không?”
Vũ Quỳnh trợn mắt nhìn Hướng Tình một cái: “Đó không phải tại mưu kế của anh em sao!!”
“Được rồi! Coi cũng coi rồi, lần này nhất định là thật rồi, không có giả nữa đâu!!”
Hướng Tình đẩy lại chứng nhận kết hôn cho Vũ Quỳnh: “Em đói rồi, gọi món thôi!”
Nghe được câu nói của Hướng Tình, Vũ Quỳnh cầm hai cuốn chứng nhận kết hôn như cầm bảo bối, cẩn thận cất lại vào trong túi, tâm trạng cũng vui hẳn: “Em cứ gọi thoải mái, chị đãi!!”
“Vậy thì em sẽ không khách sáo đâu…cho tôi một phần mỳ ý thịt xông khói sốt trứng, pizza thịt xông khói nấm mỡ, một phần cà ri thịt viên, rau cuốn thịt kiểu ý, bít tết gà, sau cùng thêm một phần…tôm hấp húng quế!”
“…”
Cao Hướng Tình, em tuổi Heo hả?
“Đúng rồi, có chuyện này, em quên nói với chị…”
Hướng Tình đột nhiên nói.
“Chuyện gì?”
“Em sắp kết hôn!”
“Cái gì??”
Vũ Quỳnh xém tý phun nước chanh ra khỏi miệng: “Với ai? Lục Li Dã??”
Hướng Tình liếc cô một cái: “Chị sao cứ thích nhắc đến người chả liên quan vậy?”
“Không phải anh ta sao?? Vậy em kết hôn với ai? Tự nhiên khi không, em kết hôn cái gì á?”
“Người đó chị không biết đâu, sau này có cơ hội em sẽ giới thiệu cho chị biết! Còn chuyện sao lại kết hôn thì, rất đơn giản, đến tuổi thì lấy chồng thôi!”
“Hướng Tình, chuyện hôn nhân không giỡn chơi nha! Em đừng có kích động.”
“Em giống loại người dễ kích động vậy sao?”
Hướng Tình hỏi ngược lại Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh im lặng.
Trước giờ Hướng Tình đối với chuyện gì cũng có chủ kiến riêng, chuyện cô ấy đã quyết định, thì phần lớn không ai có thể thay đổi được.
“Anh ta biết không?”
“Ai?”
Hướng Tình giả vờ hỏi.
“Còn ai nữa? Đương nhiên là Lục Li Dã rồi!”
“Ủa? Em kết hôn, có cần thiết phải báo cho người ta không?”
“Cao Hướng Tình!!”
“Được rồi được rồi!”
Hướng Tình nói xong, lục trong cái túi của mình, sau đó quăng một cuốn sổ màu đỏ ra trước mặt Vũ Quỳnh, mím môi nói: “Đừng nói cho ai biết, kể cả anh Dương và ba mẹ cũng đều chưa biết!”
“Đây là cái gì??”
Vũ Quỳnh trừng mắt nhìn cuốn sổ đỏ trên bàn, giống với cái của cô vừa cất đi, trên bìa có chữ ‘Chứng nhận kết hôn’.
“Trên đó không phải có ghi sao?”
Hướng Tình cúi đầu tiếp tục ăn.
“Em kết hôn rồi??”
Vũ Quỳnh không dám tin vào mắt mình, liền cầm cuốn sổ lên nhìn kỹ, giây tiếp theo, cô ngớ người.
Cô chẳng buồn lật bên trong ra xem người đàn ông đó mặt mũi ra sao, cũng không còn tâm trí muốn biết anh ta tên gì, cô chỉ biết rằng người đó không phải là Lục Li Dã: “Em…em rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Vừa mới nãy không phải nói đang chuẩn bị đám cưới sao? Bây giờ…bây giờ cả đến chứng nhận kết hôn cũng có rồi, Ba mẹ còn chưa biết nữa?? Cao Hướng Tình, chuyện này em giải thích sao đây??”
“Được rồi mà…”
Hướng Tình lấy lại cuốn chứng nhận từ tay Vũ Quỳnh về: “Nói chuẩn bị kết hôn là để cho chị chuẩn bị tâm lý trước, sau đó em nghĩ, thôi thì nói cho chị biết luôn! Chuyện kết hôn của em, tạm thời chị đừng nói cho ba mẹ biết nha, cả anh em nữa! Chị mà nói là khỏi nhìn mặt em luôn đó!”
“Chuyện lớn như vậy, em không cho chị nói?? Em nói đi, như vậy không phải bắt chị làm người bất nhân bất nghĩa sao? Hơn nữa em tùy tiện kết hôn như vậy, rốt cuộc em đang nghĩ gì?”
Vũ Quỳnh cảm thấy mình càng ngày càng không hiều cô em chồng mình.
“Đợi sau này em tâm trạng tốt hơn sẽ kể cho chị biết, bây giờ thì ăn thôi…”
“Hướng Tình…”
“Tóm lại, chị yên tâm đi! Em biết tự chăm lo cho bản thân em, không để bị thiệt thòi đâu, em là ai, chị không biết sao?”
Hướng Tình trấn an Vũ Quỳnh.
“Vậy em có nghĩ đến khi mà Lục Li Dã biết chuyện này, anh ta sẽ thế nào không?”
Hướng Tình đang ăn hơi khựng lại một chút, ngước đầu nhìn Vũ Quỳnh: “Chứng nhận kết hôn chị cũng coi rồi, sau này…đừng nhắc người đàn ông này nữa, em với anh ta đã không còn liên quan gì với nhau rồi!”
“…”
Vũ Quỳnh ăn trưa với tâm trạng nặng nề, đang do dự không biết có nên cho chồng mình và ba mẹ chồng biết chuyện trọng đại này không.
Thì nghe Hướng Tình nhắc: “Chuyện này tạm thời chị đừng nói gì nha, coi như không biết gì hết, để qua hai ngày, em sẽ từ từ nói cho họ biết, ít ra chị cũng phải cho em thời gian chuẩn bị chứ, đúng không?”
“Thật sự em sẽ nói?”
“Chẳng lẽ em có thể giấu cả đời?”
“Vậy anh ta là người như thế nào? Hai người biết nhau bao lâu rồi? Anh ta đối xử với em như thế nào?”
“Dừng dừng dừng…”
Hướng Tình lập tức kêu ngừng: “Tâm trạng tốt chút sẽ nói, ăn đi! Ăn đi…”
“…”
Chỉ có em còn có tâm trí ăn được thôi!!!
Hôn lễ của Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương, chính thức được chuẩn bị cử hành.
Đã nhiều lần, Vũ Quỳnh nhịn không được muốn nói chuyện của Hướng Tình cho chồng cô biết, nhưng cuối cùng, dưới sự năn nỉ và hăm dọa của Hướng Tình, cô buộc phải chấp nhận đợi sau khi xong hôn lễ của cô, sẽ về nhà nói chuyện với mọi người sau.
Chuẩn bị hôn lễ rất mệt, nhưng bên cạnh đó cô cũng rất hạnh phúc.
Mấy ngày nay, cửa nhà gần như sắp nổ tung với sự có mặt nhiệt tình của bạn bè họ hàng xa gần, quà cưới cùng sắp chất đầy ngôi nhà mới của hai người.
Câu hỏi mà mọi người hỏi nhiều nhất, không xa lạ gì chung quy lại chỉ có một vấn đề: “Hai người dự tính khi nào có con? Càng sớm càng tốt nha, ba mẹ hai con cũng trông chờ lâu lắm rồi?”
Với đề tài này, sau khi nói ra cũng sẽ lâm vào tình trạng ngại ngùng khó xử.
Mỗi khi như vậy, Cao Hướng Dương chỉ thuận miệng trả lời “Nhanh thôi ạ, sẽ nhanh thôi” qua loa cho xong chuyện.