Hoàng Ngân ghét dáng vẻ này của Ôn Thuần Như, cô nắm chặt bàn tay của Dương Dương, nghiêm mặt nói: “Xin bà Ôn tự trọng.”
Cô nói xong, cao ngạo quay mặt đi: “Dương Dương và bà không có quan hệ gì hết!”
Hơn nữa, cô cũng không hy vọng có một chút quan hệ nào!!!
Con người tàn nhẫn như vậy….
“Cô nói gì?!”
Vẻ mặt Ôn Thuần Như vặn vẹo: “Nó và tôi không có quan hệ gì? Nó là con trai của con trai tôi!!”
“Con trai bà?”
Hoàng Ngân cười lạnh.
Bước một bước tiến đến gần bà ta, cô không sợ hãi ngước đôi mắt sắc bén “Con trai bà là ai? Dương Thành sao? Bà Ôn, bà để tay lên ngực tự hỏi, bà có xứng làm mẹ của anh ấy không!!”
“Cô… cô dựa vào đâu mà đòi dạy tôi!!!”
Ôn Thuần Như tức giận thở hổn hển, giơ tay lên định tát Hoàng Ngân, nhưng bị Hoàng Ngân nhanh nhẹn chặn lại.
“Muốn bắt nạt tôi? Bà tưởng là tôi sẽ để cho bà tùy ý đánh mắng à?”
Cô nói xong, tức giận hất tay Ôn Thuần Như ra. “Năm đó tôi tôn trọng bà vì bà là mẹ Dương Thành! Nhưng bây giờ, bà căn bản không xứng với từ ‘mẹ’ này”
“Sao bà lại bắt nạt mẹ tôi!! Bà là người xấu, bà là người xấu! Đi ra!”
Dương Dương không biết xông đến từ lúc nào, chạy thẳng đến giữa hai người, tức giận đẩy Ôn Thuần Như ra.
Sức của bàn tay nhỏ nhưng sự tức giận lại không nhỏ.
Nghiêm chỉnh giống hệt một người đàn ông trưởng thành, không cho phép bất kỳ ai ức hiếp mẹ cậu bé.
“Dương Dương, không được làm vậy!”
Hoàng Ngân quát một câu, kéo Dương Dương ra.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng chung quy thì Dương Dương cũng là người có cùng huyết thống với Ôn Thuần Như, cho nên Dương Dương không được vô lễ với bà nội trên danh nghĩa này.
Ôn Thuần Như cũng không ngờ rằng Dương Dương lại ghét bà ta như vậy, nhất thời ngẩn ra, không biết nên làm sao cho phải.
Khuôn mặt già nua, lúc hồng lúc trắng, rõ ràng muốn nổi cáu nhưng nghĩ đến cháu của mình thì lại cố đè lửa giận xuống.
“Dương Dương, bà là bà nội của con, nào! Gọi bà nội đi, nội mua kẹo cho con ăn!”
Bà ta cố nở nụ cười, dỗ dành Dương Dương đang xị mặt.
Hoàng Ngân chỉ đứng bên cạnh nhìn, không nói gì.
Dương Dương vô cùng không biết điều, trốn sau lưng Hoàng Ngân: “Dương Dương không thích ăn kẹo!”
Nói dối.
Vừa rồi còn không ngừng nhét kẹo vào xe đẩy!
Dương Dương khịt mũi: “Ăn nhiều kẹo sẽ mọc sâu!”
Khuôn mặt nhỏ giương lên cao.
Cuối cùng Hoàng Ngân cũng nói: “Bà Ôn, bà muốn làm gì?”
Ôn Thuần Như tức giận liếc Hoàng Ngân một cái: “Dương Dương là cháu của tôi, sớm muộn cũng có ngày tôi đòi nói về!”
Hoàng Ngân nghe câu vừa rồi làm sự tức giận như giọt nước tràn ly: “Bà đừng có nằm mơ! Cho dù tôi chết tôi cũng sẽ không đưa Dương Dương cho bà!!”
Hoàng Ngân nói xong, che chở Dương Dương trong lòng, thật chặt, hung hăng trừng mắt với Ôn Thuần Như: “Tôi tuyệt đối sẽ không để con trai tôi bị bà tiếp tục hãm hại!!”
“Cô…cô…”
Ôn Thuần Như tức nghiến răng, hận không thể tát cho Hoàng Ngân một cái nữa, nhưng thấy có mặt cháu bà ta, bà ta quả thật không nổi cáu được.
Bà ta bây giờ một lòng chỉ muốn đón cháu về.
Nhưng Ôn Thuần Như đã bao giờ phải nén chịu cơn tức như thế này?!
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi nói cho cô biết!”
Ôn Thuần Như chỉ thẳng vào Hoàng Ngân “Đời này tôi không cho con trai tôi cưới cô đâu! Mà cháu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cho nó nhận đàn bà đê tiện như cô làm mẹ!”
“Tôi mới không phải là cháu bà!”
Câu này là Dương Dương nói.
Cậu bé lao ra trước mặt Hoàng Ngân, ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, giống như con gà chọi, hét với Ôn Thuân Như: “Tôi không phải cháu bà! Bà không phải bà nội tôi, tôi không có bà nội như bà! Bà đi đi! Đi đi! Tôi ghét bà! Đừng có làm phiền mẹ con tôi đi mua sắm! Đáng ghét, đáng ghét!”
Cậu nhóc cao giọng hét lên, cứ hét cứ hét, nước mắt giàn dụa.
Vừa nghĩ tới có thể phải rời xa mẹ, cậu bé có kiên cường đến mấy cũng không nhịn được mà trào nước mắt.
Hoàng Ngân thấy đau lòng, vội vàng ôm cậu bé vào lòng, dỗ nó.
“Dương Dương ngoan, mẹ sẽ không để ai cướp con đi, biết chưa?”
“Vâng!”
Dương Dương lau nước mắt, đầu tựa vào hõm cổ Hoàng Ngân, ôm lấy cần cổ cô, làm nũng: “Cả đời này con cũng không rời xa mẹ!”
Trong lòng Hoàng Ngân ấm áp, nở nụ cười, lúc này mới nhìn đến Ôn Thuần Như đang đứng trước mặt.
“Bà Ôn, xin bà sau này đừng như vậy nữa, bà dọa con tôi rồi! Ngoài ra… nếu bà thật sự coi Dương Thành là con, thì phiền bà nhân từ hơn với anh ấy!”
Lúc Hoàng Ngân nói lời này, dường như còn kèm theo nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi chưa từng nhìn thấy, có người mẹ nào lại tiêm thuốc phiện vào người con mình! Tôi nghĩ khắp thiên hạ này, quả thật… chỉ có một người mẹ ‘vĩ đại’ như bà thôi.”
Hoàng Ngân nói xong vẫn còn cảm thấy căm hờn bà ta.
Hoàng Ngân thực sự không dám tưởng tượng, Cao Dương Thành chịu những đau khổ này, rốt cuộc có suy nghĩ gì về bà mẹ này, là đau? Hay là hận?
Đại khái, chắc cũng có!
“Đó chỉ là ngoài ý muốn!”
Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt Ôn Thuần Như vô cùng khó coi.
Dù sao thì đó cũng là con trai bà ta, nếu nói không yêu thương thì là nói dối.
Nhưng bà ta vẫn cố gắng bình tĩnh, kiêu ngạo chỉnh lại áo khoác vai hàng hiệu, hừ lạnh nói: “Hơn nữa, thuốc phiện đó cũng chẳng gây hại gì cho con trai tôi, cô bớt nói chuyện giật gân với tôi!”
“Không gây hại gì?”
Hoàng Ngân nghe xong, cơn phẫn nộ càng dâng cao.
“Bà Ôn, loại thuốc phiện có liều lượng cao như thế, tiêm vào não anh ấy, bà cảm thấy không gây hại gì à? Bà có biết, bởi vì mũi tiêm đó, khiến cho anh ấy chìm vào nỗi đau khổ, tối tăm suốt bốn năm! Vì sao anh ấy phải ra ngoài ở riêng một mình? Bởi vì cứ cách một khoảng thời gian, cơn nghiện lại phát tác, lúc anh ấy lên cơn nghiện, bà đã nhìn thấy chưa? Bà có biết lúc lên cơn nghiện, anh ấy luôn tự làm mình bị thương không! Bà nhìn thấy sẽ thương anh ấy không? Đó là con trai bà đó! Không, chắc chắn bà không đau lòng! Một bà mẹ độc ác như bà, căn bản không có trái tim, thì sao mà biết cảm giác đau lòng là gì! Điều duy nhất bà sẽ làm, đó là tìm mọi cách đẩy con trai bà vào vực sâu tăm tối! Anh ấy thích gì, bà liền bắt anh ấy từ bỏ, không thích cái gì thì bà bắt anh ấy phải theo đuổi để có được! Bà luôn tạo niềm vui trên nỗi đau khổ của con trai mình! Bà là người ích kỷ nhất thế giới, và cũng là người phụ nữ không có tư cách làm mẹ nhất thế gới!”
Nói một tràng xong, Hoàng Ngân như đã thét lên nói.
“Cho nên… đừng có nằm mơ mong tôi giao con trai cho một ác ma như bà! Cả đời này, cũng đừng mong.”
Hoàng Ngân nói lời cay đắng, chán ghét nhìn Ôn Thuần Như mặt đang xám xịt, ôm lấy Dương Dương, đẩy xe đẩy, quay người bước nhanh rời khỏi.
Giống như tránh một bệnh dịch vậy!
Để lại Ôn Thuần Như đứng một mình ở đó, không nhúc nhích.
Sắc mặt càng lúc càng trắng bệch….
Cuối cùng nhấc được chân lên, lại hoảng sợ có chút choáng váng, một mình bước đi trong siêu thị như người mất hồn, cuối cùng cũng loạng choạng ra khỏi siêu thị.
Ôn Thuần Như vừa ra khỏi siêu thị thì đi tìm Cao Dương Thành.
“Mẹ, sao lại đến lúc này?”
Cao Dương Thành mở cửa cho mẹ anh, gặp được Ôn Thuần Như thấy hơi bất ngờ.
Vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên như cũ, không có biểu cảm dư thừa nào.
Ôn Thuần Như vừa nhìn thấy con trai thì vành mắt đã đỏ lên, suýt nữa thì bật khóc.
“Con trai, mẹ… mẹ nhớ con,muốn thăm con.”
Cao Dương Thành cảm thấy cảm xúc của mẹ anh không đúng lắm, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm bà ta, không nói gì.
Ôn Thuần Như đi vào phòng, nhìn thấy mọi thứ trống không, bà ta cau mày. “Dì Trần đâu? Không có ở đây à?”
“Vâng, có người thân dưới quê qua đời nên Dì Trần về quê chịu tang rồi.”
Cao Dương Thành giải thích đơn giản.
“Vậy thì chắc con chưa ăn cơm à?”
Ôn Thuần Như nhìn đồng hồ: “Sắp mười hai giờ rồi! Chưa ăn sáng đúng không?”
“Con ăn rồi.”
Ý anh nói là ăn sáng.
Mới sáng sớm ra đã có người phụ nữ cực kỳ tốt bụng đem đồ ăn sáng tới cho anh, vốn định không mở cửa, ai ngờ cô ấn chuông không ngừng, cuối cùng làm hết cả pin chuông, sau đó đập cửa, cửa cũng suýt thị đập long ra, cô vẫn quyết không dừng lại.
Cao Dương Thành cuối cùng vẫn là đau lòng bàn tay của Hoàng Ngân nên đi ra mở cửa cho cô.
Mỗi lần cô và anh giằng co, đều kết thúc trong tình huống anh thua.
Mà anh, mỗi lần đều là vì… không nỡ!
Đáng chết!
“Bữa trưa còn chưa ăn à?”
Ôn Thuần Như vừa nói, vừa đi vào trong bếp: “Con đó, Dì Trần không có ở đây mà cũng không nói với mẹ, mẹ bảo thím Lý qua là được! Lúc này rồi con còn chưa ăn! Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả! Quả thật không được, con chuyển về đi, mẹ không yên tâm!”
Cao Dương Thành nhăn mày càng chặt.
“Mẹ, con không về đâu! Mẹ cũng không cần lo cho con, con sẽ chăm sóc tốt bản thân!”
Thái độ của anh, xa cách, lạnh nhạt.
Bàn tay cầm tạp dề của Ôn Thuần Như hơi cứng lại, sắc mặt cũng khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh lại cười, đổi chủ đề: “Bữa này mẹ nấu cho con nhé”
Bà ta nói rồi đeo tạp dề lên người.
Cao Dương Thành thấy vậy, ngẩn ra, rồi nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt anh tuấn của anh không có chút vui vẻ nào, có chăng chỉ là sự khó hiểu.
Mẹ anh đột nhiên như vậy quả thật là anh được chiều mà hoảng sợ.
“Gì mà làm gì? Nấu bữa cơm cho con thôi, có gì mà phải ngạc nhiên?”
“Đừng làm nữa, mẹ không thích hợp ở trong nhà bếp đâu, con mua đồ ăn ngoài là được”
Cao Dương Thành chẳng nể nang chút nào.
“Không được ăn ngoài! Bây giờ người ta toàn dùng dầu bẩn, không sợ ăn mắc bệnh à? Bữa cơm này, mẹ phải làm!”
Ôn Thuần Như kiên quyết.
Cũng không biết có phải là vì sự áy náy trong lòng với con trai không.
Lúc Cao Dương Thành định nói thêm gì đó thì có ai đó ấn chuông cửa.
Cao Dương Thành ngẩn ra, trong lòng bỗng rõ là ai tới.
Thời gian ăn cơm, ngoài người phụ nữ ấy ra thì còn có thể là ai?
Nhìn sang mẹ anh một cái, Cao Dương Thành nghi ngờ.
“Ai vậy?”
Ôn Thuần Như hỏi anh.
Cao Dương Thành không trả lời, đi ra chỗ huyền quan.
Mở điện thoại video lên, quả nhiên là Hoàng Ngân.
Hơn nữa…
Còn đang nắm tay con trai anh!
Chiêu này hay lắm!
Có thấy người cha nào lại để con trai ở ngoài cửa chưa?
Quay đầu lại, nhìn Ôn Thuần Như trong nhà bếp, cuối cùng, Cao Dương Thành vẫn mở cửa cho Hoàng Ngân.
Cao Dương Thành mở cửa nhanh như thế, Hoàng Ngân cũng không thấy lạ.
Bởi vì hôm nay cô dẫn theo pháp bảo mở cửa, còn tiện hơn chìa khóa, phải không?!
“Ai đến vậy?”
Hoàng Ngân vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng Ôn Thuần Như trong bếp.
Hoàng Ngân sững sờ, Dương Dương cũng ngạc nhiên.
Lúc này, Hoàng Ngân muốn kéo Dương Dương chạy trốn, nhưng… nhưng bị Ôn Thuần Như nhìn thấy rồi.