Lục Li Dã gần như không bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên khuôn mặt Hướng Tình, vừa như hôn như gặm như liếm trên mặt cô, chỉ trong mấy phút đã làm cho khuôn mặt của Hướng Tình trở nên ẩm ướt, trêu đến mức làm cho cô không ngừng cười mắng: “Lục Li Dã, có phải anh tuổi cún không? Đừng quậy nữa, đừng trêu em, nhột lắm…”
Kết quả, Hướng Tình càng kêu to, Lục Li Dã càng liếm hơn.
“Anh đúng là tuổi cún mà!”
Cuối cùng Hướng Tình buồn cười tổng kết.
“Đã lâu rồi không nếm thử mùi vị của em, vì vậy lần này… cần phải nếm cho đủ!!”
Sau khi Lục Li Dã nói xong, giây tiếp theo, anh giống như một con thú dữ đang đói khát nhào về phía Hướng Tình.
Hai người cười đùa thành một mớ hỗn độn, cuộn vào chăn rồi lăn xuống giường, trêu đến mức làm cho Hướng Tình cười khanh khách.
Lục Li Dã nằm trên người Hướng Tình, nhìn cô thâm tình: “Đã lâu rồi không nhìn thấy em cười như vậy…”
Tim của Hướng Tình đập một nhịp, trong đôi mắt long lanh lóe lên một chút dịu dàng, khẽ nhíu mày: “Bời vì đã rất lâu rồi không ai có thể làm cho em nở nụ cười như vậy.”
Lục Li Dã có chút tự trách, cúi đầu, cưng chiều gặm trên chóp mũi xinh đẹp của cô: “Xin lỗi em, anh nên làm rõ mọi chuyện từ lúc bắt đầu mới phải…”
“Đừng nói lời xin lỗi nữa!”
Hướng Tình vươn tay, chặn đôi môi mỏng gợi cảm của anh: “Hai chữ ‘xin lỗi’ này đối với em mà nói quá nặng nề rồi! Chuyện đã qua rồi thì để nó trôi qua đi!”
Lục Li Dã nở nụ cười, trong đôi mắt phượng giống như được tô điểm thêm những ngôi sao lấp lánh, trong chớp mắt tiếp theo, anh cúi đầu, từ từ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hướng Tình.
Trong giây phút này, đối với bọn họ mà nói, không còn điều gì quan trọng nữa.
Những thứ gọi là hôn nhân, gọi là đứa con…
Vào lúc này, trước sự nhu mì này, bọn họ đã không còn không gian dư thừa để suy nghĩ thêm nữa.
Điều duy nhất có thể làm chính là… trân trọng những thứ ở trước mắt, thưởng thức cuộc sống ở hiện tại.
Trong không khí, tràn đầy hương vị mờ ám triền miên…
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng ngâm nga hạnh phúc…
Năm ngày sau, phiên tòa vẫn mở như thường lệ…
Lục Li Dã chỉ là người ngồi xem, vì vậy anh không thể đi cùng Hướng Tình đi tới con đường chuyên dụng.
Trước khi đi vào, Hướng Tình vẫn rất căng thẳng không ngừng hít thở sâu: “Làm thế nào đây? Em rất căng thẳng, bây giờ trong lòng bàn tay em toàn là mồ hôi.”
Lục Li Dã vỗ vỗ khuôn mặt của Hướng Tình: “Tối hôm qua chúng ta đã tập dợt rất tốt, lát nữa khi em đứng trước tòa cứ biểu hiện, tranh luận giống như tối qua là được, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực.”
“Được!”
Hướng Tình giống như một đứa bé đứng tại chỗ nhảy nhảy, giống như làm như vậy có thể giải tỏa áp lực trong người mình.
Lục Li Dã quấn khăn quàng cổ trên cổ cô: “Mau vào đi! Biểu hiện cho thật tốt.”
Anh nói xong, đưa tập tài liệu trong tay cho Hướng Tình.
Hướng Tình nhận lấy, gật đầu: “Em sẽ cố gắng!”
Xoay người, đi vào trong đường chuyên dụng.
Trước khi bước vào tòa, Hướng Tình đã gặp Morri trong thang máy.
Áp khí của anh ta vẫn thấp như trước, phía sau luôn có một đại đội đi theo.
Chỉ có một mình anh ta bước vào trong thanh máy, tất cả cấp dưới của anh ta bao gồm cả luật sư đều cung kính chờ ở bên ngoài, không ai đi cùng một thang máy với anh ta.
Hướng Tình cũng đứng bên ngoài chờ thang máy, lạnh lùng nhìn anh ta đứng ở bên trong, hoàn toàn không có ý muốn đi vào.
Cô tình nguyện chờ tới mấy lượt thang máy, cũng tuyệt đối không muốn đi cùng một thang máy với anh ta.
Nhưng Morri đang đứng bên trong đột nhiên vươn tay, kéo Hướng Tình đang đứng bên ngoài vào trong thang máy.
Cửa thang máy thuận tiện đóng lại.
“Anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Hướng Tình giãy giụa.
Vẻ mặt của cô tràn đầy ghét bỏ, giống như đang nhìn thấy một con gián kinh tởm.
Khuôn mặt cô thể hiện rất rõ, làm cho Morri khó có thể không chú ý tới.
Ấn đường của anh lại đau nhói một trận, ánh mắt lạnh nheo lại, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, siết chặt tay: “Chuyện đứa bé tôi đã xin lỗi em rồi, em đừng tranh cãi với tôi nữa có được không?”
Anh ta dùng một giọng khẩn cầu để nói với Hướng Tình.
Người có thể làm cho Morri phải hạ thấp giọng để nói như vậy, chỉ sợ trên đời này, ngoại trừ Hướng Tình sẽ không có người phụ nữ thứ hai!!
“Xin lỗi??”
Hướng Tình nở nụ cười.
Tiếng cười lạnh đến thấu xương, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh ta: “Morri, anh giết con của tôi rồi, bây giờ lại muốn dùng hai chữ ‘xin lỗi’ để xong chuyện sao?!”
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, nói lời cay nghiệt: “Cho dù bây giờ anh có cho tôi mạng của anh, tôi cũng cảm thấy không hết hận!! Anh có biết không? Bời vì ở trong lòng tôi, mạng của anh không đáng một đồng!! Dùng một mạng để đổi một mạng, tôi cũng cảm thấy không đủ, không đủ…”
Giọng nói của Hướng Tình rất sắc bén, hơi run rẩy, bả vai cũng run lên: “Anh cho rằng anh mua chuộc luật sư của tôi, thì chuyện này có thể giải quyết sao? Tôi nói cho anh biết, anh chỉ làm cho tôi cảm thấy anh chính là một con người vô cùng bỉ ổi!! Mỗi một bước đi đều tính toán tôi, anh không cảm thấy buồn nôn nhưng tôi thì có!!”
“Tôi không cho phép em ly hôn với tôi!!”
Morri vẫn khăng khăng đến mức có chút cố chấp.
Giọng nói lạnh lùng không hề có chút nhiệt độ.
“Thật sao?”
Hướng Tình nhìn anh với ánh mắt đoạn tuyệt, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Morri, nếu như cả cuộc đời Cao Hướng Tình tôi đã định phải dây dưa với anh, vậy thì… tôi thà lựa chọn cái chết!!”
Cô nói xong, thang máy kêu một tiếng ‘ting’, cửa mở ra.
Hướng Tình cũng không muốn nhìn anh ta thêm nữa, xoay người, giẫm lên giày cao gót, mang theo tập tài liệu dứt khoát rời đi.
Nếu như cả đời này Cao Hướng Tình cô phải trải qua những ngày tháng trong sự tính toán của Morri như bây giờ, vậy thì cô thà… chết đi còn hơn!!
Bởi vì nếu cô sống cùng anh ta, căn bản là sống không bằng chết!!!
Phiên tòa bắt đầu…
Hướng Tình là nguyên cáo, đang tự thuật trước tòa.
“Kính thưa thẩm phán và các vị bồi thẩm đoàn, bởi vì hai tháng trước tôi đã bị bị cáo Morri ép phải kết hôn với ánh ta, sau khi cưới xong chúng tôi vẫn luôn ở trong trạng thái ly thân, không giống vợ chồng thật sự. Mà trong hai tháng kết hôn với anh ta, tôi vẫn luôn trải qua cuộc sống cực kỳ ngột ngạt, mỗi một ngày đều giống như một cái xác không hồn, thậm chí là sống không bằng chết. Tôi khẩn cầu thẩm phán và các vị bồi thẩm đoàn phán quyết cho tôi và bị cáo được ly hôn.”
Sau khi Hướng Tình nói xong những lời cuối cùng, nước mắt đã không tự chủ ướt đẫm khóe mắt.
Nếu như có ai đó hỏi cô, trong cuộc đời này, khoảng thời gian nào làm cho cô cảm thấy đau khổ nhất, vậy thì cô chắc chắn sẽ không do dự mà trả lời rằng, đó chính là hiện tại!!
Từ ngày đầu tiên cô kết hôn cùng với Morri cho đến bây giờ…
Mỗi một ngày đều là giày vò, mỗi một ngày đều là tra tấn!
Mãi đến khi cô biết được con của mình bị chính tay anh ta hại chết, cuộc hôn nhân này cũng coi như hoàn toàn biến thành giai đoạn từ chưa từng yêu đến căm hận!!
Sau khi Hướng Tình tự thuật xong, chính là đến luật sư đại diện bên Morri tự thuật, tiếp sau đó là phản biện của Hướng Tình.
“Thưa thẩm phán, trong phiên tòa lần trước, luật sự của bị cáo đã nhắc đến người làm chứng Tần Lịch Lịch! Mà dựa theo chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ, biết được đứa con trong bụng Tần Lịch Lịch có chút kỳ lạ.”
“Tôi phản đối!!”
Hướng Tình vẫn chưa kịp lấy ra chứng cứ, luật sự bên đối phương đã đứng lên: “Thưa thẩm phán, tôi phản đối thứ gọi là chứng cứ mà nguyên cáo đã nhắc đến, tôi cho rằng, phiên tòa lần này chỉ là vụ ly hôn của nguyên cáo là cô Cao với đương sự của tôi là anh Morri, ngay cả người thứ ba cũng không được tính, đây vốn là người làm chứng không có liên quan nhiều đến vụ án, tại sao còn chứng minh nhiều lần về vấn đề của cô ấy?”
Hiển nhiên, luật sư của đối phương muốn xoay chuyển tiêu điểm của sự thật.
Hướng Tình không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên phản đối như vậy, cô có chút trở tay không kịp.
Quay đầu, nhìn thấy Lục Li Dã đang ngồi trong phiên tòa.
Vẻ mặt của Lục Li Dã rất ung dung bình tĩnh, chỉ gật đầu với Hướng Tình, ra hiệu cô đã biểu hiện rất tốt.
Giống như rất có lòng tin với cô.
Hướng Tình quay đầu lại, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đứng dậy: “Thưa thẩm phán, tôi phản đối luật sư của bị cáo! Bởi vì nhân chứng này có liên quan trực tiếp đến vụ án, mong thẩm phán phê chuẩn.”
“Được!”
Thẩm phán cho phép rồi.
Hướng Tình thở phào nhẹ nhõm: “Thưa thẩm phán, tôi muốn mời nhân chứng Tần Lịch Lịch ra tòa.”
“Được.”
Rất nhanh, Tần Lịch Lịch đã được người khác dẫn ra tòa, ngồi lên chỗ dành cho người làm chứng.
Hướng Tình chậm rãi mở máy tính ở trước mặt, chiếu hình ảnh lên trên màn chiếu ở phía đối diện.
Sau khi Tần Lịch Lịch nhìn thấy ‘thỏa thuận sinh con’ trên hình chiếu, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
Mà sắc mặt của luật sư đại diện bên Morri cũng giống như nhìn thấy thứ gì đó không ổn.
Hướng Tình nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của bọn họ, càng trở nên tự tin hơn, khóe miệng hơi nhếch lên một ý cười nhạt: “Thưa thẩm phán, như mọi người đã nhìn thấy, bản thỏa thuận sinh con này chính là một bản hiệp nghị, bản hiệp nghị này có liên quan đến việc thụ tinh nhân tạo, được cô Tần Lịch Lịch và bác sĩ điều trị chính ký tên vào đó, hay nói cách khác, đứa con trong bụng cô ấy, không được cô ấy và anh Lục mang thai thuận theo tự nhiên, tiếp theo đây, mời mọi người nhìn lên điều khoản thứ ba của bản hiệp nghị, trên đó đã viết rất rõ, người biết đứa bé được thụ tinh nhân tạo này, chỉ có nhân chứng là cô Tần Lịch Lịch và bác sĩ điều trị chính, nếu tiết lộ cho người thứ ba biết chuyện này, chính là vi phạm điều ước. Điều này đã chứng minh, thực ra ba của đứa bé là anh Lục không hề biết chuyện thụ tinh nhân tạo này! Vì vậy, rốt cuộc tình cảm giữa cô Tần và anh Lục là như thế nào? Chắc hẳn mọi người đã hiểu rõ rồi, nếu anh Lục thật sự có mối quan hệ tốt với cô Tần, vậy tại sao cô Tần lại phải đi thụ tinh nhân tạo để mang thai chứ? Thực ra, chân tướng của sự thật chính là, anh Lục không hề yêu cô Tần, anh ấy cũng không phải là bạn trai của cô Tần! Mà giữa tôi và anh Lục, nếu không phải có sự can thiệp ép buộc của bị cáo Morri, chúng tôi căn bản không có khả năng bị rạn nứt tình cảm!”
“Cô Cao, mong cô đừng nên cố gắng di chuyển tiêu điểm của mọi người!”
Luật sư của đối phương đã nhanh chóng đưa ra lời phản đối: “Trong phiên tòa lần này, không hề có mối liên quan trực tiếp nào đến tình cảm giữa hai người Tần Lục!”
Hướng Tình vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt, hỏi Tần Lịch Lịch: “Cô Tần, những lời tôi vừa nói là đúng hay sai?”
Sắc mặt của Tần Lịch Lịch trắng bệch, hai tay siết chặt đặt ở trên bàn, chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn bất kỳ ai.
“Cô Tần, xin cô trả lời câu hỏi của tôi, là đúng hay sai!!”
Hướng Tình tiếp tục lặp lại câu hỏi, giọng điệu hơi tăng lên.
Tần Lịch Lịch gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Là sai…”
“Rốt cuộc là đúng hay sai!” Thái độ của Hướng Tình đã trở nên cứng rắn hơn.
“Cô Tần, tha thứ cho tôi không thể không nhắc cô một câu, nơi này chính là tòa án thiêng liêng, cô chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình!! Vì vậy, mong cô suy nghĩ cho thật kỹ sau đó trả lời câu hỏi của tôi!”
Trong khán phòng, Lục Li Dã hơi mỉm cười.
Câu nói này, là anh đã dạy cho cô vào buổi tối hôm qua, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của cô bắt chước giống y như thật.
Tần Lịch Lịch nghe vậy, lập tức càng trở nên hoảng hốt, tay chân càng lạnh hơn: “Đúng vậy! Quả thực đứa con trong bụng tôi chính là… thụ tinh nhân tạo.”