“Chờ đã...”
Trần Mặc còn chưa nói hết đã bị Vũ Quỳnh cắt ngang.
“Trần Mặc, tại sao anh muốn mời bạn học của em chứ?”
Hơn nữa còn là tự ý làm chủ.
Tựa hồ nhận ra được Vũ Quỳnh không vui, Trần Mặc vội vàng giải thích: “Anh thấy em chỉ có mấy người bạn đến dự, nên mới tự ý làm chủ. Anh nghĩ rằng chắc em sẽ rất nhớ bọn họ, dù sao chuyện kết hôn quan trọng như vậy cần nhiều bạn bè cùng nhau chứng kiến mới náo nhiệt, không phải sao?”
“Đợi đã, đợi đã...”
Vũ Quỳnh chợt cảm thấy hơi đau đầu: “Trần Mặc, có phải anh đã quên những gì chúng ta đã nói với nhau rồi sao? Đám cưới này chỉ là một vở kịch, anh quên rồi sao?”
Trần Mặc mỉm cười nói: “Anh không quên, anh biết đây chỉ là một vở kịch. Anh chỉ là muốn mượn cơ hội này để em và bạn bè tụ tập với nhau, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, em đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Thật ra, Trần Mặc là có ý riêng của anh ta.
Anh ta ước gì tất cả bạn bè thân thích của Vũ Quỳnh đều đến chứng kiến “đám cưới” này.
Càng nhiều người chứng kiến, đám cưới này càng trở nên chân thật...
Anh ta ích kỷ muốn dùng cái gọi là danh tiếng và những lời đồn nhảm để buộc cô ở bên cạnh mình.
Tuy thủ đoạn có hơi đê tiện, nhưng anh ta chỉ là bởi vì muốn tranh thủ, anh ta không muốn mất cô.
Mà rõ ràng Trần Mặc không hiểu rõ tính cách của Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh cô là hạng người nào?
Cô là một cô gái chưa bao giờ quan tâm đến cách nghĩ và ý kiến của bất kỳ ai, cô chỉ quan tâm làm thế nào để sống tốt hơn mà thôi.
Những lời đồn nhảm nhí thì tính là gì? Danh tiếng lại là thứ gì?
Cô không thèm để ý đến tất cả những thứ đó.
Hơn nữa là từ trước tới giờ chưa từng để ý đến!
“Lúc đi học em chỉ có một người bạn! Nhưng mà chắc chắn anh ta không có thời gian đến dự đâu.”
Người mà Vũ Quỳnh nói đương nhiên chính là vị đã vào bộ đội, cậu cả Lục Li Dã.
“Những người khác đều không phải là bạn của em.”
Lúc này Vũ Quỳnh đang nghĩ tới bạn cùng bàn của cô, Tần Lịch Lịch.
Từ sau khi đi Mỹ, cô vẫn chưa gặp lại cô ta.
Người phụ nữ đó, đối với tình bạn của mình và cô ta, Vũ Quỳnh không nói ra được đó là cảm giác gì, nói chung là rất kỳ lạ.
Người giống như cô ta vô cùng kỳquái khiến cho cô vô cùng khó chịu.
“Nhưng mà thiệp mời cũng đã gởi đi rồi, nếu thu về hình như hơi mất lịch sự.”
Trần Mặc có phần khó xử.
Vũ Quỳnh nghĩ lại hình như cũng đúng.
“Thôi kệ đi...”
Vũ Quỳnh nhàm chán kéo vạt áo của mình: “Dù sao anh gửi thiếp mời cho bọn họ, bọn họ cũng không chắc sẽ đến! Nhiều năm như vậy em cũng không có liên lạc gì với bọn họ.”
“Ừ, vậy được rồi. Lần sau nếu có chuyện gì nhất định anh sẽ bàn bạc trước với em.”
“Được...”
“Bây giờ em ở đâu? Lúc nãy gọi điện cho dì Sam, dì Sam nói em không có ở nhà đấy?”
Trần Mặc thuận miệng hỏi một câu.
Vũ Quỳnh lại trở về nằm phịch trên giường nước, muốn ngủ nữa: “Em đang làm tổ trong nhà mới của em.”
Cô liếc nhìn xung quanh.
Ánh trăng mỏng manh chiếu qua cửa kính, rọi lên những đồ dùng quen thuộc trong nhà, trong lòng cô hơi giật mình: “Anh Mặc, không nói chuyện nữa, em muốn ngủ tiếp...”
“Được! Vậy em cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Vũ Quỳnh cúp điện thoại, trực tiếp tắt nguồn, tiện tay ôm gối ôm bên cạnh, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi một lần nữa.
Cô mơ một giấc mơ.
Mơ về Cao Hướng Dương.
Anh ngồi bên cạnh cô, để mái tóc của cô xõa vào lòng anh.
Mà đôi bàn tay to lớn chai sầnvì quanh năm cầm dao phẫu thuật của anh hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô...Thậm chí Vũ Quỳnh không rõ trong động tác của anh là tình yêu hay là tình thân...Ngón tay thon dài, lướt qua gò má của cô, tự do lướt xuống bả vai trắng mịn của cô, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô... hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng, lại giống như tham lam vuốt ve.
Hôm nay Cao Hướng Dương đến khoa huyết học truyền máu tái khám.
Lúc trở về ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lái xe đến ngôi biệt thự này...
Mà càng bất ngờ hơn...
Vừa đẩy cửa vào anh đã nhìn thấy Vũ Quỳnh đang nằm ngủ trên chiếc giường nước.
Nhìn dung nhan ngây thơ lúc ngủ của cô, có một khoảnh khắc Cao Hướng Dương gần như lầm tưởng rằng cô chính là người đẹp ngủ say ngàn năm... anh không kìm lòng được cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi anh đào căng mọng của cô.
Đôi môi của cô phảng phất còn mang theo hương sữa nhàn nhạt, quanh quẩn trong hơi thở của anh, vô cùng dụ dỗ.
Anh không phải là hoàng tử của cô, cho nên không hôn tỉnh được người đẹp ngủ trên giường.
Anh thở một hơi, không nỡ rời khỏi đôi môi của cô...
Nhìn dung nhan ngủ đẹp động lòng người của cô ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng thất vọng, mất mát.
Rõ ràng cô đang ở trước mắt, nhưng anh không thể nào với tới.
Lời nói của bác sĩ khoa huyết học vẫn còn vang vọng bên tai anh.
“Tình trạng bây giờ của cậu đã thuộc về loại nguy hiểm cao, tế bào bạch cầu quá cao, hơn nữa còn là thể hỗn hợp, nếu được, tốt nhất là cậu nhanh chóng sắp xếp làm phẫu thuật cấy ghép tủy sống...”
Thật ra tình trạng như vậy Cao Hướng Dương đã sớm nghĩ tới, chỉ là khi nghe bác sĩ nói như vậy, trong lòng anh khó tránh khỏi có phần không chấp nhận được.
“Bác sĩ, nếu như dùng thuốc xạ trị có phải sẽ có ảnh hưởng nhất định đến việc sinh con sau này hay không?”
“Đây là chuyện đương nhiên.”
Bác sĩ gật đầu: “Có điều cậu vẫn còn trẻ, sau khi khỏi bệnh lại đợi thêm sáu bảy năm nữa, nếu có con thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều.”
“Sáu, bảy năm...”
Khoan hãy nói bệnh của anh có thể khỏi hay không, chỉ nói sáu bảy năm thôi không biết anh có chờ được không nữa là.
Bây giờ anh đã hơn ba mươi tuổi, sáu bảy năm nữa là ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi. Đến lúc đó còn có thể sinh con được hay không đó mới là vấn đề.
Việc đã đến nước này anh càng không có quyền nhốt chặt cô gái trong lòng mình thêm nữa!
Cô còn trẻ, cô nên có cuộc sống tươi sáng, mà không phải cùng anh sống trong cảnh bệnh tật triền miên, lo được lo mất... Lúc Cao Hướng Dương lui ra khỏi phòng Vũ Quỳnh vẫn còn ngủ say.
Lúc anh xuất hiện và rời đi, Vũ Quỳnh vẫn ngủ say không hề hay biết.
Cô chỉ cảm thấy giấc mộng của mình...
Quá chân thực!
Cho đến sáng hôm sau khi cô thức dậy, vừa mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh trống trải, trong lòng cô giống như bị khoét rỗng, hụt hẫng.
Rốt cuộc đám cưới vẫn tới đúng hạn.
Rõ ràng chỉ là hình thức nhưng lại khiến Vũ Quỳnh có loại cảm giác vô cùng chân thực.
Hiện trường đám cưới bố trí cực kỳ xa hoa, hết thảy bạn bè thân thích của người nhà họ Trần đều có mặt ở đây.
Cũng may bên cô chỉ có bốn vị bề trên, Cao Hướng Dương không tới, mà nghe nói Hướng Tình đã đi khảo sát ở tỉnh khác căn bản không về được.
Đương nhiên Vũ Quỳnh không để ý tới, bởi vì theo cô thấy đây chỉ là một đám cưới giả.
Bên trong phòng thay đồ của cô dâu.
Thợ trang điểm đang chăm chú làm mặt cho cô.
Vũ Quỳnh ngơ ngác nhìn mình trong gương...
Trên người cô mặc váy cưới trắng tinh, gương mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, mái tóc đen được phủ thêm khăn voan trắng.
Tất cả mọi thứ không giống như đang biểu diễn, ngược lại giống như một đám cưới được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.
Không biết tại sao Vũ Quỳnh bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Vở kịch này quá thật, thật đến nỗi khiến cho cô hơi sợ, có phần muốn chạy trốn.
Cô cho rằng, cái gọi là kết hôn giả có thể chỉ cần biểu diễn có lệ cho bà nội xem mà thôi.
Không có người thân tham dự, không có bạn bè chúc mừng, lại càng không có áo cưới trắng tinh này.
Vũ Quỳnh khó chịu hít sâu một hơi, cô có một loại ý thức muốn chạy trốn mãnh liệt.
Cục diện này hoàn toàn khác một trời một vực với tưởng tượng ban đầu của cô!
Đây căn bản không phải là một buổi biểu diễn...mà là một đám cưới chân thật.
Cô không muốn!
“Cô Vũ, cô không sao chứ?”
Thợ trang điểm nhìn ra được vẻ mặt của Vũ Quỳnh hơi khó coi, vội vàng ân cần hỏi thăm.
Vũ Quỳnh ngẩng đầu nhìn thợ trang điểm một chút, tâm trạng như rơi vào con sóng nhỏ: “Cô ra ngoài trước đi! Tôi không thoải mái lắm, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ tôi sẽ gọi cô.”
“Chuyện này...”
Thợ trang điểm nhìn thời gian trên cổ tay, cách thời gian bắt đầu lễ cưới còn hai tiếng rưỡi. Thế là cô ta nói: “Vậy được rồi, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại.”
“Ừ, được rồi.”
Thợ trang điểm ra khỏi phòng thay quần áo.
Đột nhiên, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng người hỏi: “Cho hỏi, nơi này là phòng thay quần áo của cô dâu phải không?”
Giọng nói này hơi quen tai.
Vũ Quỳnh nhíu nhíu mày.
Sao mà nghe giống giọng nói của Tần Lịch Lịch vậy?
Từ gương trang điểm trước mặt, Vũ Quỳnh ló đầu ra xem, quả nhiên đã thấy Tần Lịch Lịch đứng ngay cửa, đang hỏi thăm thợ trang điểm vừa bước ra ngoài.
“Đúng, chính là ở nơi này.”
Thợ trang điểm thành thật trả lời.
“Cảm ơn.”
Tần Lịch Lịch nói cảm ơn, sau đó hơi quay đầu nhìn đã thấy Vũ Quỳnh ở bên trong đang ngẩng cao đầu nhìn mình.
“Tiểu Quỳnh!”
Tần Lịch Lịch vừa nhìn thấy Vũ Quỳnh thì vừa mừng lại vừa kinh ngạc, vội vàng tiến lên bước vào phòng trang điểm.
“Ôi! Đẹp quá...”
Nhìn váy cưới trắng tinh của Vũ Quỳnh, Tần Lịch Lịch không nhịn được kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiếp theo đó lại nói: “Lúc mình nhận được thiệp mời của chồng cậu đưa, còn có chút không dám tin đấy! Vậy mà cậu lại kết hôn sớm như thế...”
Tần Lịch Lịch giống như chim sẻ, nhảy nhót bên cạnh Vũ Quỳnh, ríu ra ríu rít nói không ngừng.
“Sao cậu lại đến?”
Vẻ mặt Vũ Quỳnh không ôn hòa giống Tần Lịch Lịch. Gương mặt tinh xảo của cô vẫn không có biểu cảm dư thừa như cũ.
Cô cho rằng Tần Lịch Lịch sẽ không xuất hiện trong lễ cưới của cô mới phải.
“Đám cưới của cậu sao mình có thể không tới được chứ?”
Tần Lịch Lịch ngồi xuống bên cạnh Vũ Quỳnh: “Cậu từ Mỹ trở về lúc nào vậy? Cũng chẳng thấy cậu liên lạc gì với mình? Mình còn cho rằng cậu đã quên mình rồi đấy!”
Vũ Quỳnh không trả lời cô ta.
Cô giơ tay kéo tấm khăn voan trên đầu xuống, Tần Lịch Lịch thấy thế vội vàng đè động tác của cô lại: “Này, này, cậu đang làm gì đấy? Cô dâu còn chưa xuất giá đã vội kéo khăn voan xuống, đây không phải là điềm lành đâu!”
“Không sao!”
Vũ Quỳnh kéo tay cô ta ra rồi cố chấp kéo khăn voan xuống.
Nhất thời cô cũng cảm thấy trên đầu rất nhẹ nhàng, cả người cũng cảm thấy thoải mái không ít.
“Chuyệnđó...Tiểu Quỳnh à...”
“Hả?”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tần Lịch Lịch, Vũ Quỳnh không khỏi nhìn cô ta thêm chút nữa.
“Hai năm qua cậu cũng không có liên lạc với cậu hai nhà họ Lục sao? Sao không nhìn thấy anh ấy đến tham dự đám cưới của cậu nhỉ?”
Lúc nói lời này khuôn mặt của Tần Lịch Lịch không khỏi đỏ lên.
Vũ Quỳnh buồn cười nheo mắt nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Tôi đã nói mà, sao cậu có thể từ xa xôi chạy đến đây tham dự đám cưới của tôi chứ? Thì ra là vì muốn nhìn thấy anh ta... chỉ có điều phải khiến cậu thất vọng rồi, anh ta đúng là không có tới!”
“Tại sao vậy?”
Tần Lịch Lịch tỏ vẻ tò mò, sau đó lại cố ý cười giỡn nói: “Anh ấy sợ mình đau lòng quá độ sao?”
“Đau lòng?”
Vũ Quỳnh liếc Tần Lịch Lịch một cái: “Tần Lịch Lịch, cậu cho rằng tôi và anh ta có quan hệ gì chứ?”
“Không phải anh ấy vẫn luôn thích cậu sao?”
Tần Lịch Lịch chớp mắt nhìn cô, thành thật trả lời.
“Anh ấy thích tôi?”
Bỗng nhiên Vũ Quỳnh mỉm cười: “Rõ ràng cậu còn biết anh ta sớm hơn tôi, nhưng tôi phát hiện được cậu hoàn toàn không hiểu anh ta! Trước tiên chúng ta không nói tới anh ta là cậu hai đào hoa nhà họ Lục, khó thấy anh ta có thể thật lòng đối xử với một người phụ nữ, tôi chỉ là nói tới tính cách bá đạo kia của anh ta mà thôi. Cậu cảm thấy người đàn ông giống như anh ta, nếu như thật sự động lòng với một người phụ nữ, anh ta còn không giống như giặc cướp cô ấy cột lạibên cạnh mình sao? Nhưng mà anh ta đối với tôi thì sao? Trừ lúc đầu trêu chọc, muốn nói tôi làm bạn gái của anh ta ra, sau đó nữa thì chưa bao giờ nói những lời như vậy. Tôi với anh ta quen biết cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nói một câu thích tôi! Hơn nữa, không chỉ chưa từng nói qua mà trước đó còn giúp tôi theo đuổi anh trai của tôi...”