Đình Hải vỗ nhẹ vào sau lưng co để dỗ cô: "Hai năm nhanh lắm..."
"Rất nhanh sao?"
Khi cậu ta nói với mình mấy từ “hai năm” này, Huyền My tính nhẩm trong đầu một lần với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hai năm, hai lần ba trăm sáu mươi lăm ngày...
Cô thực sự không thể tưởng tượng được hai lần của ba trăm sáu mươi lăm ngày sẽ phải dài bao nhiêu!!
Huyền My lập tức khóc lớn hơn: "Không có em ở bên anh những hai lần ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh cũng cảm thấy trôi qua rất nhanh sao? Nhưng em không có anh ở bên cạnh thì mỗi ngày đều sẽ giống như một sự dày vò vậy. Em không muốn xa anh đâu, hu hu hu..."
Đình Hải ôm chặt cô trong vòng tay của mình và thở dài một tiếng.
Sao cậu ta không luyến tiếc cô chứ!!
Nhưng vì bảo vệ cô, cậu ta đành phải đồng ý với yêu cầu của hiệu trưởng!
Hai năm...
Hãy đợi anh hai năm!
...
Huyền My xách hành lý đi vào ký túc xá của Văn Tịch. Văn Tịch đang kể lại mọi thứ liên quan đến Huyền My với hai cô gái khác trong ký túc xá.
Hai bạn học nữ kia nghe được thì hơi sững sờ, lòng ngưỡng mộ đối với Huyền My cũng giống như nước lên thì thuyền lên, cảm thấy cô quá trâu bò khi dám làm chuyện như vậy.
Nếu đổi thành trước đây, Huyền My chắc chắn sẽ vô cùng nhiệt tình khoe khoang với bọn họ một lúc để tăng thêm tình cảm, nhưng hôm nay cô chỉ im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện và ngây người ngồi trong phòng mình không nói một câu.
Trong đầu cô chỉ nghĩ, sau này Đình Hải không còn ở bên cạnh, cuộc sống của mình sẽ như thế nào?
Cô không dám nghĩ về điều đó nhưng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, mỗi lần nghĩ đến lại càng thấy đau đớn hơn... Văn Tịch liếc mắt là nhìn ra được sự khác thường của Huyền My. Cô ấy nói thêm vài câu với bạn cùng phòng rồi đi vào phòng của Huyền My.
"Cậu sao vậy? Được ở lại mà vẫn không vui thế à?"
Văn Tịch vừa nói vừa quỳ xuống trước vali của Huyền My và sắp xếp lại hành lý cho cô: "Cậu đừng nói là không nỡ xa Đình Hải đấy? Nếu thật sự không được thì hai người chuyển ra ngoài ở đi! Dù sao giáo viên cũng sẽ không biết."
"Không... Không phải vậy..."
Huyền My lắc đầu, khóe mắt cô đã ướt đẫm.
"Cậu khóc đấy à?"
Văn Tịch sửng sốt.
Chuyện gì có thể làm cho Huyền My luôn vui tươi phải rơi nước mắt chứ?
Cô ấy vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Huyền My: "Cậu nói cho tớ nghe xem, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Sao đang yên lành mà cậu lại khóc? Không phải bên phía trường họ đã đồng ý cho cậu ở lại rồi sao?"
Huyền My nghe thấy Văn Tịch lo lắng hỏi han như thế thì không nhịn được nữa mà càng khóc to hơn: "Tớ được ở lại nhưng Đình Hải phải đi..."
Sau đó Huyền My kể lại chuyện Đình Hải đi du học cho Văn Tịch nghe. Cô ấy lập tức ngồi im lặng cùng cô đưới đất.
"Sao đang yên đang lành mà nói đi là đi chứ! Cũng không báo sớm cho cậu một tiếng..."
Văn Tịch hơi đau lòng cho Huyền My.
Mấy ngày nay cô ấy đã nhìn thấy rõ sự ỷ lại của Huyền My đối với Đình Hải. Anh ấy đột nhiên phải đi, chắc chắn cô có cảm giác như trời sập, sao có thể chịu đựng nổi đây!
"Không thể không đi ư?" Văn Tịch hỏi Huyền My.
"Không thể..."
Huyền My lắc đầu: "Tớ đã hỏi rồi, nhà trường sắp xếp thì nhất định phải đi!"
Văn Tịch thở dài và chỉ đành phải khuyên Huyền My: "Được rồi, nếu chuyện này đã được quyết định, chúng ta có đau lòng cũng vô dụng, đúng không? Anh ấy đi ra nước ngoài du học cũng không phải về sau không gặp được nữa. Cùng lắm là bảo Đình Hải về thăm cậu nhiều một chút là được. Dù sao giao thông bây giờ cũng thuận tiện!"
Huyền My nức nở một tiếng rồi lau nước mắt nín khóc.
Bây giờ ngoài cách này ra thì dường như cũng không có cách khác.
Hai bạn học nữ khác cùng ký túc xá cũng nghe được cuộc trò chuyện giữa Văn Tịch và Huyền My.
Họ tò mò thò đầu vào cửa sổ hỏi Huyền My và Văn Tịch: "Đình Hải thật sự phải đi du học ở Pháp hả?"
"Ừ!"
"Vậy nếu Đình Hải thật sự phải đi thì hai người có khi nào sẽ vì vậy mà chia tay không?"
Cô gái tóc ngắn hỏi Huyền My.
"Chu Kiều, cậu nói gì vậy? Cậu không nhìn thấy Huyền My đang đau lòng sao?"
Văn Tịch cũng không nghe nổi nữa.
"Tớ cũng đâu có nói sai. Kiểu yêu xa này vốn dĩ rất nguy hiểm, hơn nữa Huyền My và Đình Hải mới yêu nhau không lâu, nền tảng tình cảm kém, cộng thêm yêu xa bất lợi cho việc giao tiếp, rất dễ chia tay mà!"
Hay lắm, không thể không thừa nhận cô ta nói những lời này cũng không hẳn là sai!
Hai cô gái nói xong thì đi vào phòng của Huyền My.
Chu Kiều ngồi xếp bằng xuống giường của cô: "Huyền My, cậu đừng trách tớ, những lời tớ nói đều là kinh nghiệm của bản thân! Hồi cấp ba, tớ và bạn trai cũ cũng yêu đến chết đi sống lại đấy? Vậy mà vừa lên đại học đã đường ai nấy đi, tốt nghiệp xong chẳng khác nào chia tay! Đừng nói là hai năm, còn chưa tới hai tháng thì anh ta đã tìm được bạn gái mới ở đó!"
Chu Kiều hơi chán nản, đau lòng nói tiếp.
"Cậu đừng có lấy cái tên đàn ông thối tha của cậu ra so sánh với anh Đình Hải của chúng ta!"
Cô gái còn lại tên là Hàn Mịch không đồng ý với lời Chu Kiều nói bèn đẩy cô ta: "Vừa nhìn anh Đình Hải cũng biết anh ấy là người con trai si tình, sao có thể tồi tệ giống bạn trai cũ của cậu được?"
"Mấy cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, đàn ông thực chất đều chung một tính nết cả! Khi yêu nhau tha thiết thì cả thế giới chỉ có cậu. Nhưng thời kỳ tình thời cuồng nhiệt qua đi, cộng thêm bạn gái của mình không ở bên cạnh, trong lòng anh ta rất dễ cảm thấy trống vắng. Lúc đó chỉ cần có một người cô gái cho anh ta chút ấm áp sẽ chiếm giữ trái tim của người đàn ông đó một cách dễ như trở bàn tay! Cho dù người đàn ông này có tự chủ mạnh mấy đi nữa, không có gì với người phụ nữ kia, nhưng trong lòng anh ta cũng sẽ dần cảm thấy bạn gái trở nên vô nghĩa với anh ta, tình cảm càng lúc càng mờ nhạt. Sau đó anh ta sẽ nói chia tay, một giây sau đường nhiên sẽ ở cùng với người phụ nữ tốt hơn kia! Không tin à? Vậy các cậu cứ chờ xem đi!"
Chu Kiều nói vô cùng chắc chắn.
Chắc chắn đến mức làm cho Huyền My sợ hãi.
Cô không có kinh nghiệm và cũng không biết rõ về con trai, thậm chí cô còn không hiểu cảm giác “trống rỗng” là gì... "Được rồi, cậu đừng hù dọa cậu ấy nữa! Ban đầu chẳng có gì cả, cũng bị các cậu xúi giục làm thành có chuyện rồi! Huyền My, cậu đừng để ý đến cậu ấy, mau thu dọn hành lý đi. Lát nữa cậu có hẹn ăn cơm với Đình Hải mà phải không?"
"Ừ..."
Huyền My bừng tỉnh và đứng dậy sắp xếp hành lý. Hai cô gái khác cũng gia nhập vào đội ngũ thu dọn.
Đối với cặp tình nhân sắp chia xa này thì thời gian nửa tháng tựa như thoi đưa, chớp mắt một cái là đã đến.
Ngày cuối cùng trước khi Đình Hải đi nước ngoài...
Huyền My vắt óc suy nghĩ để chọn món quà chia tay cho Đình Hải.
Nói cho cùng thì Chu Kiều vẫn là người có kinh nghiệm nhất, cô ấy sáp đến gần Huyền My buôn chuyện: "Tớ nói cho cậu biết nhé, những lúc như thế này thì quà gì cũng không làm cho anh ấy ghi lòng tạc dạ bằng bằng tặng bản thân cậu cho anh ấy đâu."
"Tặng mình cho anh ấy á?"
Huyền My ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Tặng thế nào đây? Gói mình vào hộp quà rồi đưa cho anh ấy mở ra hả? Tạo bất ngờ cho anh ấy à?"
"Rồi rồi, đó là đoạn kịch trên TV! Xem đi, cậu xem quá nhiều phim truyền hình sướt mướt rồi!"
Chu Kiều chế nhạo Huyền My rồi vẻ mạt vô cùng thần bí nói: "Ý tớ là tặng cái kia, nghĩa là... trao cái... Lần đầu tiên của cậu cho anh ấy, cậu có hiểu không?"
Lần... Lần đầu tiên?!!
Huyền My kinh ngạc há hốc mồm rồi lập tức đỏ bừng mặt.
Văn Tịch cũng đỏ mặt đẩy Chu Kiều ra và lên tiếng trách: "Cậu nói gì vậy? Có thể nghiêm túc dạy cho người ta một chút không?!"
"Tớ đang rất nghiêm túc dạy cho Huyền My!"
Chu Kiều với vẻ mặt chắc chắn nói: "Cậu tin tớ đi, đây là lời nói kinh nghiệm đấy!"
"Của cậu là kinh nghiệm thất bại!! Cậu còn không biết xấu hổ dạy cho Huyền My?! Cậu có biết lần đầu tiên quan trọng với một người con gái tới mức nào không hả?"
"Chính là vì quan trọng nên tớ mới nói cho cậu ấy biết, chứ người bình thường thì tớ chẳng thèm dạy đâu!!"
Chu Kiều còn nói năng rất hùng hồn!
Huyền My cắn môi nghe hai người tranh luận bên tai mình, nhưng cô lại một mực không nói gì cả, trong đầu rối như tơ vò.
"Tớ đã nói với các cậu rồi, mặc dù lần đầu của tớ là dành cho cái tên thối tha kia nhưng tớ không hối hận chút nào. Các cậu biết tại sao không?"
Chu Kiều bắt đầu nghiêm túc lên lớp cho các cô gái không có kinh nghiệm yêu đương.
"Hở? Tại sao thế?"
"Con gái từng có tình yêu ghi lòng tạc dạ đều biết nên trao lần đầu tiên duy nhất của mình cho người đàn ông mình yêu thật lòng! Tớ yêu anh ấy, tớ muốn trao tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho anh ấy. Vả lại tớ cũng xác định sau này tớ sẽ không bao giờ có thể yêu bất kỳ người đàn ông nào như yêu anh ấy nữa. Vậy thay vì trao cho những người đàn ông bình thường kia, tớ nghĩ tớ thà để cho người đàn ông tớ từng yêu sâu đậm nhất. Như vậy, trong cuộc sống mới không còn bất cứ chút tiếc nuối nào nữa..."
Văn Tịch và Huyền My nghe thế thì hơi sững sờ.
"Hay lắm! Tớ công nhận cậu nói dường như rất có đạo lý..."
Cuối cùng Văn Tịch cũng bị Chu Kiều thuyết phục. Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang Huyền My: "Nhưng Huyền My nhà chúng ta còn quá nhỏ tuổi..."
Hơn nữa cô ấy còn được Hướng Bách dặn dò là phải trông chừng Huyền My thật kỹ, không được để cô bị Đình Hải bắt nạt. Nhưng nếu mình cũng giật dây thì chẳng phải cô ấy cũng là đồng lõa rồi sao?
Huyền My dường như không nghe, lại dường như nghe lọt tai những lời bọn họ nói chuyện.
Cả đám lên giường và rúc vào trong chăn, đi ngủ.
Trong mười ngày qua, Huyền My luôn ở trong trạng thái hồn vía lên mây, mơ màng ngủ rồi đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Sau đó cô lén lút nấp ở trong chăn lau nước mắt, cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Ngày hôm sau thì thứ bảy…
Ngày cuối cùng trước khi Đình Hải sang Pháp.
Mới sáng sớm cậu ta đã đưa Huyền My đến rạp chiếu phim để xem phim. Hai người đã nói sẽ đi xem “Không Hẹn Gặp Lại”.
Đình Hải không thích tên phim lắm, nhất là với đôi tình nhân sắp chia xa thì dù sao cũng không phải là một lời hay ho gì.
Nhưng Huyền My rất thích Hàn Hàn, cậu ta cũng chỉ đành phải đi xem cùng cô.
Cậu ta đang xếp hàng mua vé, Huyền My đứng trước mặt cậu ta, dựa vào dáng người cao ngất như cây thông của anh ta. Hai người dính chặt vào nhau, không nỡ tách ra.
"Em có ăn bỏng ngô không?"
Đình Hải thò đầu tới trước mặt hỏi cô.
"Ăn!"
Huyền My gật đầu: "Em còn muốn uống Sprite!"
"Được thôi, vậy em ngoan ngoãn chờ xếp hàng ở đây, anh đi mua cho em."
Đình Hải nói xong thì định đi mua đồ ăn nhưng lại bị Huyền My kéo tay lại: "Anh để em đi mua cho! Đứng ở đây chán lắm."
"Được rồi, tùy em vậy."
Đình Hải quen thói xoa đầu cô rồi lấy ví tiền từ trong ba lô trên lưng đưa cho cô: "Em muốn ăn gì thì tự mua, ngoại trừ kem! Cơ thể của em không tốt, phải ít ăn thứ kia thôi, có biết không?"
"Vâng! Em biết rồi! Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi."
Huyền My ngoan ngoãn trả lời rồi cầm lấy ví của cậu ta và chạy đi mua bỏng ngô.
Huyền My rất vui vẻ khi xài mấy đồng tiền lẻ này của cậu ta, có cảm giác như mình được anh ta nuôi. Đó là cảm giác ỷ lại không thể nói rõ, chỉ là cô thấy rất hạnh phúc.
Vả lại cô biết trong hai năm tới, số lần cô ỷ lại vào cậu ta chỉ có thể đếm được trên mười ngón tay cộng thêm mười ngón chân thôi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Huyền My liền thấy chua xót hơn.
Cô vội vã giấu đi cảm xúc của mình và mở ví lấy ra tiền mua bỏng ngô.
"Cô có tờ năm nghìn lẻ nào không?"
Nhân viên hướng dẫn mua hàng hỏi Huyền My.
"Đợi chút, để tôi tìm thử xem."
Huyền My lục tìm trong ví da của Đình Hải.
Rồi cô bỗng nhiên nhìn thấy một tấm hình trong đó và sửng sốt.
Giây tiếp theo, cô gần như ngây ra!