Yêu mị, dùng từ này để miêu tả cũng không quá!
Hướng Tình nghĩ.
“Phải, phải, phải! Cậu chủ Lê của chúng ta mới là không coi trọng loại người như Tiểu Yến! "
Hướng Tình lấy lòng anh, đôi tay nhỏ vươn ra, nịnh nọt bóp vai cho anh: "Hôm nay, nếu không phải nhờ mấy câu nói của cậu chủ Lê thì sao Lưu Uy có thể đối xử tàn bạo với Tiểu Yến như vậy? Tuy là có hơi tàn bạo một chút nhưng có điều…nói thật lòng, trong thâm tâm tôi cảm thấy rất thoải mái! Tôi nhịn cô ta lâu như thế rồi, cuối cùng cũng được xả!"
Tâm trạng của Hướng Tình hôm nay quả thực được coi là tốt nhất trong mấy ngày qua.
Chỉ bởi vì chỉnh được Tiểu Yến một lần mà đã thoải mái vậy rồi sao?
Không hoàn toàn là vậy chứ!
Cụ thể là do nguyên nhân gì, Hướng Tình cũng không rõ lắm, nhưng cô cảm thấy, lúc này cô đã không còn cảm giác áp lực như lúc mới bị người đàn ông đó bắt cóc về đây nữa.
Cô phát hiện, ít nhất bên cạnh cô còn có thêm một người có thể dựa vào.
Tuy nhiên, cô tạm thời vẫn chưa biết rốt cuộc anh là người như thế nào, nhưng mà, ít ra nhìn qua cũng không giống người xấu cho lắm.
"Anh Lê, chúng ta uống rượu chúc mừng đi!"
Hướng Tình đột nhiên nói.
Lục Li Dã lười biếng ngồi trên ghế sofa: “Chúc mừng chuyện gì?”
Hướng Tình quỳ gối trên ghế sofa, cảm xúc dâng trào: "Chúc mừng kỹ năng diễn xuất vừa rồi của chúng ta thành công mỹ mãn!"
"Chút kỹ năng diễn xuất non đó của em hả?"
Lục Li Dã chê cô hết nước hết cái: "Huênh hoang, ra vẻ!"
“…”
Được rồi! Cô thừa nhận, cô hơi quá khích… Hướng Tình bĩu môi: "Thôi vậy, anh không uống, tôi uống!"
Cô nói xong, cũng không để ý Lục Li Dã nữa, nhảy nhót ra khỏi ghế sofa, bước chân trần ra chỗ tủ rượu vang ở quầy lấy rượu.
Cô ngược lại không hề khách sáo, chọn một chai Cabernet Sauvignon ngon nhất!
“Chậc chậc…chai rượu mấy trăm triệu, quá là xa xỉ! Uống nó! Dù sao anh cũng mua nó bằng tiền bất chính! Sẽ không đau lòng đâu!”
Hướng Tình nói xong, liền rót đầy hai ly rượu.
Một ly đưa cho Lục Li Dã.
Lục Li Dã nhận lấy.
Một ly cho cô uống.
"Cạn ly!"
Cô chủ động cụng vào ly rượu trong tay anh, rồi nhấp một ngụm rượu vang trong ly, sau đó thỏa mãn ôm chai rượu vang còn chưa uống hết đi ra hồ bơi ngoài trời.
Cô không xuống bơi.
Cô kéo ống quần lên, ngồi bên mép hồ.
Hai chân ngâm vào trong nước, vui sướng đá nước, bắn lên tầng tầng hoa nước.
Chai rượu cùng ly rượu, đặt trong tay cô, chơi chán cô bưng lên uống một, hai ngụm.
Không gì thích bằng.
Bầu trời đêm, ngàn sao lấp lánh.
Ở mép hồ bơi, thân hình nhỏ nhắn của Hướng Tình ẩn hiện dưới bầu trời sao, bóng lưng nhỏ nhắn mang một vẻ đẹp khó tả thành lời… Lục Li Dã ngồi trong phòng khách lặng lẽ tán thưởng cô, khóe môi gợi cảm vô thức nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau đó, anh uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trong ly.
Anh cầm ly chân cao trống trơn đi về phía hồ bơi.
Học theo cô, anh ngồi xuống bên hồ bơi.
Anh không thả chân ngâm xuống hồ mà tùy ý khoanh chân lại ngồi, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao.
Hướng Tình ngẩng đầu nhìn anh.
Hai người, cứ yên lặng ngồi như vậy một lúc lâu.
Nhưng đột nhiên, Lục Li Dã quay đầu lại nhìn cô.
Hướng Tình chưa kịp thu lại ánh mắt, đúng lúc bốn mắt chạm nhau, dòng điện khoảnh khắc đó…giống như từ giữa hai người xuyên nhanh vào chạm đến trái tim Hướng Tình.
Cô chột dạ vội vàng rời ánh mắt đi, cầm ly rượu vang lên, uống một ngụm, rồi lại ngẩng đầu làm bộ ngắm sao, lơ đãng cảm thán một câu: "Hôm nay nhiều sao thật đấy!"
Ánh mắt Lục Li Dã vẫn dừng ở sườn mặt nghiêng của Hướng Tình như cũ, hồi lâu sau mới nghe thấy anh nhẹ giọng nỉ non một câu: "Bạn thân chơi với nhau lâu có phải sẽ càng ngày càng giống nhau….."
Giống như tướng mặt phu thê, chẳng lẽ trên đời này cũng có cái gọi là tướng mặt bạn thân sao?
Nếu không, sao anh luôn cảm thấy, cô gái trước mặt này càng lúc càng giống với hình bóng cô gái anh chôn giấu trong đáy lòng vậy?
Anh biết là ảo giác!
Cũng có thể là do anh quá nhớ cô gái vô tâm vô tư đó!
“Hả?”
Hướng Tình nghe xong, quay đầu sang nhìn anh với vẻ không hiểu.
"Anh vừa mới nói gì?"
Cô không nghe rõ.
Lục Li Dã tự rót cho mình ly rượu, rồi chạm nhẹ vào ly của cô: “Cạn đi!”
Nói xong, anh ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Hướng Tình nhìn anh với ý sâu xa, sau đó, cũng học theo anh, hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Hai người ngồi bên hồ bơi, không biết đã uống hết bao nhiêu rượu.
Hướng Tình hơi ngà ngà say.
Lục Li Dã tửu lượng cũng không thấp, cho nên vẫn luôn rất tỉnh táo.
"Em say rồi, nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi!"
Lục Li Dã vỗ vỗ sau đầu cô, ra hiệu cho cô đứng dậy.
Nói xong, anh bèn đứng lên, chuẩn bị đi về phòng ngủ.
Ai ngờ khi anh vừa mới đứng dậy, Hướng Tình liền cảm giác thân thể chợt nhẹ bẫng: "Tủm…" một tiếng, cô ngã xuống hồ bơi mà không dự báo trước.
"Này!"
Lục Li Dã kêu lên một tiếng.
Sau đó đành nhảy theo Hướng Tình xuống hồ bơi.
Cánh tay dài chụp tới, nâng eo của cô, kéo đưa cô đang say lên bờ.
Hướng Tình bị uống một ngụm nước lớn, nép mình trong ngực anh, không ngừng ho khan.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô có một vệt ửng hồng.
Sâu thẳm trong mắt xông lên chút men say, thật là mê người.
Da thịt của cô rất nóng, ngay cả trong nước, thậm chí còn cách một tầng áo lụa mỏng, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng bất thường của cơ thể cô...
Mùi hương của cô …
Mùi rượu nhàn nhạt thơm mát quấn lấy, phảng phất quanh mũi Lục Li Dã, khiến anh chợt thấy có chút lâng lâng.
“Hình như tôi say thật rồi…”
Cô cười, thì thầm một câu: "Cơ thể nhẹ như bẫng…"
Nhìn vào đôi môi hơi đỏ của cô, khoảnh khắc đó, không biết tại sao, Lục Li Dã liền nghĩ đến một trái đào ngon…hình dáng tươi mọng ngon lành, giống như chỉ cần cắn một cái, là có thể chảy được ra nước vậy.
Hương vị, tan vào trong miệng…
Ngọt ngào, thanh mát!
Đột nhiên anh bỗng giơ ngón tay nâng cằm của cô lên…
Đêm đầu thu, có chút lạnh.