Thấy hắn trở về, nhị lão vừa mới lộ ra vui sướng liền nghe hắn hỏi như thế lập tức há hốc mồm, đây là có chuyện gì? Trình Dược đã đuổi kịp Cảnh Niên, đứng phía sau liên tục ra dấu, Ninh lão gia hiểu ý đầu tiên nhanh chóng trả lời:
“_Đúng, đúng vậy, ngày đó tiểu Vi được gả tới có để cho đại phu xem qua nàng, thật là không thể sinh con.”
Tiếp đến Ninh phu nhân cũng hiểu liền liên tục gật đầu phụ họa:
“_Đúng vậy, hài tử, tiểu Vi, đứa nhỏ này….nàng, nàng thật sự đáng thương.” Dứt lời, còn cố ý cúi đầu lấy tay lau lệ, một bộ dáng khổ sở bi thương.
Cảnh Niên chân như nhũn ra thối lui về phía sau, suýt nữa va phải Trình Dược, bỗng nhiên xoay người đối mặt y, Cảnh Niên đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ là hướng ra ngoài phòng chạy đi. Trình Dược nhìn hắn bộ dáng chán nản, muốn cùng hắn nói gì đó một chút, miệng đã mở nhưng âm thanh lại ách lại không phát ra được. Mà Cảnh Niên đi được vài bước lại dừng lại, nghiêng thân qua, lấy âm thanh trầm thấp đối với y nói:
“_Vi nhi, ngươi không cần suy nghĩ lung tung, hảo hảo đợi ở đây, đầu óc ta có chút loạn, cần tìm chỗ yên tĩnh chút.”
Trình Dược nhìn hắn đi xa, ngực thấy khó chịu, rõ ràng là một bộ dáng bị đả kích sâu sắc lại còn sợ y vì vậy mà thương tâm khổ sở, còn muốn an ủi một mực lừa gạt y. Cảnh Niên đi rồi, Ninh lão gia đi lên hỏi thăm sự tình vừa rồi, Trình Dược nhịn xuống lòng chua xót mà đem sự tình nhất thanh nhị sở nói cho ông biết. Ninh lão gia nghe xong không khỏi gật đầu liên tục, nói y biện pháp này không tồi, lại không phát hiện Trình Dược trong mắt thần sắt ảm đạm.
Đêm hôm đó, trong phòng điểm đèn, Trình Dược ngồi trên ghế chờ Cảnh Niên trở về, tới gần giờ tí, ngoài phòng vẫn là một mảnh lặng yên, ánh nến cháy sạch chỉ còn nửa đoạn, Trình Dược giấu mặt trong bóng tối, thấy không rõ nét mặt của y, nhưng trong đêm yên tĩnh, trong phòng so với ngoài phòng còn tịch mịch hơn.
Trình Dược đang đợi Cảnh Niên, thế nhưng y lại không biết từ một canh giờ trước, Cảnh Niên không biết đã chạy tới nơi nào xong lại hướng đến cửa phòng phụ mẫu, giờ phút này hắn đang quỳ gối trước phụ thân hắn, mẫu thân ở một bên lặng yên lau lệ. Cho tới bây giờ đều là nuông chiều hài tử này, hiện tại hắn lại quật cường quỳ gối trước mặt, nguyên tưởng rằng hắn sẽ rất nhanh có thể buông xuống, thế nhưng quang mang trong mắt lại chỉ có càng ngày càng kiên định. Lặng yên hồi lâu, Ninh lão gia cuối cùng nhịn không được mở miệng:
“_Ngươi thật sự thà rằng không có hậu thế cũng không nguyện lấy cô nương khác vào cửa?”
“_Vâng.”
“_Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý?” Ninh lão gia đập bàn.
“_Vô hậu a! Sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng ngươi hẳn là tinh tường! Rốt cuộc cái kia Đỗ Vi có chổ nào mê hoặc ngươi, làm cho ngươi điên cuồng như thế! Ta mặc kệ, cho dù phải cột ngươi lại cũng muốn làm cho ngươi lấy Quách Tường vào cửa!”
Cảnh Niên một mực kiềm chế nước mặt chảy xuống mặt, hắn nghẹn ngào nói:
“_Cha, hài nhi biết mình bất hiếu, chính là…bất kể như thế nào, Cảnh Niên cũng sẽ không tái giá với bất luận nữ tử nào, Cảnh Niên chỉ có một mình Vi nhi là thê tử.”
“_Ngươi…ngươi, thực là có ý định tức chết vi phụ có phải không?” Ninh lão gia tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ lên, Ninh phu nhân lo lắng đỡ lấy ông.
“_Cha, van cầu ngài thành toàn hài nhi a, mặc dù đại phu nói Vi nhi không thể sinh con, chính là…chính là chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác a, tỷ như van cầu bồ tát, hoặc tìm đại phu y thuật cao minh trị bệnh cho nàng…Nàng là bị bệnh mới như vậy, nhất định có thể trị khỏi.” Gặp phụ thân sinh khí thành như vậy, Cảnh Niên hai tay đặt ở trên đầu gối, khóc lóc cầu xin.
“_Nếu như trị không khỏi?” Ninh lão gia vỗ lấy ngực, tận lực bình ổn khí tức hỏi hắn.
“_Nhất định có thể trị khỏi!” Cảnh Niên cũng vô pháp vạn phần khẳng định, nói như thế bất quá là trước hết muốn trấn an phụ thân.
“_Trị khỏi mới là lạ, hắn như thế, thần tiên cũng không có biện pháp!” Ninh lão lại có chút tức giận.
“_Cha!”
“_Ngươi trở về, trở về hảo hảo thanh tỉnh lại, chuyện Quách Tường cha đã quyết, giờ lành mười ngày sau ngươi đến đem nàng nghênh tiến Trữ gia cho ta, bái đường thành thân!”
“_Cha!”
Cảnh Niên không chịu đi, Ninh lão gia tức giận quá mức, Ninh phu nhân thấy như thế cũng là đau lòng vạn phần, đành quỳ gối trước mặt nhi tử nói:
“_Hài tử, ngươi trước hết thuận theo phụ thân ngươi được không, hắn dù sao cũng đã già rồi, chịu không nổi cơn tức giận lớn như thế…”
Cảnh Niên vẫn không có đứng lên, Ninh lão gia thấy thế lửa giận lại tăng thêm vài phần.
“_Ngươi có đi hay không? Không đi vậy quỳ ở đây, ta sủng ngươi thương ngươi, ngươi liền coi trời bằng vung phải không? Ngươi qùy a, quỳ lâu ta cũng không đồng ý!”
Cảnh Niên lệ từng giọt từng giọt rơi xuống nhưng hắn không mảy may di động, trong nội tâm từ trước đã quyết định, nếu như thê tử không thể trị hết bệnh, Ninh Cảnh Niên hắn nguyện ý gánh trên lưng tội danh bất hiếu vô hậu cũng không nguyện ruồng bỏ thê tử.
Trong Cảnh Niên hiên, Trình Dược vẫn còn chờ, mở to hai mắt nhìn ngọn nến mới thay không có nửa điểm buồn ngủ, nhưng sự yên lặng ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, y lấy lại tinh thần, bước nhanh đến mở cửa thiếu chút nữa đập vào Lạc Thu đang muốn gõ cửa.
“_Thiếu, thiếu phu nhân!” Không biết chạy bao lâu, Lạc Thu thở hồng hộc.
“_Xảy ra chuyện gì?”
Thấy nàng khẩn trương như vậy, trong nội tâm Trình Dược hiện lên tia bất an.
“_Thiếu gia đang ở trong phòng lão gia quỳ…quỳ sắp được ba bốn canh giờ, gọi sao cũng không chịu đứng dậy, bây giờ còn đang trong phòng lão gia nháo, nô tì xem tình huống không ổn liền chạy tới đây tìm người.”
“_Sao lại có chuyện này?”
“_Nô tì một mực ở bên ngoài chờ đợi nghe thấy, nghe được là hình như liên quan đến thiếu phu nhân.”
Nghe Lạc Thu nói như thế, Trình Dược không nói hai lời lập tức hướng tiểu viện của Ninh lão gia chạy đến.