“_Cảm ơn trời đất, tìm được hài tử bình an vô sự trở về.”
Quách Tường nhìn tỷ tỷ một cái, sau rồi mới hướng về phía phụ tử hai người nhìn lại, không khỏi kích động mà hốc mắt nóng lên. Sự kiện Tĩnh An mất tích làm hao hết một khoảng thời gian, đến lúc cả phủ từng người thở phào nhẹ nhõm thì sắc trời đã hôn ám, tỷ tỷ Quách Tường thấy thế liền lần nữa giữ bọn họ ở lại ít nhất một đêm rồi về. An Dương thành cùng Giang Phủ huyện cách xa nhau gần ba trăm dặm, xe ngựa liên tục đi, đến nơi cũng phải đến sáng, nếu hiện tại bọn họ đi, hành trình sẽ là suốt đem, các nam nhân còn dễ, đằng này một nữ tử lại thêm một hài đồng chưa đầy ba tuổi, lăn qua lộn lại như vậy không phải là muốn bọn họ sinh bệnh?
Quách Tường cảm thấy tỷ tỷ nói không phải không có lý nhưng quyền quyết định vẫn thuộc về Ninh Cảnh Niên, nếu như hắn đêm nay kiên quyết muốn đi, nàng cũng không có câu oán hận, dù sao hắn có thể tới đón mẫu tử bọn họ về, hơn nữ còn tiếp nhận Tĩnh An cũng làm cho nàng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Ninh Cảnh Niên sau một hồi suy nghĩ một chút, đồng ý lưu lại. Quách Tường thập phần mừng rỡ lại có chút ngoài muốn, nàng biết rõ nguyên nhân hắn muốn nhanh chóng trở về, dù sao sản nghiệp to lớn như vậy mà chỉ có một mình hắn gánh vác trách nhiệm quản lí, nhất thời nửa khắc sơ sẩy liền dễ dàng gây đại họa, hắn hôm nay có thể buông việc sinh ý tới đón bọn họ, còn đồng ý ở lại một đêm, có thể nào không làm cho nàng bất ngờ?
Ninh Cảnh Niên ngày này chuyển biến làm cho Quách Tường không khỏi bắt đầu có chút chờ mong, chờ mong quan hệ của bọn họ sẽ chậm rãi cải thiện, chờ mong bọn họ cuối cùng có một ngày sẽ chính thức như vợ chồng cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau), phu thê tình thâm. Ngay lúc tỷ tỷ an bài chỗ ở cho bọn họ để cho Ninh Cảnh Niên cùng mẫu tử Quách Tường ở chung một phòng, Quách Tường không khỏi nhìn về phía hắn, tim đập nhanh, mà Ninh Cảnh Niên trả lời liền làm cho nàng rơi xuống vực sâu thất vọng, hắn nói:
“_Hôm nay bọn họ đều mệt mỏi, ta không thể cùng bọn họ chen chúc, ngày mai còn phải chạy về, để cho bọn họ nghĩ ngơi thật tốt, ta đến khách điếm.”
Tỷ phu cùng tỷ tỷ còn muốn nói gì đó nhưng Ninh Cảnh Niên cũng không cho bọn họ có cơ hội nói chuyện, tiếng nói vừa dứt liền đứng dậy cáo từ. Quách Tường một mực nhìn thân ảnh hắn rời đi, biến mất ở ngoài phòng, sau cùng tỷ tỷ công đạo một hồi mới đứng lên đi về hướng phòng nàng mấy ngày nay vẫn ở. Ninh Cảnh Niên đem Tĩnh An ôm về không lâu, để cho nha hoàn ôm nó đi vào trong phòng ngủ, Quách Tường lúc đi vào phòng, Tĩnh An im lặng nằm trên giường, trong phòng có một nha hoàn ở lại trông nom. Quách Tường trước hết để cho nha hoàn lui ra ngoài, chính mình ngồi ở mép giường tỉ mỉ sờ khuôn mặt tròn trắng nõn của hài tử. Lông mày, mắt cùng cái mũi cũng giống phụ thân nó, chỉ có môi giống nàng. Quách Tường nhìn nhìn, khoé miệng không khỏi câu lên một nụ cười ôn nhu, trong nụ cười này có loại vui mừng đối với sự chuyển biến hôm nay của trượng phu, cũng có đối với tương lai mong đợi. Đem mấy sợi tóc trên mặt hài tử vén ra sau tai, Quách Tường tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng hôn xuống.
Mà đang kinh ngạc ngồi ở trong khách điếm, Ninh Cảnh Niên con mắt nhìn chăm chú ngọn đèn chập chờn trên bàn, tâm tình lại không tốt đẹp như Quách Tường, trong đầu hắn một mực lặp đi lặp lại khuôn mặt cảm thấy quen thuộc hôm nay nhìn thấy, giống người kia từng câu từng chữ. Không biết hắn ngồi vậy đã bao lâu, đến khi tiếng mõ canh hai rời xa, cửa ra vào đóng chặt trong đêm yên tĩnh truyền vào tiếng gõ cửa.
“_Chủ tử.”
“_Vào đi.”
Cửa ra vào chi nha một tiếng mở ra, người tới là xa phu mà trước đó Ninh Cảnh Niên phái đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Đó cũng không phải là xa phu bình thường, hắn còn kiêm chức hộ vệ gia chủ Ninh gia. Ninh Cảnh Niên nói sao cũng là chủ tử của một đại gia tộc, xuất môn bên ngoài không thể ngay cả biện pháp đề phòng cũng không có, lần này đột nhiên quyết định đến Giang Phủ đón người, Ninh Cảnh Niên thầm nghĩ đi nhanh về nhanh, tự nhiên cũng không muốn lề mề mà mang theo cả một đại bang nhân cho nên chỉ sai một thủ hạ tài nghệ cao đi theo.
Ninh gia không chỉ có sinh ý làm lớn, các ngành công nghiệp liên quán đến cũng đủ loại kiểu hình, mà Giang Phủ huyện cách An Dương thành không xa tự nhiên cũng sẽ có cửa hiệu của Ninh gia, Ninh Cảnh Niên đêm nay ở khách điếm chính là môt trong những khách điếm của Ninh gia, đương nhiên, không chỉ có khách điếm, tại Giang Phủ huyện, Ninh gia còn có năm mặt cửa hiệu khác.
Giang Phủ huyện chỉ là tiểu huyện, dân số không đến một vạn người, không có sông, cách con đường thông thương một đoạn khá xa, nếu không phải phụ thuộc vào An Dương thành phồn vinh cách đây không xa, khả năng phát triển là cực thấp. Bởi vì nhìn ra đây không có khả năng phát triển, Ninh gia ngay từ đầu cũng không thiết lập hiệu buôn tại Giang Phủ huyện, sau đến Ninh Cảnh Niên có ý niệm đem hiệu buôn khuếch trương trên cả nước, lúc này tại đây mới có thể chính thức thành lập mở cửa buôn bán.
Xử lí sự vụ lớn nhỏ ở Giang Phủ huyện, Ninh Cảnh Niên đều là sai thủ hạ giải quyết, xem bọn họ trình lên sổ sách ít ỏi, cảm thấy thành tích thường thường liền môt mực không có chú ý quá nhiều, chỉ cần không lỗ vốn là được, dù sao hắn lấy trọng điểm vẫn là các thành phố lớn thượng đẳng. Chính vì như thế, hắn chưa từng tới tiểu huyện này, lại càng không nghĩ đến, tại đây lại tồn tại một nam nhân cùng thê tử mình giống nhau đến thế. Bất quá chỉ là hơn hai trăm dặm mà thôi, nếu không phải có duyên gặp gỡ, có lẽ thật sự như thế bỏ qua, cả đời không gặp gỡ.
“_Chủ tử.”
Xa phu kiêm hộ vệ đến bên cạnh Ninh Cảnh Niên, nói khẽ với hắn:
“_Chuyện người bảo tiểu nhân thăm dò đã tra ra được.”
“_Nói.”
“_Người kia gọi Trình Dược, là bổ đầu, ở ngay tại Giang Phủ huyện huyện nha nhậm chức, năm nay hai mươi chín tuổi, y rất có danh tiếng, tính tình đôn hậu, thích làm vui người khác. Tiểu nhân còn nghe được, y và Giang Phủ Triệu huyện lệnh là anh em kết nghĩa, năm đó Triệu huyện lệnh đến đây nhậm chức thì y cũng theo tới.”
“_Hai mươi chín?” Ninh Cảnh Niên trong mắt hiện lên một đạo quang mang.
“_Đúng vậy.” Hộ vệ dừng lại rồi nói tiếp.
“_Cũng rất kì quái, người đó khoẻ mạnh, tính tình lại tốt, nghe nói trong Giang Phủ huyện không ít thiếu nữ, cô nương thầm cảm mến y, có người còn mạnh dạn tìm đến cửa bày tỏ, nhưng là y vẫn một mực kéo dài đến nay cũng chưa đón dâu.”
“_Hai mươi chín tuổi.”
Ninh Cảnh Niên dần dần lâm vào trầm tư. Hắn nhớ rõ, nếu là Vi nhi vẫn còn sống, hiện tại cũng vừa vặn đến tuổi này. Đúng vậy, Vi nhi chỉ so với hắn lớn hơn ba tuổi, chính là ánh mắt nàng mỗi lần nhìn hắn cứ như là một đại nhân đang nhìn tiểu hài tử, mang theo yêu thương cưng chìu, sẽ vì hắn tuỳ hứng mà bất đắc dĩ đau đầu, cũng sẽ cười đến ôn nhu tha thứ. Ánh mắt dừng lại tại ánh đèn dầu, hắn hỏi:
“_Còn gì nữa không?”
Người hộ vệ cung kính trả lời:
“_Những điều này là do tiểu nhân từ người khác mà nghe được, nếu như muốn tra kĩ càng hơn, chỉ sợ sẽ cần tốn nhiều hơn chút khí lực cùng công phu.”
Ninh Cảnh Niên gật đầu. Cũng phải, nếu muốn biết chi tiết về một người, quang minh chính đại dò xét là không thể nào, với tình cảnh hiện tại của hắn, biết được những điều này đã là tốt lắm rồi, muốn biết kĩ càng, chỉ có thể phái mật thám đi thăm dò.
“_Ngươi lui xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
“_Vâng.”
Hộ vệ ra khỏi cửa cũng giúp hắn đóng cửa lại, Ninh Cảnh Niên ngồi một hồi, đứng dậy đi đến cửa sổ phía trước, đem cửa sổ mở ra. Mấy ngày nay thời tiết tốt, gió nhẹ, trời ấm, thật là thời gian tốt để du ngoạn đạp thanh, đến buổi tối mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn lên còn có thể thấy được ánh trăng như ẩn như hiện trong mây mù. Ninh Cảnh Niên ngắm nhìn giá luân loan nguyệt ( ý là trăng rằm tròn vành vạnh), đáy lòng không biết đang dự định điều gì, hắn cũng không biết rằng tại nơi khác, trước một ô cửa sổ khác cũng có một người đứng ngắm loan nguyệt mà ngẩn người, người này chính là Trình Dược.
Trong tay cầm một chén rượu, rượu đã uống cạn, lại không biết người đã đứng trước cửa sổ bao lâu, chỉ có gió thỉnh thoảng thổi qua lay động tựa như tỉnh, lại như đi vào cõi thần tiên. Vào lúc ánh trăng ẩn vào tầng mây dày đặc, Trình Dược cuối cùng lấy lại tinh thần, miệng khô vốn định uống một chút mới phát hiện chén rượu đã sớm trống rỗng, thế là xoay người trở về phòng, ngồi ở trước bàn vươn tay ra, ở chỗ giữa bầu rượu cùng ấm trà dừng lại môt hồi mới ôm lấy bầu rượu rót đầy chén rượu.
Y biết rõ uống rượu hại thân nhưng giờ phút này, nếu không uống rượu sẽ phảng phất cảm thấy thiếu gì đó. Nâng cốc, một ngụm rót vào trong miệng, đặt chén xuống, tiếng thở dài lơ đãng từ yết hầu bật ra. Trong trí nhớ, thiếu niên trong sáng, tuấn tú kia nay đã thay đổi, biến thành một nam nhân làm y cảm giác lạ lẫm. Nét mặt của hắn đúng là trở nên cương nghị hơn, ánh mắt hắn đúng là trở nên sắc bén thâm trầm, thân thể hắn cao ngất như tùng, thanh âm của hắn cũng đã trầm khàn. Trong nháy mắt, đã chín năm trôi qua, tựa hồ cái gì cũng thay đổi, chỉ duy nhất một điều không thay đổi, chính là lúc y đối mặt với hắn vẫn là chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Thực xin lỗi, Cảnh Niên.
Vô thanh vô tức nói, cay đắng cười rồi tự rót cho mình một chén rượu, tựa như uống hết tất cả, say mới có thể tạm thời quên hết thảy. Người có thói quen lặng yên thường thường phải rất quan trọng mới thổ lộ, phóng thích đau khổ cùng áp lực trong lòng.