• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về nơi có người đang đợi chờ, sắc xuân tháng tư, dọc theo đường đi, dương quang rực rỡ chiếu rọi, trăm hoa khoe sắc, Ninh Cảnh Niên cước bộ vội vàng, nỗi nhớ trào dâng nhanh như một mũi tên. Đi ngang qua đình viện, xuyên qua hành lang, phía sau bảy cây ngô đồng được trồng sau khi Ninh gia xây phủ là một hàng nguyệt quế phiêu phiêu toả hương dịu ngọt, e ấp như một thiếu nữ ở hai bên đường lát đá, cuối con đường nhỏ là một nguyệt môn, phía trên nguyệt môn khắc ba chữ theo lối viết thảo, Cảnh Niên hiên.

Cửa vào Cảnh Niên hiên khép hờ, Ninh Cảnh Niên nín thở đẩy nhẹ vào, gió mát phất qua, hàng trúc trong hiên vang lên âm thanh rì rào tinh tế, người đó đứng trong nội viện lắng nghe âm thanh, dừng lại quan sát rồi mỉm cười, gió thổi mây bay truyền đi muôn vàn lời nói đến nhau, nhẹ nhàng cười nhìn nhau.

“_Cảnh Niên, mẫu thân ngươi cùng ngươi nói những gì?”

“_Nàng nói, chỉ cần chuyện của chúng ta không truyền ra ngoài để cho ngoại nhân biết là được, còn lại tuỳ ý.”

“_Vậy ngươi cùng Quách Tường nói những gì?”

“_Ta nói với nàng, trong lòng ta từ đầu tới tới cuối cũng chỉ có một người, nàng đi hay ở lại do nàng lựa chọn.”

“_Vậy còn hài tử của ngươi?”

“_Nếu như Quách Tường chọn lựa rời đi, nhìn ngươi yêu thương nó như thế, không bằng để cho ngươi chăm sóc a!?”

“_Đáng đánh!”

Chỉ mới nói có vài câu Ninh Cảnh Niên đã mất đi phong thái trước mặt Trình Dược, lộ ra vẻ mặt không đứng đắn. Trình Dược thấy thế vừa ảo não vừa tức, một chưởng đánh ra, Ninh Cảnh Niên không thèm tránh đi, thuận thế giữ chặt tay y kéo vào trong lòng. Trời còn đang sáng, lại còn đang ở trong nội viện ngoài phòng nên Trình Dược nào chịu để cho hắn lộng hành? Ninh Cảnh Niên lại đột nhiên thở dài một tiếng, yếu ớt nói:

“_Giờ phút này, không phải là mộng chứ?”

Nghe thấy trong lời nói của hắn đầy tịch mịch, Trình Dược không khỏi thu tay lại, sau nửa ngày mới ôm lấy thắt lưng của hắn, đem mặt mình gối lên trên vai hắn.

“_Dược, sao lại không nói lời nào?”

Trình Dược do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng nói:

“_Cảnh Niên, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi một chuyến nhé?”

Ninh Cảnh Niên vừa nghe liền mạnh mẽ ngẩng đầu, bởi vì đây là lần đầu tiên y chủ động đề nghị ra ngoài chơi làm cho hắn có chút bất ngờ mà nhìn y.

“_Đi đâu?”

Trình Dược mím môi cười nhẹ.

“_Đến Đằng sơn chơi một chuyến, thấy thế nào?”

“_Không thể tuyệt vời hơn a!”

Ninh Cảnh Niên toàn bộ tâm đều bay bổng, trong đầu đều là hình ảnh hai người vai sóng vai, tay trong tay chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ của sơn đạo, thỉnh thoảng nhìn nhau cười đầy ái ý. Nhìn hắn cười đến chảy nước miếng, Trình Dược đoán ra vài phần trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng buồn cười không thôi, cũng không có đem chuyện ngày mai không chỉ có hai người bọn họ đi nói cho hắn biết. Người thành thật đôi khi cũng sẽ biết trêu chọc người khác, nhất là cái kẻ trước mắt đã ba lần bốn lượt đều chọc y giận đến sôi người này.

Ngày hôm sau khi biết được không chỉ có hai người bọn họ lên núi dạo chơi làm cho tâm tình của Ninh Cảnh Niên vô cùng buồn bực nên không lên tiếng nói chuyện nhiều. Ngày ấy Ninh Cảnh Niên ngoài ý muốn ở chung với Triệu Lạc Thừa đại nhân cực kì hoà hợp, cũng bởi vì thế nên làm cho Triệu Tốn nhìn hắn cực kì không vừa mắt. Trên Đằng sơn quanh năm sương mù vây kín, bốn người đi chung dần dần chia thành hai cặp, một cặp sớm không biết đã đi nơi nào, cặp còn lại…mặc dù không giống với trong suy nghĩ lúc đầu của Ninh Cảnh Niên, cùng nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, nhưng khi dừng lại ở ngôi chùa đầy hương khói, trong lúc Ninh Cảnh Niên trong tay cầm nén nhang cắm vào lư hương thì trông thấy y đang đứng trước tượng thần chăm chú ngắm nhìn.

“_Đang nhìn cái gì?”

Trình Dược liếc mắt nhìn sang Ninh Cảnh Niên đứng ở bên cạnh, nói:

“_Bộ dáng sơn thần cùng ngươi hoàn toàn không giống nhau nha!”

Ninh Cảnh Niên nhịn không được bật cười:

“_Ngươi thật sự tin sao?”

“_Ngươi không tin?”

Ninh Cảnh Niên mỉm cười ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vị thần mặt mũi hiền lành như phật một chút rồi mới hướng người bên cạnh nói:

“_Nếu nói là thật, nhưng sao ta một chút cảm giác cũng không có nhỉ?”

Trình Dược nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi lẩm bẩm nói:

“_Thật cũng được mà giả cũng được.”

Ninh Cảnh Niên cười kéo y ra ngoài.

“_Bất luận là thật hay giả, sự xuất hiện của ngươi là thật, ta yêu ngươi…cũng là thật.”

Vừa mới bước ra khỏi cánh cửa lại nghe được câu cuối cùng hắn nói như thế, Trình Dược không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chăm chú nhìn, cuối cùng bên môi cong lên một nụ cười vô cùng vui vẻ.

“_Cảnh Niên, ta cũng vậy.”

Ninh Cảnh Niên cầm tay y thật chặt, từ nay về sau, tuyệt không buông ra.

Hai người vai sóng vai, tay trong tay cùng nhau rời đi, cũng không biết rằng phía sau tượng thần sau khi họ rời đi có một người yên lặng đi tới, chình là người coi miếu, hắn sờ một chút pháp khí (đạo cụ của thầy tế/thầy tu/đạo sĩ) trong tay, đưa mắt nhìn theo bóng lưng một người, khi người đã đi khuất mới xoay người đi vào sâu trong miếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK