Một ngày đẹp trời, Ninh đại đương gia đã phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong còn giàu đến nứt vách đổ tường ngàn dặm xa xôi đến Giang Phủ huyện nha truy thê, kết quả tìm không thấy, cũng không đánh mất cơ hội mà đem rượu ngon ủ nhiều năm chuyển từ An Dương thành tới mang tặng, nhạc phụ đại nhân mặc dù không ham thích uống rượu nhưng vẫn rất có hứng thú với loại rượu thượng hạng này. Nói đến vị Triệu nhạc phụ lớn hơn Trình Dược ba tuổi này cùng với Ninh đại đương gia chính là vương bát khán đậu xanh (hai mắt nhìn nhau, mang nghĩa xấu), càng xem càng thuận mắt, đương nhiên, việc đó cùng với Ninh đại đương gia nhà đầy bạc triệu, ra tay hào phóng tuyệt đối là có quan hệ.
Ngày đó, trong nha môn theo lẽ thường không có việc gì, Triệu đại huyện lệnh rảnh rỗi đến mức phát hoảng vừa mở bình ra đã nghe được mùi rượu ngon, người hơi phiêu phiêu một chút, lập tức dắt Ninh đại đương gia đến nơi tận cùng trong nha môn, đi vào nơi chuyên dành cho huyện lệnh lão gia nghỉ ngơi, không có chén rượu liền tìm hai cái chén trà thay thế, cứ thế ngươi một li ta một li uống đến tận hứng!
Bên ngoài hai người nhìn như hoà thuận vui vẻ, nhưng từ trong nội tâm cả hai đều rất rõ ràng, Triệu huyện lệnh vừa ý chính là Ninh đại đương gia ra tay hào phóng, Ninh đại đương gia vừa ý chính là Triệu huyện lệnh đã từng cứu Trình Dược, trong tay nắm giữ nhiều thông tin tuyệt mật về Trình Dược mà hắn chưa biết!
Tỷ như qua ba tuần rượu thì Triệu đại huyện lệnh vừa uống rượu vừa tiếc nuối nói, nếu có đồ nhắm rượu thì tốt rồi, nói đến đồ nhắm rượu thì phải nói đến nơi nào có đồ nhắm rượu ngon nhất, nói đến nơi có đồ nhắm rượu ngon nhất thì phải bàn đến tay nghề của ai làm đồ nhắm có dư vị đáng nhớ nhất. Vừa nhắc tới ai có tay nghề, Triệu huyện lệnh đột nhiên buông chén xuống rồi đập bàn, cảm khái vạn phần mà nói ra câu nói lúc đầu kia (là câu nói đầu chương này đó). Ninh Cảnh Niên vừa nghe xong liền chấn động. Hắn và Trình Dược quen nhau mười hai năm, cùng một chỗ ít nhất cũng được ba năm, lại rõ ràng không hề hay biết người yêu cùng mình đồng sàng cộng chẩm hằng đêm còn có thể nấu ăn!
“_Ngươi có điểm không biết a, tiểu tử Trình Dược kia nhìn như ôn hoà, kì thực tận trong lòng bản tính nam nhân rất mạnh, xào rau nấu cơm là chuyện của nữ nhân, y căn bản sẽ không ra tay, nhớ năm đó…” Vừa nói đến nhớ năm đó Triệu huyện lệnh vừa vuốt râu, đáng tiếc không có râu nên hắn đều là vuốt không khí (anh Triệu thật là bệnh).
Triệu đại nhân nhìn như khôn khéo kì thực tay chân rất vụng về, năm đó mang theo Trình Dược từ bắc vào kinh đi thi, vội vàng cưỡi lừa nhỏ chạy đi cũng mất đến ba ngày đường (sao không dùng ngựa cho lẹ nhỉ), túi tiền chứa lộ phí không biết sao lại biến mất, mặc dù sau đó đã đem bán lừa nhỏ đổi lấy chút ngân lượng nhưng dùng làm lộ phí vẫn là hoàn toàn không đủ. Trình Dược chỉ dùng một phần nhỏ ngân lượng mua ít lương khô cùng một bao muối với ít gia vị rồi dẫn Triệu huyện lệnh đi sơn đạo thay cho quan đạo, ban đêm dùng vải bố dựng lều để chui vào nghỉ ngơi, đói bụng thì vào rừng trên núi bắt chút chim thú rồi xử lí sạch sẽ để làm món ăn dân dã, hoặc nướng hoặc thui hoặc quay, mỗi ngày đều không lặp lại, ăn ngon đến miệng dính đầy mỡ. Triệu huyện lệnh hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhớ tới dư vị, vừa nói vừa tấm tắc:
“_Tuyệt vời nhất là có lần y lên núi bắt chim trĩ, đến bờ sông xử lí sạch sẽ xong rồi phết gia vị vào, hái mảnh lá sen gói kĩ lại rồi thoa một lớp mỏng bùn nâu lên, đào một cái hố bỏ gà vào rồi nhóm lửa ở phía trên, hơn một canh giờ sau phủi bỏ mụi than đi, đập vỡ lớp bùn rồi mở lá sen ra, cuối cùng rắc lên chút muối~mùi thơm lập tức xông vào mũi, cắn một miếng~hương vị tuyệt vời từ trong miệng cứ vậy lan tràn đến tận trong tâm~”
Triệu huyện lệnh nuốt nước bọt, Ninh đại đương gia cũng nuốt nước bọt.
“_Cuối cùng cũng đến được kinh thành thì chúng ta cũng đã không còn đồng cắc nào, Trình Dược gạt ta đi đến một phạn quán làm đầu bếp, nghe nói phạn quán này trong thời gian đó sinh ý tốt đến làm cho người đố kị, sau đó ta thi xong thì hồi hương, chưởng quầy phạn quán này khóc lóc cầu Trình Dược lưu lại, khi đó ta mặc dù không có đến phạn quán này nhưng Trình Dược lại thường xuyên đích thân xào rau nấu cơm cho bổn đại gia ăn, cái gì mà hoàng muộn áp (lòng đỏ trứng vịt hầm), lỗ trư cước (chân giò kho), tương bạo ngưu nhục (thịt bò dầm tương), hương lạt kê đinh (gà cay xé phay), bảo tam tiên bảo bài cốt bảo tham kê (sâm gà hầm xương heo), cái nào ăn cũng ngon cũng bổ, làm hại ta lúc ấy căn bản là không thư xem vô, ngày đêm chờ đợi xem buổi sáng ăn cái gì, giữa trưa ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì….”
Triệu huyện lệnh một bên nuốt nước bọt một bên lau nước mắt.
“_Ai~đáng tiếc chính là từ khi bổn đại gia sau khi thi xong, Trình Dược tiểu tử kia cũng không ra tay nấu nướng lần nào nữa, thật là làm cho ta tưởng niệm a.”
Ninh đại đương gia nghe đến trợn tròn mắt, há hốc mồm, nước miếng chảy xuống ròng ròng a.
Bữa tiệc rượu này hai người từ đó uống không còn tư vị gì. Ngay khi Trình Dược nghe tin Ninh Cảnh Niên đang ở trong huyện nha chờ y liền gấp gáp trở về thì chỉ thấy hai người đang cùng giơ chén trà, từng ngụm từng ngụm nuốt rượu (là nuốt chứ không phải uống nhé bởi vì hai anh nuốt rượu giải *sầu*), một người khóc không ra nước mắt, một người ngây ra như phỗng, tình hình quỷ dị đến cực điểm. Sợ hãi hai kẻ hồ ly tinh ngàn năm giảo hoạt này nãy giờ ở sau lưng tính kế gì đó, Trình Dược vội vàng đem Ninh Cảnh Niên lôi ra khỏi nha môn. Ninh Cảnh Niên một mực ngốc trệ cho đến khi bị nhét vào trong mã xa mới đột nhiên quát to một tiếng phục hồi tinh thần lại, bổ nhào vào Trình Dược rồi nắm lấy hai tay y, đưa tới trước mặt tỉ mỉ quan sát. Trình Dược còn đang nghi hoặc, liên tục hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Ninh Cảnh Niên nghiên cứu sau nửa ngày mới ngẩng đầu u oán nói:
“_Dược, ta cư nhiên không biết ngươi biết nấu ăn!”
Trình Dược cứng người lúng túng, mặt có chút hoá hồng.
“_Ngươi không đề cập đến ta cũng không nhớ rõ chuyện này.”
“_Ta mặc kệ, cái kẻ trắng trợn tự nhận là phụ thân của ngươi kia đều đã nếm qua món ăn ngươi nấu, ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn!”
Chư vị không cần phải hoài nghi, quả thật giờ phút này cái tên đang chơi xấu ở trong lòng Trình Dược khóc lóc om sòm đích thật là Ninh Cảnh Niên Ninh đại đương gia mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đưa, ngay cả hoàng đế cũng biết và sùng bái vị tài thần này. Trình Dược rất bất đắc dĩ, một người đã làm phụ thân rồi mà hành vi so với đứa nhỏ sáu tuổi còn ấu trĩ hơn, như thế bảo y biết phải làm sao bây giờ?
“_Cái kia….ta không có xem Triệu đại nhân là phụ thân….”
Đó là Triệu đại nhân tự phong, y rất không đồng ý cái người vẻn vẹn chỉ lớn hơn mình ba tuổi-Triệu đại nhân là phụ thân của mình, nói ra chỉ chọc người chê cười. Trong lòng y, Triệu đại nhân không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn là huynh trưởng.
“_Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn ăn món ăn ngươi làm!” Người nào đó tiếp tục khóc lóc om sòm.
“_Ta…đã lâu không làm, sợ không quen tay.”
“_Ta muốn ăn, ta muốn ăn!”
Ninh đại đương gia ngã vật ra ăn vạ trên mã xa, toàn bộ hình tượng đều biến mất sạch sẽ. Trình Dược trước sau như một chỉ cảm thấy nhức đầu nhưng không giống với trước đây mềm lòng đồng ý, ngược lại ngậm miệng ngoảnh mặt, nhắm mắt làm ngơ. Ninh Cảnh Niên nóng ruột trộm liếc nhìn, thấy chiêu này không dùng được, hai tròng mắt to tròn trong sáng vừa động, *soạt* một tiếng xoay người ngồi dậy, hai tay để trên gối Trình Dược, bất quá chỉ mất một chút công phu hốc mắt đã hoá hồng, lệ trong hốc mắt doanh doanh lấp lánh. (hình tượng đôi mắt mở to long lanh ngậm nước của chú chó nhỏ)
“_Dược, ta muốn ăn món ăn do chính tay ngươi làm, người khác đều đã được nếm qua, ta cũng muốn ăn.”
Biểu tình đáng thương, hơn nữa ngữ khí còn ai oán, dù cho tâm làm bằng sắt cũng đều không chịu nổi huống chi là Trình Dược? Nếu như bình thường thì y đã sớm đầu hàng thế nhưng bây giờ y lại giả bộ như không nghe không thấy. Đến lúc này Ninh Cảnh Niên đã triệt để buông tha, bức bối đem nước mắt chùi sạch, vô lực nằm xuống tấm phản trên mã xa.