Trình Dược kể sơ qua cuộc trò chuyện với Triệu đại nhân, Ninh Cảnh Niên thật sự là bội phục hắn sát đất, vốn nghĩ phải mất cả ngày nhưng mới nửa ngày đã xong, sau khi ra khỏi khách điếm liền lập tức lên xe ngựa hồi phủ, về đến phủ là lôi y thẳng đến từ đường-nơi mà Ninh lão phu nhân suốt ngày thắp hương bái phật.Việc hôm nay phải giải quyết hôm nay, biết rõ vướng mắt trong lòng Trình Dược ở chỗ nào còn không sớm giải toả, cứ che giấu đến khi nó lên men thối rữa, đến lúc đó muốn khóc cũng không biết khóc với ai! Ở bên ngoài từ đường nghe rõ tiếng Ninh lão phu nhân bên trong, Ninh Cảnh Niên muốn đi vào nhưng Trình Dược lại túm lại. Ninh Cảnh Niên tủm tỉm cười nhìn y:
“_Thẹn thùng?”
Trình Dược mắt trợn tròn nhìn hắn.
“_Đâu nhất thiết ta cũng phải đi vào?”
“_Sao lại không cần? Đây là chuyện của chúng ta.”
Trình Dược còn đang đứng chần chờ do dự ở bên ngoài, Ninh Cảnh Niên đã tìm đúng thời cơ, trên tay liền dùng sức, đem y vừa túm vừa tha đi vào nhà trong.
“_Nương.”
Ninh lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, hài tử một tiếng nương làm cho nàng lộ ra sắc mặt vui mừng mở mắt, nhưng vừa thấy người đi theo bên cạnh hắn, tràng hạt trong tay nàng liền rớt xuống đất, lách tách vang vọng. Biết là một chuyện, nhưng nhìn thấy người vốn nên đã chết bây giờ lại sống, còn đứng sờ sờ trước mặt nàng lại là một chuyện khác.
“_Ngươi….ngươi…”
Ninh lão phu nhân chỉ vào Trình Dược, lảo đảo đứng lên. Trình Dược đành phải tiến lên một bước, cung kính làm lễ:
“_Ninh lão phu nhân, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ?”
Xác định không nhìn lầm, Ninh lão phu nhân toàn thân như mất đi khí lực đặt mông ngồi trở lại, thật lâu sau thở dài một hơi, khoát khoát tay. Trình Dược không nói thêm lời nào nữa, lúc này Ninh Cảnh Niên mới tiến lên, liếc mắt nhìn người bên cạnh sau đó mới chậm rãi quì đến trước mặt mẫu thân. Hắn một cái quì này mặc dù không nói, nhưng thân là mẫu thân, Ninh lão phu nhân có ngốc cũng biết lí do tại sao, liếc mắt nhìn hắn không khỏi bi ai, buồn bã hô:
“_Ngươi, hài tử này…hài tử này…ngươi như thế, sau này ta chết làm sao ăn nói với phụ thân ngươi a!”
Ninh Cảnh Niên quì tiến lên phía trước, bắt lấy tay mẫu thân khẩn cầu:
“_Nương, là hài nhi bất hiếu, nhưng hài nhi thật sự là thành tâm, người hãy thành toàn cho hài nhi đi!”
Ninh lão phu nhân vừa buồn vừa khổ, nhưng nhìn thấy cốt nhục thân sinh của mình khổ sở, thần sắc đầy chờ mong cũng mềm lòng ba phần, hơn nữa đã đoán trước được chuyện này, lúc này bất quá cũng chỉ là nhất thời bi ai lại nổi lên mà thôi, sờ sờ mặt hài tử, Ninh lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Trình Dược, nói:
“_Trình thiếu hiệp.”
Vẻ mặt bà nghiêm túc, Trình Dược không khỏi lo sợ vén vạt áo lên quì xuống.
“_Ninh lão phu nhân.”
“_Ngươi đối với Ninh Cảnh Niên…là thật tâm thật lòng?”
Trình Dược chăm chú nhìn nàng.
“_Vâng.”
“_Ngươi có thể chỉ thiên mà thề ngươi tuyệt đối không làm nó tổn thương hay phản bội nó hay không?”
Trình Dược không cần suy nghĩ đưa tay lên, đồng thời thoáng nhìn người phía trước đang cúi mặt xuống, trong mắt chợt loé lên tia đắc ý cười trộm.
Người này!
Trình Dược hiện tại hận không thể lập tức đứng dậy rời đi, nhìn xem hắn có còn đắc ý được nữa hay không! Nhưng bây giờ không phải là lúc tức giận, do dự một chút, Trình Dược vẫn là thận trọng ở trước mặt Ninh lão phu nhân đặt lời thề.
Lát nữa sẽ xử ngươi!
Phát thề xong, trong lòng Trình Dược tức giận đưa ra quyết định. Ninh lão phu nhân để cho Trình Dược đứng lên, nói có việc muốn cùng Ninh Cảnh Niên tư đàm nên để y ra ngoài trước, Trình Dược nãy giờ chỉ hận không thể sớm làm như vậy, ở chỗ này y cảm giác thấy vô cùng xấu hổ, hướng Ninh lão phu nhân nói tiếng cáo từ liền ra khỏi phòng. Không biết người trong phòng còn ở bao lâu, Trình Dược cũng không tiện một mực đứng ở bên ngoài chờ, nghĩ nghĩ, liền ở trong nội viện tuỳ ý dạo chơi, trong lúc dạo chơi nhìn thấy được chúng nha hoàn cùng tiểu Tĩnh An chơi đùa vô cùng vui vẻ tại một giả sơn trì đường khác trong nội viện.
Trình Dược vốn chỉ định nhìn một chút nhưng tiểu Tĩnh An rất nhanh liền phát hiện y, chưa phát giác ra y xuất hiện trong phủ có chỗ nào kì quái đã vội thu ngắn khoảng cách bàn chân, chạy nhanh tiến đến. Nha hoàn thấy là một nam nhân lạ lẫm nên muốn ngăn, tiểu Tĩnh An lại giãy dụa đến lợi hại, nhào tới Trình Dược một tiếng thúc thúc ôm đến thân quen khiến cho nha hoàn hai mắt nhìn nhau, đành phải buông tay ra để cho Tĩnh An chạy tới ôm lấy cổ Trình Dược, hai chân quấn chặt không buông.
Vừa nhìn thấy tiểu bảo bối tròn tròn mập mập, lại trắng trắng nộn nộn cười đến so với hoa xuân còn tươi hơn, Trình Dược cảm thấy tâm mình nhu nhuyễn đi vài phần, nhịn không được cúi người ôm lấy nó đặt ở trong ngực, nhẹ nhàng sờ lại hôn, yêu thích không buông tay. Tiểu Tĩnh An đầu tiên là ôm lấy cổ của y, miệng nhỏ chu lên, chụt một tiếng tại trên mặt Trình Dược ấn xuống một cái giòn vang (á, bé có máu sắc lang từ nhỏ nhé), sau đó duỗi năm ngón tay ra tại quần áo vừa mềm vừa dày trên người mò tới mò lui, móc ra một cái túi thêu hoa văn một con tiểu miêu, đổ ra một hạt ngọc lưu ly chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, cười tủm tỉm đưa cho Trình Dược, điềm nhiên nói:
“_Thúc thúc, cái này xinh đẹp, tặng người.”
Trình Dược nhìn hạt ngọc lưu ly, cảm thấy tâm như muốn hoá thành nước. Trình Dược nhận lấy hạt ngọc này liền muốn tặng lại một thứ khác cho tiểu Tĩnh An, y bảo nha hoàn tìm cho mình một khối gỗ dài cùng một con dao nhỏ. Một nha hoàn đi làm, chỉ trong một chung trà đã đem đồ đưa đến trước mặt y, Trình Dược buông Tĩnh An xuống ngồi vào ghế đá, cầm con dao nhỏ lên bắt đầu cẩn thận điêu khắc, tiểu Tĩnh An tựa vào trên đầu gối y tập trung tinh thần nhìn. Hơn nửa canh giờ qua đi, khối gỗ dài trong tay Trình Dược dần dần biến hình thành một con búp bê mập mạp, tiểu Tĩnh An trong mắt càng ngày càng chờ mong, nhiều lần nhịn không được vươn tay ra sờ, nó vừa sờ Trình Dược sẽ liền đem dao nhỏ ngừng lại, mỉm cười nhìn nó.
Đợi cho toàn bộ đều hoàn thành mới nhìn ra được con búp bê mập mạp này nguyên lai là Tĩnh An, chắp tay nhếch miệng ha ha cười to,dáng điệu thơ ngây chân thành, chúng nha hoàn đều kinh ngạc mà khen, nói, đến tám phần vô cùng tương tự! Tiểu Tĩnh An sớm nhịn không được cướp lấy xem xét, càng xem càng yêu thích, giữ tại trong tay không buông lỏng, dáng vẻ làm nũng:
“_Thúc thúc, đây là ta a, cho ta, cho ta.”
“_Tiểu gia khỏa, đây chính là tận lực khắc cho ngươi a!”
Trình Dược đem dao nhỏ trả lại cho nha hoàn, tại trên mũi nó nhẹ nhàng thoáng gõ một cái.
Quách Tường tìm đến Tĩnh An, đi vào trong tiểu viện liền chứng kiến hài tử đang tựa vào trong ngực một người nam nhân cười vô cùng vui sướng, bàn tay còn đang gắt gao ôm chặt con búp bê gỗ vào lòng.