Trình Dược không nhận nổi một lạy này của bọn họ liền dìu bọn họ đứng lên. Ngay từ đầu y thật sự có chút không hài lòng, dù sao cũng là bị người bắt cóc, còn phải cùng nam nhân khác thành thân, dù là nam nhân nào cũng không thể thoải mái mà tiếp nhận. Nhưng nhìn Cảnh Niên thân thể chuyển biến tốt đẹp, trên khuôn mặt vợ chồng Ninh lão gia không còn u sầu, trong lòng cũng thoải mái hơn. Biết mình cuối cùng cũng sẽ rời đi, Trình Dược liền không để cho chính mình dung nhập Ninh phủ. Nam nhân giả trang nữ tử ít nhiều cũng gặp phải một vài vấn đề cùng xấu hổ, bởi vậy trong khoảng thời gian này tại Trữ phủ, ngoại trừ đến bồi Ninh Cảnh Niên ở Cảnh Niên hiên, y hoàn toàn không bước chân ra khỏi nhà, so với Ninh Cảnh Niên sinh bệnh còn ru rú trong nhà hơn.
Trình Dược hiện nay ở trong phòng nhỏ kế chủ phòng, chỉ cách chủ phòng một bức tường. Trong phòng chính có động tĩnh gì, Trình Dược đều có thể nghe thấy. Lúc đầu, thời gian Cảnh Niên mê man rất dài, Trình Dược không thể giúp được gì nên cả ngày tránh ở trong phòng ngồi luyện công. Nha hoàn do Ninh phu nhân phái tới bên cạnh mình là Hâm Lan đến để vào trong phòng y vài cuốn sách, nói là cho y giải buồn nhưng y chưa bao giờ xem qua.
Cảnh Niên sau khi tỉnh lại luôn không thấy y đâu liền thường xuyên hỏi y ở đâu, chúng nha hoàn một mực trả lời là trong nhà nhỏ kế vách. Hỏi vô số lần đều nhận được cùng câu trả lời, cuối cùng có một ngày, Cảnh Niên bảo nha hoàn gọi Trình Dược đến bên giường. Như thế làm cho Trình Dược một hồi bận rộn, bởi vì ở nhà kế này ngoại trừ mình ra cũng chỉ có nha hoàn kia biết việc của mình xuất hiện, cho nên Trình Dược trong phòng luôn tuỳ ý ăn mặc. Ninh phu nhân cho người vì y làm gấp một số nữ trang đều bị y bỏ qua một bên không để tâm đến.
Hiện tại Cảnh Niên cho người gọi y, Hâm Lan lại không ở đây, Trình Dược chính mình mặc nữ trang ngồi ở trước gương không biết làm gì cho tốt với mớ tóc rối này. Nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng tuỳ ý buộc lại thành một cái đuôi ngựa, buộc chắc trên đầu xong lại dùng một cây trâm mộc đàn cài vào. Để đề phòng tình huống ngoài ý muốn, Hâm Lan cơ hồ mỗi ngày đều giúp Trình Dược cạo mặt, sửa lông mày, bôi chút son phấn làm cho khuôn mặt thoạt nhìn nữ tính đi một chút. Dù cho Trình Dược cực kì không muốn nhưng cũng chỉ có thể nhịn, dù sao lông mày còn có thể dài ra. Làm tốt mọi chuyện, cảm thấy trên người không có vấn đề gì, Trình Dược mới đến chủ phòng, đi vào liền thấy Cảnh Niên sắc mặt quả thật tốt lên không ít. Nha hoàn khiêng đến chiếc ghế đặt cạnh giường, Trình Dược ngồi xuống rồi đem mục quang hướng tới Cảnh Niên trên giường, ngoài ý muốn y nhìn thấy đầu tiên là Cảnh Niên đang tươi cười bỗng nhíu mày lại.
“_Vi nhi, không có ai chải đầu cho ngươi sao? Sao tóc lại loạn như vậy, trên đầu cũng không mang đồ trang sức gì cả?”
Lần nữa bởi vì Cảnh Niên xưng hô thân mật làm y cứng ngắc một hồi,sau khôi phục lại liền sờ sờ tóc, Trình Dược giải thích:
“_Ta đều ở trong phòng nên không có trang điểm nhiều, nghe ngươi gọi bảo ta đến, không muốn chậm trễ nên mới không gọi nha hoàn hỗ trợ, chính mình làm thoáng qua, tay nghề ta kém cỏi nên thành ra thế này.”
Trình Dược lúc nói chuyện cố làm cho giọng mình trở nên nhu một chút, tuy so với nữ tử bình thường vẫn còn trầm thấp hơn nhưng so với thanh âm ban đầu coi như là trong trẻo, nhu hoà hơn. Nghe y nói như thế, Cảnh Niên lông mày giãn ra chút ít nhưng vẫn còn chút khó chịu:
“_Ta kêu nương chuẩn bị cho ngươi thật nhiều đồ trang sức, nếu ngươi thích cái nào cũng có thể nhờ nương sai người làm cho ngươi. Hiện tại đều là người môt nhà, ngươi không nên khách khí.”
Trình Dược không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười, bộ dáng ôn nhu như nước làm cho Cảnh Niên đăm đăm nhìn.
“_Ta còn nghe chúng nha hoàn nói, ngươi đều ở trong nhà kế không thường xuất môn, có phải là bởi vì sợ người lạ? Không bằng ta gọi nương dành ra chút thời gian mang ngươi đi dạo chung quanh, đừng ở mãi trong phòng hội buồn bực mà sinh bệnh.”
Cảnh Niên không che dấu quan tâm làm cho nội tâm Trình Dược ấm áp, giơ tay lên vì hắn đắp lại tốt chăn bông, thực tâm nói:
“_Ngươi không cần lo lắng cho ta, hảo hảo dưỡng bệnh cho tốt là được rồi, đừng đem tinh lực đặt vào cái khác.”
Cảnh Niên đột nhiên cầm lấy tay Trình Dược, Trình Dược khựng lại nhưng không có thu hồi lại tay. Tay Cảnh Niên có chút lạnh, gầy đến gân xanh cũng lộ ra, ngón tay dài nhỏ, màu da không có chút huyết sắc, so sánh với da mình thoạt nhìn lại càng ốm yếu hơn.
“_Vi nhi, tay ngươi thật ấm áp.” Mục quang Cảnh Niên dừng ở nơi bọn họ nắm tay cùng một chỗ.
“_Đó là bởi vì ngươi bị bệnh mới cảm thấy như thế.”
Cảnh Niên nhìn Trình Dược, cặp mắt đen láy tràn ngập kiên định.
“_Vi nhi, ta nhất định phải hảo hảo đứng dậy. Ta trước kia cảm thấy chết cũng không có vấn đề gì, chỉ là thật có lỗi với cha và nương. Nhưng bây giờ, ta tuyệt không muốn chết đi như vậy, ta muốn sống a!”
Trình Dược cũng nhìn hắn, nhìn vào cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, kìm lòng không được mà gật đầu. Ngày đó, Cảnh Niên dù đã trầm ngủ cũng không buông tay Trình Dược ra, Trình Dược cũng để mặc hắn cầm, không đành lòng rút trở lại.
Năm ấy, Cảnh Niên mười bảy, Trình Dược hai mươi.
Thân thể Cảnh Niên đúng như lời hắn nói, từng ngày từng ngày chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt so với ngày trước hồng hào hơn, trên người cũng bắt đầu có da thịt hơn. Sau ngày hôm đó, Cảnh Niên mỗi ngày tỉnh dậy đều gọi Trình Dược tới phòng hắn. Trình Dược dưới sự hỗ trợ của Hâm Lan, mỗi ngày đều ăn vận như một nữ tử. Cảnh Niên thật sự làm cho Ninh phu nhân chuẩn bị đủ loại đồ trang sức tinh mỹ quý trọng cho Trình Dược. Ninh phu nhân biết rõ Trình Dược không dùng nhưng để lấy lòng, khiến cho nhi tử vui nên cũng tỉ mỉ chuẩn bị vật phẩm, trang sức đưa cho Trình Dược.
Trình Dược tuy nhận, nhưng cực ít khi dùng, thường xuyên chỉ cài một cây trâm mộc là đủ. Cảnh Niên nghĩ là y không thích lại khiến mẫu thân tiếp tục chuẩn bị trang sức đưa đến Trình Dược, còn thường xuyên hỏi y yêu thích loại nào. Đến lúc này, cho dù Ninh phu nhân chưa có một câu ai oán thì dưới ánh mắt kiên trì của Cảnh Niên, Trình Dược đành thoả hiệp để cho Hâm Lan lựa một ít châu sai, ngọc trâm hình thức đơn giản cài lên, sau mới nói với Cảnh Niên rằng đồ trang sức mang nhiều làm mình không thoải mái, lúc này mới làm cho Cảnh Niên đình chỉ không đưa đồ trang sức đến cho mình nữa.
Lúc đầu, Cảnh Niên chỉ có thể nằm trên giường, thế là Trình Dược để thuận tiện đã kê một cái ghế ngồi bên cạnh hắn, bồi hắn. Cảnh Niên rất thích nắm tay của y, nắm chặt thật lâu cũng không buông ra. Cảnh Niên nói, Vi nhi, tay ngươi so với tay ta thật lớn. Trình Dược nói cho hắn biết, đó là bởi vì ngươi còn chưa có trưởng thành, cũng rất gầy. Cảnh Niên cười nói, Vi nhi, chờ ta khoẻ, ta sẽ hảo hảo rèn luyện thân thể, nhất định phải cao hơn ngươi, tay cũng to hơn ngươi, như vậy mới có thể ôm ngươi, nắm chặt ngươi. Cảnh Niên tuy nằm ở trên giường nhưng chỉ thua Trình Dược nửa cái đầu, nếu hết bệnh, ngày sau chú ý điều dưỡng, tương lai vô cùng có khả năng cao hơn cả Trình Dược, màTrình Dược nghe nhưng lời này cũng chỉ mỉm cười không nói tiếng nào.
Có đôi khi Cảnh Niên sẽ lại hỏi y, Vi nhi, ngươi trước kia có phải hay không đã làm qua việc nặng, tay ngươi thật nhiều nốt chai. Trình Dược trả lời hắn, y gia cảnh bần hàn vì kiếm tiền việc gì cũng từng làm qua. Cảnh Niên gật gật đầu, trên mặt không biểu lộ ý tứ gì, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên tia đau lòng. Vi nhi, sau này ta sẽ không để cho ngươi chịu nửa điểm cực khổ. Đối với Cảnh Niên vẫn còn gầy yếu lại lộ ra ánh mắt kiên cường, Trình Dược không khỏi công đạo, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy cực khổ gì bởi vì ở chỗ của ta, tất cả mọi người đều có cuộc sống như vậy, qua được ngày nào hay ngày đó. Trình Dược khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt ẩn chứa vui vẻ, ấm áp, bộ dáng vân đạm phong thanh làm Cảnh Niên một mực không dời được ánh mắt của mình.
“_Vi nhi, ta nghe phụ thân nói, ngươi là người nước Ngô ở Tây Vực?”
Trình Dược dừng một lát mới gật gật đầu.
“_Ân!”
“_Ta nghe qua nước Ngô ở phía bắc, cách An Dương thành rất xa, đến mùa đông sẽ vô cùng lạnh, rất nhiều người chết.”
Đúng vậy, nước Ngô là một nơi lạnh khủng khiếp, rất nhiều người chết rét, chết đói càng nhiều hơn. Nơi này, nữ nhân mỗi nhà đều không giống phía nam, yểu điệu thục nữ. Nữ tử ở đây từ nhỏ đã giống nam nhân, nam nhân làm được việc gì, nữ nhân cũng có thể làm được việc ấy, tuyệt không có chút nào thua kém. Cho nên người phía nam thường nói nữ tử phương bắc tráng kiện, dã man, không một chút nào mềm mại. Trình Dược từng tới nước Ngô, đi qua rất nhiều lần, cũng từng sống ở đó một thời gian dài. Mặc dù trong lúc đó cuộc sống khắc nghiệt, lạnh giá khủng khiếp nhưng Trình Dược lại thập phần hướng tới.
Nơi này nam nữ đều giống nhau, sảng khoái uống rượu. Nam nhân nơi đây nếu đã xem ngươi là bằng hữu thì sẽ giúp ngươi đến không tiếc sinh mạng. Nữ nhân nơi đây không bị quấn chân, có thể đi rất nhanh, lúc cười cũng không cần che đậy. Bọn họ tuy bần hàn vẫn sống tự tại, sinh hoạt tại nơi đây từng đạo từng đạo lưu lại trên người họ vết tích nhưng cuối cùng vẫn là không xoá đi được nụ cười sáng sủa trên khuôn mặt họ.
Trong lúc Trình Dược còn đang chìm đắm trong hồi ức, trên tay truyền đến cảm giác bị nắm chặt làm y nhìn về phía Cảnh Niên. Cảnh Niên nghiêm túc nhìn y nói, Vi nhi, trước khi gặp ngươi ta có lẽ đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ gặp ngươi, ta một chút cũng không nghĩ như thế. Ngươi như vậy mới tốt, thật sự không cần giống như ta ốm đau bệnh tật, ngươi nhất định phải khoẻ mạnh bình an. Trình Dược một lời cũng không nói, cũng không biết phải nói gì, lẳng lặng ngưng thần nhìn khuôn mặt Cảnh Niên, y cuối cùng lộ ra một nụ cười nhạt, thản nhiên nói, ngươi cũng phải khoẻ mạnh bình an.