Gà gáy ba tiếng, bầu trời trong như nước nhiễm một chút nhàn nhạt hắc sắc, tiểu thương vội vã đã sớm rải rác trên đường phố bày quán, không biết là hơi nước hay là do hai bên quán cơm bán sớm phát ra sương mù tràn ngập hết cả con đường. Tại bốn phía liên tục truyền ra tiếng thét to, một cỗ xe ngựa màu đen đi ngang qua con đường, bánh xe tại nền đất lăn bánh phát ra thanh âm đã được liễm đi vài phần, nhưng tại đây, mới sáng sớm đã có chiếc xe ngựa đi lại vẫn làm cho không ít người chú y, nhưng rất nhanh, mục quang liền từ trên cỗ xe bất quá là bình thường mã xa thu về, không có nửa phần hiếu kì cùng dò xét.
Mã xa hắc sắc xuyên qua phiên chợ sáng náo nhiệt trên đường một mực hướng An Dương thành chạy tới, đi gần nửa canh giờ, dọc theo bức tường cao cao vây kín đến cuối bờ thành, cuối cùng dừng lại trước một đại môn. Chỉ thấy trước cửa có hai toà sư tử đá cao lớn uy nghiêm, cao cao hoành phi (tấm biển) đề hai chữ Ninh phủ hữu lực mà tinh tế, phía dưới treo một đôi đèn lồng màu đỏ đầy tiên diễm, đại môn bằng gỗ sơn đỏ được lau chùi sạch sẽ đến phát sáng, trên cửa, hai cái tay cầm hình thú tinh xảo bằng đồng, dưới cánh cửa cao cao này, không một chút không lộ ra này phủ đệ khổng lồ cùng phú quý.
Xa phu trước đem ngựa bình ổn ngừng lại liền nhanh chóng xuống xe gõ cửa, tiếng đập không lớn không nhỏ, tần suất gõ cửa là ám hiệu để thông tri chủ nhân đã trở về. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, hai người thủ vệ mỗi người một bên cửa thong thả mở ra cánh cửa trầm nặng, xong lui về một bên. Người gõ cửa trở lại bên cạnh mã xa nói khẽ với người trong xe gì đó, chỉ trong giây lát, màn cửa được vén lên, chủ nhân Ninh phủ ôm một người xuống mã xa. Người được ôm hình như đang ngủ, tại trong ngực gia chủ Ninh phủ vẫn không nhúc nhích, thủ vệ từng người cả kinh, lại nhanh chóng cúi đầu. Chủ tử bọn họ mặc dù diện vô biểu tình nhưng trong mắt không chút nào che dấu nhu tình, người trong ngực được hắn dùng chính áo choàng của mình hoàn toàn bao lấy, không có người nào có thể thấy người trong lòng hắn bộ dáng thế nào, duy nhất có thể thấy là chiếc váy màu đỏ rũ xuống dưới cùng đôi giày thêu thủ công tinh xảo. Thanh phong phất động, chủ tử Ninh phủ không có dừng lại, rất nhanh liền ôm lấy người trong ngực đi vào trong phủ.
Từ sau khi trượng phu chết đi, Ninh lão phu nhân thói quen buổi sáng dậy sớm, như thường ngày ngồi trước bàn phật thắp hương tế bái phật tổ, nha hoàn hầu hạ bên cạnh bà đã lâu đột nhiên vội vàng chạy đến, kề bên cạnh tai bà nhỏ giọng nói:
“_Lão phu nhân, chủ tử đã trở về.”
Người nha hoàn này thời gian hầu hạ bà so với Hâm Lan muộn hơn, Hâm Lan trước kia đến tuổi, Ninh lão phu nhân liền đem nàng gả đi, cho thêm chút tiền để nàng cùng trượng phu sau này làm chút sinh ý, thời gian lúc còn tại Ninh phủ cũng xem như nhàn hạ nhưng tổng so với hạ nhân khác cũng coi như là một cái nha hoàn hoàn hảo. Ninh lão phu nhân hai mắt đang nhắm mở ra, trên mặt có vài phần khẩn trương.
“_Đã trở về?”
“_Vâng.” Nha hoàn gật đầu.
“_Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ninh lão phu nhân thở phào môt hơi, nhanh chóng lại hướng phật tổ bái vài cái.
Buổi tối đó đem tất cả sự tình nói cho Cảnh Niên biết, hắn mặc dù không có tại chỗ phát tiết nhưng bà có thể cảm giác được hắn đang vô tận phẫn nộ cùng thống khổ, sau đó nghe hạ nhân nói hắn cơ hồ đập phá tất cả đồ đạc trong Cảnh Niên hiên, lại suốt đêm rời đi Ninh phủ liền sâu sắc cảm thấy bất an, chỉ sợ hài tử quật cường này làm ra sự tình gì đó, ngày đêm tinh thần có chút không yên, hiện tại biết được hắn đã trở về, cuối cùng thở dài một hơi.
“_Phu nhân!” Nha hoàn còn không có rời đi.
“_Còn việc gì sao?”
Nha hoàn gật gật đầu.
“_Thủ vệ nói, chủ tử không phải về một mình.”
“_Không phải một mình?”
“_Nghe nói chủ tử khi về còn mang theo một người…..không, là ôm về một người.”
“_Ôm về một người?” Ninh phu nhân sợ run lên sau đó nhanh chóng để cho nha hoàn đỡ bà đứng lên.
“_Là người như thế nào?”
“_Không biết. Thủ vệ nói, người kia bị áo choàng bọc kín không thấy rõ tướng mạo, bất quá, có thể thấy nàng mặc chính là một cái váy hồng sắc.”
Ninh lão phu nhân suy nghĩ, lại hỏi:
“_Vậy hắn hiện tại mang người kia đi nơi nào?”
Nha hoàn dừng một chút rồi nói:
“_Chủ tử vừa xuống mã xa liền trực tiếp ôm người kia vào Cảnh Niên hiên.”
“_Cảnh Niên hiên!”
Ninh lão phu nhân trừng lớn mắt, thanh âm bởi vì khó có thể tin được mà trở nên có chút lớn tiếng.
“_Đúng vậy, hơn nữa vừa đi vào đã hạ mệnh lệnh xuống, không có hắn phân phó, ai cũng không thể vào, còn phái vài gia đinh ở bên ngoài trấn thủ.”
Hồi lâu sau Ninh lão phu nhân ngây người mới có thể bình ổn khí tức lại, chậm rãi ngồi xuống ghế, sau nửa ngày mới thốt ra một câu:
“_Trời ơi!”
Cảnh Niên hiên là cấm địa của Ninh gia, ngoại trừ Ninh Cảnh Niên cùng vài nha hoàn vào quét dọn, ngay cả bà là nương cũng không thể tiến vào. Lúc đầu cũng không phải như thế, bốn năm trước Quách Tường mặc y phục của Đỗ Vi tiến vào Cảnh Niên hiên cùng Ninh Cảnh Niên cùng giường chung gối một đêm, ngày hôm sau, Ninh Cảnh Niên như phát điên đem mọi người toàn bộ đuổi ra ngoài, cũng hạ xuống mệnh lệnh này.
Chín năm qua, hắn xuất nhập Ninh phủ đều là độc lai độc vãng một mình, hôm nay bất ngờ mang theo một người về, hơn nữa lại trực tiếp tiến vào Cảnh Niên hiên, Ninh lão phu nhân mặc dù không có sự khôn khéo của trượng phu nhưng cũng không phải là một người ngu, hơn nữa buổi tối hôm đó hài tử lại phát hiện chân tướng sự việc chín năm trước, bà cơ hồ thoáng cái đã đoán được người Cảnh Niên mang về là ai.
Đồ vật trong chủ phòng Cảnh Niên hiên vào tối hôm kia cơ hồ đếu bị hắn đập hư, hắn trước khi rời đi đã phân phó hạ nhân mua đồ lần nữa đặt vào trong phòng, mỗi một vật đều được thay mới. Ninh lão phu nhân vốn còn tưởng rằng sau khi hắn biết được chính thất thê tử là nam nhân bắt đầu nghĩ thông suốt, dù sao còn có Quách Tường ôn nhu như nước đương thê tử cùng Tĩnh An đáng yêu thông minh làm hài tử, sau này hắn thậm chí còn có thể tái thú thêm vài thê thiếp. Chính là, bây giờ nhớ tới đồ vật mà Ninh Cảnh Niên trước khi rời đi sai hạ nhân đặt mua, Ninh lão phu nhân tâm từng chút từng chút một lạnh lẽo.
Tân hôn sàng đan, chăn gối long phượng, tân hồng trướng liêm…
Càng nghĩ Ninh lão phu nhân càng mơ hồ, đứng lên, được nha hoàn đỡ lấy đi đến trước bài vị của trượng phu, thân thể rung động trong chốc lát, đột nhiên bổ nhào vào trên bàn, nghẹn ngào khóc rống.
Trình Dược khi tỉnh lại nhìn thấy đỉnh giường đỏ rực, y cho là mình làm một hồi mộng, trong mộng y ly khai Ninh phủ, trở về làm Trình Dược. Nhưng thân thể vô lực làm cho y dần dần tỉnh lại, hết thảy không phải là mộng, thật sự y đã ly khai nơi này rồi lại bị Ninh Cảnh Niên khi biết rõ chân tướng sự tình mang trở về đây, Ninh phủ.
Trướng liêm là mới, chăn mền đắp trên người y cũng là mới, mà ngay cả chiếc giường y đang nằm cũng đều mới, trên giường điêu khắc hoa văn không còn là uyên ương cùng liên hoa mà là chạm khắc cát tường cùng mẫu đơn tượng trưng cho phú quý cùng phúc lành, cành cành triền quấn vào nhau. Trừ lần đó ra, bày biện trong phòng mặc dù so với trước đây không khác biệt lắm nhưng đều là mới, ngay cả cái bàn cách giường không xa cũng đổi mới, trên bàn có một bình hoa đào còn mang theo sương sớm, toả ra nhàn nhạt mùi thơm ngát.
Tất cả chuyện này như là quen thuộc cũng thật là lạ lẫm, Trình Dược rất muồn ngồi dậy, chính là thân thể như cũ trầm nặng, đầu vẫn là choáng váng, không biết là do tác dụng phụ của thuốc hay là dược tính chưa tan. Đột nhiên lại nhớ đến lúc trước y cho Cảnh Niên uống mê dược, sau khi tỉnh lại hắn cũng là cảm giác như vậy? Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng cửa ra vào đóng lại, Trình Dược không khỏi khẩn trương lên, ánh mắt chăm chú nhìn bình phong nơi lối vào, chỉ chốc lát sau, y thấy được thân ảnh Ninh Cảnh Niên. Vừa đi vào đến liền nhìn thấy y mở to hai mắt nhìn về phía mình, Ninh Cảnh Niên không khỏi cười, bước nhanh tiến đến.