Anh đã đánh tiếng, mọi người đương nhiên đều tỏ ra hoan nghênh.
Từ Phát cười nói: “Đại ca, có phải là bạn gái anh không đó?”
Những người khác cũng bắt đầu lao nhao.
“Không phải, là bạn anh, bọn anh quen từ nhà trẻ.”
“Á à, là trúc mã nha.”
Đến lúc xuống lầu, gặp được Kiều Bình Nhất thật sự, bọn họ sôi nổi nói: “Đại ca, trúc mã của anh đẹp trai quá đi mất!”
Từ Phát sửng sốt, cậu có biết Kiều Bình Nhất. Cậu từng nói qua với Tân Du, trong mỗi nhóm cộng đồng đều có celeb, giới gay cũng có. Hiện tại, cậu rất muốn báo cho Tân Du: Kiều Bình Nhất chính là nhân vật như vậy. Hơn nữa còn phong lưu có tiếng, đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến lá.
Kiều Bình Nhất cũng thấy được Từ Phát, vừa thấy cách ăn mặc gay gay của cậu— rất chú ý phối đồ và chăm chút chi tiết, liền hiểu ra: Đây là người đồng nghiệp là gay mà Tân Du từng nhắc tới. Đồng thời, cũng trực tiếp vứt cậu ra sau đầu— cái kiểu dẹo dẹo như vậy Tân Du không có khả năng sẽ thích đâu.
Tân Du cười giới thiệu mọi người với nhau, rồi lại nói với Kiều Bình Nhất: “Dân sáng tạo đều hơi điên điên vậy đó, mày đừng có bị dọa nha.”
Kiều Bình Nhất cười nói: “Sao được chứ, bọn họ đều đáng yêu vậy mà.”
“Aaaa! Người ta thẹn thùng quá hà…” Hai cô nương trong team bắt đầu thét chói tai.
“…” Tân Du lắc đầu chịu không nổi, “Gần đây tăng ca quá, mấy nàng này bị tăng ca làm đầu óc chập chập luôn.”
Team của Tân Du nhiệt tình, Kiều Bình Nhất cũng thực biết ăn nói, bữa cơm trưa ăn khá là vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Kiều Bình Nhất mời mọi người uống Starbucks. Mọi người đều rất kích động, sôi nổi cảm ơn nhà tài trợ, sau đó nhiệt tình dò hỏi hắn có thiếu người theo ôm đùi không.
Trên đường về công ty, Tân Du hỏi Kiều Bình Nhất, “Tối nay mày tính ăn mừng như thế nào?”
“Mày ăn mừng với tao đi. Ngày mai tao phải về nhà.” Kiều Bình Nhất nói về nhà là chỉ về nhà ông ngoại hắn. Sau khi cha mẹ ly hôn, sinh nhật hắn đều tổ chức ở nhà ông ngoại, vẫn dùng ngày âm lịch theo thông lệ của Thương Thủy. Ngày mai là sinh nhật tròn 30 tuổi của hắn, ông ngoại hắn tính làm náo nhiệt một chút.
Hắn hỏi Tân Du, “Ngày mai mày có muốn tới không?”
Tân Du nói: “Đi không được, ngày mai thứ hai, phải đi làm, nói không chừng còn phải tăng ca.”
Kiều Bình Nhất đã đoán trước Tân Du sẽ từ chối, hắn hơi thất vọng, nhưng không nói gì. Dù sao bữa tiệc ngày mai chỉ là đông khách tham dự chứ cũng không có gì hay ho, khách còn toàn là đến vì ông ngoại cùng các cậu của hắn.
Kiều Bình Nhất nói: “Đưa tao chìa khóa, buổi chiều tao không có gì bận, tao đi nhà mày ngủ.”
“Ừ.” Tân Du móc trong túi ra một chùm chìa khóa đưa cho hắn. “Cẩn thận một chút, đừng đánh mất đó. Hiện tại chỉ có duy nhất chùm này thôi, tao còn chưa đi đánh chùm sơ cua, cứ định làm mà quên miết.”
Trước kia Kiều Bình Nhất có cầm chìa khóa nhà anh, nhưng hắn cứ đánh rơi mất, đã mất hai chùm rồi— đây là chùm sơ cua duy nhất còn lại.
Kiều Bình Nhất nói: “Hồi nữa tao đi đánh.”
“Ok.”
Nếu là sinh nhật, vậy phải đặt bánh sinh nhật. Sau khi về văn phòng, Tân Du lên mạng tìm hiểu, phát hiện mấy tiệm bánh có thương hiệu nổi tiếng đều yêu cầu đặt trước, bây giờ anh mới đặt là không kịp rồi.
Anh suy nghĩ, dứt khoát tìm một tiệm bánh bình thường ở gần đó, gọi điện thoại qua đặt một cái, hẹn trễ chút đi lấy.
Sau đó anh lại nhớ tới vụ hoa, sinh nhật tặng hoa là vừa đúng luôn, Ừm, lúc đi lấy bánh kem thì mua hoa luôn một thể.
Đến 4 giờ chiều, Tân Du nói với mọi người trong team: “Tôi có việc lui trước nha, các cô cậu cũng về đi, tối nay ngủ sớm chút, sáng mai lại đến sớm một chút, có được không?”
“Được chứ!” Thế là team họ sôi nổi thu dọn đồ đạc.
“Bên này đều chuẩn bị xong hết rồi?” Leo cũng đang tăng ca, nghe thấy động tĩnh, bèn đi tới hỏi.
Tân Du cười nói: “Còn chưa xong hết, sáng ngày mai lại chỉnh sửa lại.”
Leo nói: “Chiều ngày mai mọi người phải họp để duyệt phương án đấy nhé.”
“Nhớ rõ.” Tân Du nói, “Đi đây, bái bai.”
“Bái bai… Bái bai…” Trong văn phòng vang lên một tràng chào đáp lại.
Cuối tuần vắng hoe, thang máy lên thực nhanh, mọi người cùng vào thang máy, sôi nổi cảm khái, “Thang máy ngày nào cũng nhanh như vậy thì tốt rồi.”
Sau khi vào thang máy, có thể thoải mái nói chuyện, không cần sợ tai vách mạch rừng.
Từ Phát nói: “Không biết bên Leo làm đến đâu rồi? Thấy gã có vẻ tự tin ghê ấy.”
Một người khác nói: “Bọn họ là do giám đốc giám sát mà, đương nhiên là tự tin ngập tràn rồi.”
Tân Du nói: “Đừng nói vậy. Toàn bộ bộ phận ý tưởng đều do giám đốc giám sát mà.”
“Nhưng gã ta cái gì cũng đi hỏi giám đốc, vậy phương án kia của gã chẳng phải cơ bản là do giám đốc làm sao.”
Tân Du cười nói: “Mọi người đều làm việc vì công ty, mấu chốt là có thể hoàn thành tốt công việc, những khía cạnh khác không quan trọng lắm đâu.”
“Đại ca à, sao mà anh phát ngôn quá chính thức, quá có lệ vậy…”
“A!” Đột nhiên có người kêu lên, “Mọi người có phát hiện, thang máy nãy giờ vẫn đứng yên không nhúc nhích!”
“…” Mọi người bị dọa nhảy dựng, thang máy này rốt cuộc hư thiệt rồi sao?
Tân Du nhìn về bảng nút ấn thang máy, “Không ai chọn tầng hết.”
“…”
“Ra là chưa có nhấn à… Hù chết…”
“Ha ha… Bọn mình mắc cười quá đi…”
“Ai vào sau cùng? Thế mà không biết nhấn.”
“Người vào đầu tiên phải nhấn chứ.”
Tân Du nói: “Người gần nhất nhấn đi.”
“…” Người cách bảng nút ấn gần nhất nhấn chọn xuống tầng trệt. Thang máy rốt cuộc chuyển động.
Cửa hàng bánh ở trên đường Thiên Nga, khi Tân Du qua đó, bánh kem đã làm xong, anh lấy bánh kem, sau đó đi cửa hàng hoa.
Trên đường anh gọi điện cho Kiều Bình Nhất, “Buổi tối đi ra ngoài ăn đi?” Vào ngày đặc biệt thế này, ra ngoài ăn sẽ có vẻ long trọng một chút, dù sao lúc nào cũng có thể nấu ăn ở nhà.
“Đi đâu?”
“Tụ Phong đi.” Đó là nơi sầm uất gần nhất.
Kiều Bình Nhất nói: “Chỗ hồi trưa ăn đó hả?” Bữa trưa ăn cùng đồng nghiệp Tân Du là ở cao ốc Tụ Phong.
“Không phải chỗ hồi trưa, khu đó còn có quán khác.” Tân Du nói, “Tao có ăn qua một quán tên là Hoa Tiêu, hương vị khá ngon.”
“Thế à, giờ mày ở đâu? Còn ở công ty sao?”
“Không, tao đã ra tới. Tao đợi mày ở ngã tư đường bên này.”
“Ưm, tao lái qua đây.”
“Ừ, tao đợi mày.”
Tới cửa hàng bán hoa, Tân Du đi vào, nhìn xung quanh, có rất nhiều hoa, làm anh hoa cả mắt.
Cô bé trong tiệm chào đón, “Chào anh, anh muốn mua hoa gì?”
Tân Du nói: “Hoa hồng có thể tặng bạn được không?” Hôm lễ Tình Nhân, bó hoa của Kiều Bình Nhất là hoa hồng, giờ anh phải trả lại một bó, vậy cũng lấy hoa hồng đi.
Cô bé cười nói: “Không sợ hiểu lầm thì có thể nha.”
Tân Du nghĩ, Hiểu lầm thì chắc là không có rồi.
Cô bé lại nói: “Nếu không thì tránh hoa hồng đỏ là được.”
“Ừm.” Tân Du gật đầu, Đúng vậy, tình nhân thường là tặng hoa hồng đỏ. Anh nhìn ngắm, nói, “Vậy lấy hộ tôi hoa hồng trắng đi.”
“Vâng.” Thấy vị khách này không hiểu lắm về hoa, cô bé chủ động kiến nghị, “Lấy 13 đóa đi? 13 đóa trong ngôn ngữ loài hoa mang ý nghĩa tình bạn dài lâu.”
“Được.” Tân Du gật đầu.
Cô bé lại giúp anh phối với một ít hoa bi màu trắng.
Những đóa hoa nhiều lớp trắng muốt tinh khôi, điểm xuyết hoa bi be bé xinh xinh, rất đẹp. Tân Du thực hài lòng.
Chờ Kiều Bình Nhất lái xe đến ngã tư, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tân Du ở ven đường xách hộp bánh kem, ôm hoa. Tân Du cũng thấy được hắn, vẩy vẩy hoa trên tay.
Kiều Bình Nhất lái tới trước một chút, tìm chỗ thích hợp để dừng xe, hắn hạ cửa xe xuống, vươn đầu ra, nhìn Tân Du cười.
Tân Du đi đến bên hông xe, kéo cửa sau, đặt bánh kem lên ghế sau, sau đó ôm hoa ngồi lên ghế phụ, “Nè, hoa của mày.”
“Lần này không tính.”
“Hở?”
“Mày thiếu tao thì mày phải trả cho tao cái mày thiếu tao, tặng cho tao không tính.”
“…” Nói gì mà lòng vòng trẹo hết cả lưỡi thế. Tân Du không chấp với người ngày mai sinh nhật, “Rồi, lần này là tặng mày, lần sau trả cho mày.”
Kiều Bình Nhất vừa lòng, “Thế mới được chứ.”
Tụ Phong có bãi đậu xe ngầm, khi Kiều Bình Nhất đậu vào, Tân Du chụp tấm hình, nhớ kỹ vị trí dừng xe. Anh với Kiều Bình Nhất từng có trải nghiệm tìm xe lên bờ xuống ruộng.
Đậu xong, Tân Du đưa hoa cho Kiều Bình Nhất, “Tới, hoa đưa mày cầm.”
Kiều Bình Nhất từ chối, “Không, tao cầm bánh kem.”
“…” Tân Du miễn cưỡng nhường bánh kem cho hắn cầm.
Hai người đi tới chỗ chờ thang máy. Tân Du nói: “Hẳn là lầu 2?”
“Người nói có đi qua là mày nha.”
“Ừ, chắc vậy rồi.”
Thang máy tới, hai người cùng nhau đi vào, lúc này, Tân Du giống như nghe được có người kêu tên anh, anh quay đầu lại, không thấy ai, sau đó, cửa thang máy khép lại.
“Tiểu Kiều, vừa rồi giống như có người kêu tao.”
Kiều Bình Nhất nói: “Chắc mày nghe lầm.”
“Ừa.”
Hoa Tiêu là quán bán món Tứ Xuyên đã biến tấu theo khẩu vị Bắc Châu, so với món Tứ Xuyên truyền thống thì thanh đạm đi nhiều.
Nhân viên cửa hàng thấy Kiều Bình Nhất ăn mừng sinh nhật, rất nhiệt tình đến giúp cắm nến châm nến, còn cùng Tân Du hát bài hát sinh nhật.
Đợi Kiều Bình Nhất cầu nguyện tượng trưng và thổi nến xong, Tân Du liền cắt bánh kem, chia cho nhân viên cửa hàng mỗi người một miếng.
Nhân viên cửa hàng rất bất ngờ, cảm ơn liền liền, nhưng cũng không chịu nhận.
Tân Du cười nói: “Đừng khách sáo, bọn tôi chỉ có hai người, hơn nữa bọn tôi đều không thích ăn bánh kem, mang về cũng không ai ăn, không bằng chia cho mọi người ăn chung, tránh lãng phí.” Thật ra anh có ăn bánh kem, chỉ có Kiều Bình Nhất không ăn.
Các nhân viên nghe vậy cuối cùng nhận lấy bánh kem.
Sau đó tặng riêng một phần điểm tâm đặc biệt cho bàn bọn họ.
Cơm nước xong, Tân Du nói: “Tiểu Kiều, mày muốn quà sinh nhật gì, chúng ta đi mua.” Hiện tại bọn họ đang ở trung tâm thương mại, rất tiện mua sắm.
“Mày thật không có thành ý! Không coi trọng sinh nhật của tao chút xíu nào hết.”
Đúng vậy, Tân Du căn bản không để ý sinh nhật này nọ, dù là sinh nhật Kiều Bình Nhất hay là sinh nhật người nhà, thậm chí sinh nhật của chính anh, anh đều có thể quên luôn.
Tân Du nói: “Mày lại không thiếu gì hết, dù tao tặng cái gì cũng giống như không có thành ý đúng không.”
Kiều Bình Nhất nói: “Có thiếu nha…”
“Hửm? Mày thiếu cái gì?” Tân Du khá tò mò nhìn về phía Kiều Bình Nhất.
Kiều Bình Nhất ậm ờ ậm ừ: “Thiếu, bạn trai…”
“Ha ha…” Tân Du cười to, ôm bả vai Kiều Bình Nhất, “Rồi. Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi quán bar ha?”
“…”
Sau đó hai người liền đi quán bar.