• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Du định nói, Thật ra, anh chỉ là xem nhẹ xung quanh theo thói quen, không liên quan người đi qua trước mặt là nam hay nữ, là đẹp hay xấu.

Nhưng mà anh cũng không nói thêm gì. Dù có phát hiện mình có khả năng chấp nhận nam giới đi nữa, anh cũng không định làm gì hết, cứ sống tiếp như thường là được.

Không nói chuyện phiếm với Từ Phát nữa, Tân Du trở lại trang đầu của Mỹ Hoán, nhìn lướt qua các tiêu đề hàng đầu, thấy trong đó có một câu hỏi là: Chúng ta nên làm quảng cáo như thế nào khi có kinh phí dự toán rất ít?

Anh click mở vào xem chi tiết, nhớ tới một dự án mình từng tham dự, liền viết ra để mọi người tham khảo. Anh nhanh chóng nhận được một số bình luận. Anh đọc bình luận, thỉnh thoảng đáp lại…

Có việc để làm khiến anh thấy nhẹ nhàng vui sướng, cũng làm anh ngộ ra: Chính là như vậy, thay vì lãng phí thời gian lăn tăn chuyện xu hướng giới tính, còn không bằng dùng thời gian đó đi làm chuyện có ích.

Sáng mùng tám, Tân Du nhận được điện thoại của Kiều Bình Nhất, “Tiểu Kiều?”

“…” Kiều Bình Nhất nghe đến nickname này mặt hơi nhăn nhó, ngày hôm qua hắn vừa chơi mấy màn Tam Quốc Sát (trong game này có một tướng là Tiểu Kiều, người đẹp nổi tiếng thời Tam Quốc).

Hắn cất cao giọng eo éo: “Ở trên giường còn gọi người ta là Nhất Nhất, xuống giường liền biến thành Tiểu Kiều.”

Vụ trên giường xuống giường này chắc là không lướt qua được rồi, hình như Kiều Bình Nhất sẽ lôi cái này ra nói đến suốt đời.

Tân Du bắt chước hắn sửa lại, “Nhất Nhất, có chuyện gì?”

Thật ra, dù là ‘Tiểu Kiều’ hay là ‘Nhất Nhất’ thì đều là biệt danh khi còn nhỏ, sau khi lên cấp 2 Tân Du đã không còn kêu như vậy nữa, trừ lúc cố ý chọc ghẹo Kiều Bình Nhất.

Nhưng vừa rồi anh kêu ‘Tiểu Kiều’ cũng không phải đùa giỡn, chỉ đơn thuần gọi biệt danh. Sau khi thô bạo qua một lần ở trên giường, hiện tại khi đối mặt với Kiều Bình Nhất, Tân Du liền bất giác trở nên dịu dàng rất nhiều.

Còn cách nào khác đâu, làm người thì không thể làm chuyện sai trái, nếu không sẽ bị chột dạ bứt rức lương tâm.

Kiều Bình Nhất nói: “Buổi tối có một hoạt động vui lắm, cùng đi đi?”

Kiều Bình Nhất thích náo nhiệt, thích chơi và cũng thích tham gia các loại party tụ tập. Hắn thường hay rủ Tân Du đi cùng. Thỉnh thoảng Tân Du sẽ đi, lý do anh dùng để thuyết phục mình là: Dù sao mình cũng là làm ngành quảng cáo, tiếp xúc những thứ này coi như là giúp cho đầu óc được linh hoạt nhạy bén.

Tân Du nói: “Hoạt động gì?”

Kiều Bình Nhất nói: “Party lễ Tình Nhân đó. Tao biết ngay mày nhất định không để ý tới hôm nay là lễ Tình Nhân.”

Không, Tân Du có chú ý tới, công ty bọn họ cũng giúp khách hàng làm một số hoạt động marketing liên quan đến lễ Tình Nhân, làm sao anh lại không biết hôm nay là lễ Tình Nhân được chứ? Chỉ là anh cảm thấy ngày lễ này chẳng dính dáng gì đến bản thân mình.

Tân Du nói: “Hoạt động này có nội dung gì?”

“Không biết, đại loại là ăn chơi nhảy nhót, vui tới bến chăng.”

“…” Tân Du nói, “Vậy tao đi làm gì?” Mấy cuộc tụ tập kiểu này, anh có đi cũng là ăn ăn uống uống cộng với xem náo nhiệt, bản thân không thể hòa nhập vào trong đó.

Kiều Bình Nhất nói: “Có thể lái xe giùm tao không? Dù sao mày cũng không thể uống rượu.”

“…” Nghĩ đến chuyện Kiều Bình Nhất có thể làm ra được khi uống quá chén— vết xe đổ của hai người còn mới mẻ lắm, cuối cùng Tân Du vẫn đồng ý đi cùng.

Buổi tối, Kiều Bình Nhất lái xe tới đón Tân Du.

Tân Du cũng không cố tình lên đồ, tìm đại bộ quần áo màu mè chút tròng lên là xong việc.

Kiều Bình Nhất xem xét cổ anh, “Lành hết rồi?” Hỏi chính là vụ nổi mẩn dị ứng rượu của Tân Du.

“Ừ, cơ bản là lặn hết rồi.” Còn không có mất đi hết, nhưng chỉ còn mờ mờ.

Nơi họ muốn đi là quán bar, quán này là do Kiều Bình Nhất hợp tác với Hách Cao Hứng mở ra. Nhưng mà hai người bọn họ chỉ bỏ tiền, việc kinh doanh cụ thể thì tìm người chuyên nghiệp để quản lý.

Tới cửa quán bar, Tân Du nhìn thấy một hàng người xếp dài thật dài. Hai người bọn họ không cần xếp hàng, trực tiếp đi vào.

Quán bar trang trí rất có không khí của lễ Tình Nhân, đương nhiên là nghiêng về phong cách gợi cảm. Người trong quán bar cũng đều ăn mặc rất hấp dẫn gợi cảm.

“Bên này!” Phía xa có người vẫy tay thu hút sự chú ý của bọn họ.

Kiều Bình Nhất nói: “Là lão Hách.”

“Ừa.” Tân Du cũng thấy được.

Trong đám bạn bè của Kiều Bình Nhất, Tân Du quen thuộc nhất là Hách Cao Hứng, bởi vì tên của hắn quá dễ nhớ (‘cao hứng’ nghĩa là ‘vui vẻ’). Khi tới mấy đám tụ tập đông đúc, chỉ có kêu hắn mới không cần phải lo mình sẽ gọi sai tên kiểu râu ông nọ cằm bà kia.

Cho nên khi bị Kiều Bình Nhất lôi kéo đi tham gia tụ hợp, Tân Du thường nói chuyện nhiều nhất với Hách Cao Hứng.

Tán dóc nhiều liền thành bạn bè.

Tân Du từng hỏi Kiều Bình Nhất: Đằng sau tên của Hách Cao Hứng có phải có câu chuyện gì đặc biệt không?

Kiều Bình Nhất nói cho anh, tên này là ông nội Hách đặt.

Nghe nói, lúc trước khi đặt tên này, mọi người đều khen không dứt miệng: Tên này thông tục đến cùng liền thành phong nhã, thật tuyệt không thể tả!

Ông nội Hách được khen tặng rất là vui vẻ. Mọi người tâng bốc ông thấy vậy cũng rất vui vẻ.

Duy nhất không vui vẻ chắc chỉ có bản thân người nhận được cái tên này là Hách Cao Hứng. Tên này cùng phong cách với “Không Đầu Óc”, “Không Vui Vẻ” (tên 2 nhân vật nhóc tì trong một phim hoạt hình kinh điển năm 1962 của TQ) … Khi còn nhỏ hắn không thiếu bị người ta chê cười.

Kiều Bình Nhất cùng Tân Du đi xuyên qua đám đông, hướng đến băng ghế chỗ Hách Cao Hứng ngồi.

Trên đường, rất nhiều người thò qua tới mượn cớ chào đón Kiều Bình Nhất mà nhân tiện táy máy tay chân— bắt tay, ôm, thậm chí có người còn giữ chặt Kiều Bình Nhất kề mặt hôn, hành vi này làm bùng phát một tràng tiếng ‘xuy’ đầy bất mãn.

Tân Du hết chỗ nói, hỗ trợ đẩy người nọ ra, Người gì vậy, thật bất lịch sự, anh túm Kiều Bình Nhất bước đi nhanh hơn.

Kiều Bình Nhất giải thích: “Trúng dịp lễ Tình Nhân, mấy người này mới ‘bạo’ vậy đó, chứ ngày thường không có làm vậy đâu.”

“Vậy hả.”

Tới chỗ băng ghế dài, Hách Cao Hứng đã cởi áo khoác, chỉ mặc cái áo thun, trong tay ôm một em gái xinh đẹp, hướng bọn họ cười hì hì tiếp đón, “Tân Du cũng tới à, hoan nghênh hoan nghênh.”

Kiều Bình Nhất nói: “Cậu ấy cũng cần mày hoan nghênh sao?”

“Tao cũng là một nửa chủ nhân chỗ này chớ bộ.” Hách Cao Hứng hào sảng nói, “Tân Du, tui mời cậu uống nước, không hạn chế.” Nói xong hắn liền kêu một cậu phục vụ ở bên cạnh, “Lấy giùm tôi bình nước.”

Nào có người mời uống nước thường ở quán bar? Tân Du tức cười nói, “Cảm ơn cậu nha…” Mà nghĩ lại hẳn là Kiều Bình Nhất có nói gì đó với Hách Cao Hứng, chắc là chuyện mình bị dị ứng mới đây đã dọa tiểu Kiều sợ luôn.

Hách Cao Hứng đúng là biết anh không thể uống rượu nên mới kêu nước. Trước kia tuy hắn cũng biết Tân Du không mấy khi uống rượu, nhưng hắn cho rằng là do Tân Du không muốn uống— nói dị ứng chỉ là lấy cớ mà thôi. Mấy ngày hôm trước, nghe Kiều Bình Nhất tiết lộ bí mật xong, hắn mới biết được người này thật sự không thể uống được.

Tân Du nhận lấy nước người phục vụ đem tới, “Cảm ơn.” Anh cầm bình nước, vừa mới vặn ra, Kiều Bình Nhất liền đoạt lấy uống luôn.

Hách Cao Hứng nói: “Mở nắp có thưởng, tới thêm một bình ha?” Em gái bên cạnh như là bị hắn chọc tức cười, lấy bàn tay che miệng, cười ‘ha ha ha’ rất đáng yêu. Chọc Hách Cao Hứng thấy lòng ngứa ngáy, hắn ôm lấy em gái hun cái chụt.

“Thôi khỏi, tao uống một ngụm thôi.” Kiều Bình Nhất nhét bình nước lại cho Tân Du.

Tân Du nói: “Ừa, cậu ấy chỉ giúp tôi thử độc thôi mà.”

“Ha ha…” Hách Cao Hứng bị bọn họ chọc cười phá lên. Sau khi biết chuyện hai người này uống rượu xong làm bậy, bây giờ hắn nhìn họ làm gì đều cảm thấy thực hài quá xá. Ha ha… Hai người này thú vị quá đi mất… Nhờ họ mà hắn có nguồn cảm hứng bất tận để cười đến hết đời.

Trong quán bar, người càng ngày càng nhiều, các loại tiết mục và biểu diễn cũng đã bắt đầu, không khí rất nóng bỏng sôi động.

Tân Du bị ánh đèn đảo qua lại lóa cả mắt, bị tiếng gào thét cuồng hoan làm ù cả tai. Hắn nghĩ thầm, tới đây một chuyến, chắc cần cả tuần để hồi lại sức, thật là dại quá…

Anh không đi chơi, chỉ đứng ở bên cạnh xem, thỉnh thoảng chú ý tình hình của Kiều Bình Nhất.

Đột nhiên, dường như anh nhìn thấy một người quen, Là Từ Phát? Chẳng lẽ cậu ta và bạn trai cũng tới chỗ này chơi? Nhưng mà người quá đông, đang muốn xem kỹ một chút, người đã không thấy đâu.

Đến nửa đêm, Kiều Bình Nhất về lại bên cạnh anh, “Chút nữa có ngôi sao tới, muốn gặp một chút không?”

Tân Du nhìn xem xung quanh, chỗ này người đông chen chúc, ngôi sao tới đây thích hợp sao, sẽ không gây ra rối loạn sao?

Kiều Bình Nhất nói: “Chỗ này không có nhiều fan cuồng như vậy, không sao đâu.”

“Ai sắp tới?”

“Tống Xán, nghe qua chưa?”

“…” Thật trùng hợp, mấy ngày hôm trước vừa mới nghe qua. Tân Du nói: “Là ca sĩ hả?”

“Mày cũng biết?” Kiều Bình Nhất thật kinh ngạc.

“Không phải gần đây anh ta rất hot sao.”

“Hot lắm hả? Cũng bình thường. Hơn nữa loại ngôi sao nổi lên nhờ show tuyển chọn tài năng này cứ hết lớp này tới lớp khác, qua một thời gian nói không chừng sẽ chìm lỉm.” Kiều Bình Nhất nói.

“Mày đừng trù người ta…”

Kiều Bình Nhất nhún vai, “Tao nào có?”

“Được rồi, mày không có.” Tân Du lười nhây với hắn, trực tiếp kết thúc đề tài.

Kiều Bình Nhất lau trán, “Mày có thấy nóng không.”

“Không đến nỗi.” Tân Du nhìn hắn, thấy hắn chảy mồ hôi, liền đưa bình nước trong tay cho hắn, “Uống nước không?”

“Ừm.” Kiều Bình Nhất nhận lấy nước, giận dỗi nói, “Mày cũng không vặn ra cho tao.” Nói rồi tự mình vặn nắp ra.

“… Tao có khi nào vặn nắp bình giùm mày?” Tân Du hết lời để nói, “Nhất Nhất, mày đang lớn ngược hay sao?” Sao mà càng ngày càng như con nít.

Kiều Bình Nhất sờ mặt mình, “Mày cũng cảm thấy tao càng ngày càng trẻ ra, càng ngày càng đẹp hơn xao? Tao cũng thấy vậy đó, buổi sáng soi gương bị mình đẹp đến tỉnh cả người.”

“…”

Bổ sung lượng nước xong, Kiều Bình Nhất lại chạy đi.

Không lâu sau, hắn và Hách Cao Hứng dẫn theo một người đàn ông đội mũ quay trở lại. Không thấy em gái của Hách Cao Hứng, không biết có phải đã về nhà rồi không.

Dưới ánh đèn lập lòe, Kiều Bình Nhất ôm đầy hoa trong lòng, cười nhìn Tân Du, đi hướng về anh.

Tân Du chợt nghĩ đến câu thơ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” (Mặt người ánh cùng sắc hoa đào), tất nhiên, hoa Kiều Bình Nhất ôm cũng không phải hoa đào.

Tân Du cho rằng hoa đó là do người khác tặng cho Kiều Bình Nhất hoặc là hắn muốn đem tặng cho ngôi sao, kết quả vừa đi đến gần, Kiều Bình Nhất liền nhét toàn bộ số hoa cho anh.

“…” Tân Du tỏ ra ghét bỏ, “Mày không tự cầm được sao? Mày đưa cho tao, tao biết để đâu?” Theo anh thấy, đây là Kiều Bình Nhất lười ôm hoa nên mới đẩy cho anh.

“Ha ha…” Hách Cao Hứng cười to. Hai người này thật mắc cười quá đi mất. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người nhận được hoa trong lễ Tình Nhân lại có phản ứng kiểu này.

Ở một bên, Tống Xán— cũng là người đàn ông đội mũ— vẫn không nói không rằng. Vừa rồi anh ta thấy Kiều Bình Nhất ôm hoa, còn tưởng là muốn tặng cho mình, kết quả là…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK