• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hách Cao Hứng nhìn thấy hai người bọn họ thì vô cùng kinh ngạc, hôm nay không phải sinh nhật Đại Kiều sao? Tại sao hai người lại tới quán bar, hơn nữa Tân Du còn cầm một bó hoa hồng trắng… Hai người này đang làm cái quỷ gì?

Tân Du nói: “Có bình hoa không?”

Hách Cao Hứng nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, “Đây là… hoa của người nào?”

“Của Đại Kiều.” Tân Du cười nói, “Đừng nhìn, lần này không cho cậu đâu.”

Hách Cao Hứng vươn ngón tay, chỉ từ Kiều Bình Nhất qua phía Tân Du, “Cậu ấy đưa cho cậu?”

Tân Du nói: “Sai rồi, là tôi đưa cho cậu ấy.”

“Aa.” Hách Cao Hứng lại chỉa đầu ngón tay từ Tân Du về lại phía Kiều Bình Nhất, “Thôi được rồi…” Không hiểu nổi hai người.

Hách Cao Hứng kêu phục vụ tới đem hoa đi, sau đó nhìn Kiều Bình Nhất mang gương mặt trầm tĩnh như nước, rồi nhìn Tân Du đang nhìn xung quanh như tìm kiếm gì, “Cho nên, hai người các cậu tới đây làm gì?”

Tân Du cười nói: “Ngày mai sinh nhật Đại Kiều.”

“Tui biết.” Hách Cao Hứng đau khổ gật đầu, “Cậu ấy đã bóc lột tui một đợt rồi.”

“Chúng ta đồng cảnh ngộ.” Tân Du vươn tay qua, Hách Cao Hứng ngơ ngác duỗi tay bắt tay anh một cái, sau đó nghe được Tân Du nói, “Cậu ấy cũng bóc lột tôi rồi, cậu ấy nói thiếu bạn trai, tôi biết đi đâu tìm đây? Chỉ có thể tới chỗ này.”

“…” Hách Cao Hứng nhìn Tân Du, lại nhìn Kiều Bình Nhất, lại nhìn Tân Du… Sau đó hắn bắt đầu cười, cười đến nằm liệt trên sô pha. Hai người này… Trời ơi, hai người này, có cần hài vậy không… Chuyện buồn cười như vậy, tại sao chỉ có một mình hắn biết…

Kiều Bình Nhất trừng hắn một cái, sau đó đứng dậy đi phòng vệ sinh.

“Tui cũng phải giải quyết một chút.” Hách Cao Hứng theo qua đi. Hắn đuổi theo Kiều Bình Nhất, khoác tay qua vai thằng bạn, “Thực xin lỗi, không phải tao cười mày đâu, tại tao nhịn không được…” Hắn nói giữa chừng lại cười phun, sau đó vội vàng bưng kín miệng, Cái miệng này đúng là không thể kiềm được!

Kiều Bình Nhất đơ mặt nói: “Mày muốn cười thì cười đi.”

Hách Cao Hứng lắc đầu, “Không cười! Thật sự không cười. Tân Du đây là tới giúp mày tìm tình một đêm, đúng không?” Hắn nói xong thiếu chút nữa lại cười phụt, nhưng may mà lần này kiềm lại kịp.

Kiều Bình Nhất nói: “Mày im! Bây giờ tao ngứa tay lắm đó, mày biết không?”

“Ok… Cho nên, bây giờ mày tính sao?”

“Tao tính đi WC! Đừng đi theo tao. Mày nhìn tao, tao tiểu không ra.”

“…” Hách Cao Hứng lập tức lùi lại, “Mày cứ đi đi, tao chờ bên ngoài.”

Chờ Kiều Bình Nhất ra tới, Hách Cao Hứng lập tức tiến đến bên hắn, “Tao đã giúp mày động não rồi, giờ mày chỉ có hai con đường. Con đường thứ nhất, hôm nay mày lãnh một anh đẹp trai về ngủ một giấc, về sau cùng Tân Du làm anh em thôi. Con đường thứ hai, cùng Tân Du trở về, tiếp tục mối quan hệ Platon thuần khiết hữu hảo của hai người.”

Kiều Bình Nhất đẩy hắn ra, “Cả hai tao đều không chọn.”

“… Ưm?” Hách Cao Hứng nhìn bóng dáng hắn, “Chẳng lẽ muốn chơi chiêu lớn? Rốt cuộc nhịn không được muốn xé rách mặt?” Thấy Kiều Bình Nhất đã đi xa, hắn vội vàng đuổi theo, cũng không thể bỏ lỡ trò hay.

Kiều Bình Nhất về đến chỗ Tân Du, thấy Tân Du còn đang quan sát chung quanh, hắn theo ánh mắt anh nhìn bốn phía, toàn là cảnh xa hoa truỵ lạc, ai nấy mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình, có một số đang quyến rũ người khác, có một số đang đợi người khác quyến rũ mình. Hắn vỗ vỗ vai Tân Du, “Đang nhìn cái gì?”

Tân Du cười nói: “Đang nhìn xem có người nào có thể xứng với Nhất Nhất nhà chúng ta không.”

“Ha.” Kiều Bình Nhất cầm lấy chai rượu trên bàn, chăm chú ngắm nhãn hiệu, “Có không?”

Tân Du cười lắc đầu, “Hình như không có ai. Làm sao bây giờ?”

Kiều Bình Nhất nói: “Vậy mình về thôi.”

“Ưm? Như vậy liền trở về?” Tân Du rất kinh ngạc.

“Ừ, hôm nay phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai tao còn phải về nhà mà, phải đi nghe bài giáo giục tư tưởng của ông ngoại tao, chỉ nghĩ thôi là thấy mệt.”

“Ừ, vậy trước thiếu mày một người bạn trai nhé. Đúng rồi, mày cảm thấy Từ Phát như thế nào?”

“…” Kiều Bình Nhất đờ đẫn lắc đầu, Lại tới nữa, “Tao không thích loại hình như anh ta.”

“Vậy mày thích loại hình nào? Kiểu như Tống Xán?”

Lại là Tống Xán! Kiều Bình Nhất giận dữ nói: “Không thích! Tao thích loại như mày đó!”

“Ha ha…” Tân Du cười to, ôm cổ Kiều Bình Nhất, kéo người lại ôm một cái, “Cảm ơn nha… Ánh mắt của mày thực không tồi.”

“…”

Há há… Hách Cao Hứng cũng đang cười, cười trong lòng. Hắn đứng ở phía sau Kiều Bình Nhất và Tân Du, bụm miệng lại, nghẹn cười muốn chết… Hắn nghĩ, nếu hai người này về sau thật sự có thể đến với nhau, hắn nhất định phải ở ngay trước mặt bọn họ công bố tất cả những chuyện này cho mọi người đều biết, cười nhạo bọn họ xấu hổ độn thổ luôn!

Tân Du cũng đang tìm Hách Cao Hứng, vừa quay đầu lại gặp ngay hắn, “Cậu ở đây a, nhờ cậu giúp tôi lấy hoa lại đây, chúng tôi phải đi rồi.”

“Khụ…” Hách Cao Hứng buông bàn tay chặn miệng xuống, làm bộ làm tịch hỏi, “Cứ vậy đi rồi?”

“Ưm, ngày mai còn phải đi làm.”

“A, vậy a.” Hách Cao Hứng tỏ vẻ thông cảm, sau đó rất phối hợp gọi người đem bó hoa hồng trắng tới cho Tân Du.

Tân Du và Kiều Bình Nhất về nhà của Tân Du. Nói cách khác, Kiều Bình Nhất lại muốn ngủ lại.

Kiều Bình Nhất đi tắm trước, tắm xong ra, nhìn thấy bó hoa hồng trắng đã được cắm vào bình đặt trên bàn cơm. Hắn đi qua, dựa vào bàn cúi đầu nhìn hoa.

Tân Du nghe được hắn từ phòng vệ sinh ra tới, nhưng không thấy hắn vào phòng ngủ, bèn đi ra xem, thấy hắn đang xem hoa, liền đi đến bên cạnh hắn, “Tao cắm hoa cũng được chứ hả?”

“Không tồi.” Kiều Bình Nhất nghiêng đầu nhìn anh, nhìn chăm chăm.

Hai người cách nhau quá gần, Tân Du nhận thấy tầm mắt hắn vẫn luôn ở trên người mình, cũng quay đầu nhìn lại, “Ưm?” Sau đó anh nhìn thấy Kiều Bình Nhất cười với mình, tiếp theo nhích lại gần, trên môi chợt ấm áp… Bị hôn.

Nụ hôn này, vừa chạm vào liền tách ra.

Kiều Bình Nhất đá cái lông nheo, như chơi khăm được anh mà cười nói: “Cảm ơn hoa của mày nha.” Sau đó hắn bọc chặt áo yukata trên người, “Lạnh quá đi.” Hắn chạy te te vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ mở máy điều hòa, không lạnh. Nhưng tay Kiều Bình Nhất run run, hắn chà xát tay, lại cúi đầu, dùng tay xoa xoa mặt… Vừa rồi biểu cảm của mình có đơ quá không?

“…” Tân Du cau mày, nhìn hoa hồng trắng, lại nhìn hướng phòng ngủ.

Anh nhớ tới cô bé ở cửa hàng bán hoa nói: Chỉ cần không sợ bị hiểu lầm, tặng cái gì cũng được nha.

Hoa hồng trắng tinh khôi thuần khiết, nụ hôn tình bạn trong sáng thuần khiết?

Tân Du đi vào phòng ngủ, Kiều Bình Nhất đang cởi áo yukata, hai chân trần trụi mà mặc vào một cái áo thun tay dài— đó là áo của Tân Du, bị Kiều Bình Nhất lấy làm áo ngủ. Mặc xong, Kiều Bình Nhất cầm lấy quần lót, mặc quần lót xong, lại cầm lấy quần ngủ dài… Tân Du dời ánh mắt, cầm áo ngủ, qua loa cuộn lại, ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Đợt này Tân Du tắm trong mơ màng đờ đẫn, mất thời gian đặc biệt lâu, tắm đến nước nóng biến thành nước lạnh luôn.

Anh lau khô người, mặc áo ngủ, làm khô tóc, đi ra phòng vệ sinh, đứng ở cửa phòng vệ sinh cau mày nhìn bình hoa trên bàn cơm một lát, sau đó đi hướng phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Kiều Bình Nhất đã nằm ở trên giường, hắn hít thở đều và sâu, hẳn là đã chìm vào giấc ngủ.

Tân Du cầm lấy di động, kiểm tra một chút báo thức, sau đó cũng nằm lên giường, tắt đèn, nhắm mắt lại.

Qua thật lâu, anh vẫn không ngủ được. Anh cũng không có suy nghĩ chuyện gì, nhưng trong não như là có đoàn tàu lượn siêu tốc, vẫn luôn nhào lên lộn xuống phóng vùn vụt, nó không chịu dừng lại, chọc đến anh không cách nào đi vào giấc ngủ.

Bây giờ anh xác định Kiều Bình Nhất ở bên cạnh thật sự là ngủ rồi, bởi vì cái tên này ngủ đến nóng nực, liền xốc chăn, xọt hai cánh tay ra ngoài chăn.

Tân Du không động vào hắn. Vài phút hoặc là hơn mười phút sau, anh sờ tay Kiều Bình Nhất, có hơi lạnh. Anh bỏ cánh tay Kiều Bình Nhất vào lại trong chăn, giúp hắn trùm chăn lại ngay ngắn.

Mãi đến trời tờ mờ sáng, Tân Du mới ngủ thiếp. Sau đó, trước khi đồng hồ báo thức vang lên đã tỉnh lại.

Đầu óc tỉnh, nhưng mí mắt nặng trịch, muốn nhấc lên hơi bị khó khăn. Anh tắt báo thức, sau đó rời giường đi rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới cảm giác đỡ hơn một chút.

Kiều Bình Nhất cũng tỉnh, hắn bọc chăn ngồi ở trên giường, “Tiểu Du, mấy giờ rồi?”

Tân Du nói: “Hơn 8 giờ, mày ngủ tiếp đi. Ngày hôm qua có đánh chìa khóa chưa?”

“Rồi, trong túi quần tao.”

“Ừm, vậy chùm gốc tao cầm đi, mày dùng chùm mới đi.”

Kiều Bình Nhất nói: “Mày chờ tao, tao với mày cùng đi ăn sáng.”

Tân Du nói: “Hôm nay không kịp, tao phải lên công ty sớm một chút.”

Kiều Bình Nhất thực thất vọng, thực bất mãn, “Hôm nay là sinh nhật tao, tao quan trọng nhất!”

“Tao biết hôm nay là sinh nhật mày.” Tân Du đi đến mép giường, mỉm cười vuốt ve đầu Kiều Bình Nhất, “Đừng quấy. Ai lại không có sinh nhật chứ? Hai mươi ngày sau, thời thế xoay ngược nha.” Hơn hai mươi ngày sau là tới sinh nhật Tân Du.

“…”

“Thôi, tao phải đi rồi. Sinh nhật vui vẻ.” Tân Du nhanh chân tránh ra, sau đó tiếng mở cửa vang lên, liền đó là tiếng đóng cửa.

“…” Kiều Bình Nhất ngã ngược về giường.

Tân Du có phải có hơi là lạ không? Nhưng hình như ngày thường cũng là cái dạng này… Kiều Bình Nhất ở trên giường lăn hai vòng… Tân Du có để ý chuyện tối hôm qua bị hôn không? Thấy cái dạng này, hẳn là có hơi để ý nhỉ? Nhưng hình như cũng giống không thèm để ý chút nào… Hừ, thật muốn mở đầu tên này ra xem trong đó rốt cuộc cấu tạo kiểu gì…

Hơn mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Mới đầu Kiều Bình Nhất tưởng là gõ cửa nhà người khác, nên nằm yên không nhúc nhích. Sau lại nghe được người nọ vừa gõ cửa vừa kêu số nhà— chính là số nhà ở đây, lúc này hắn mới ngồi dậy, “Chờ một chút, tới đây!”

Ngoài cửa là một anh giao hàng, anh ta đưa một cái túi, “Xin chào, đây là đồ ăn sáng.”

Kiều Bình Nhất nói: “Tôi không gọi đồ ăn.”

“Là bạn anh mua, mới rồi ảnh mua ở dưới lầu, ảnh bảo tôi đưa đến nơi này.”

Kiều Bình Nhất cười, “À, ra là thế, cảm ơn anh.”

“Không có chi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK