Nhưng mà cậu không biết, cho nên không bị kinh ngạc rớt cằm, vẫn có thể bình tĩnh hỏi: “Hai đứa làm cái gì lúc ở chung?”
“… Coi mấy bộ phim.”
“A?” Phương Tử Trạch mở công ty giải trí nên rất hứng thú với đề tài phim ảnh, “Xem phim gì?”
Rốt cuộc có cơ hội lái qua chủ đề khác, Kiều Bình Nhất vừa chua xót vừa vui mừng, “Xem phim nước ngoài, chỉ có một bộ phim sản xuất trong nước, là phim hành động của Ngụy Thượng. Cũng khá hay.”
Ngụy Thượng là một diễn viên nam đi theo phong cách nam nhi rắn rỏi, anh ta ký hợp đồng với công ty của Phương Tử Trạch.
“Phim ‘Lưu Kim Cốc’?”
Kiều Bình gật đầu, “Chính là phim đó. Anh ta diễn tốt lắm, sao không thấy giành được giải thưởng nào hết?”
“Đây là phim thương mại điển hình. Được đề cử là tốt lắm rồi, muốn giành giải khó lắm.”
Kiều Bình Nhất nói: “Tân Du cũng nói phim này kiểu ngực to đầu quả nho.”
Phương Tử Trạch nghe không hiểu, nhíu mày nói: “Gì hả?”
Kiều Bình Nhất nói: “Là nói phim này chỉ là làm ra vẻ hoành tráng chứ không có nội hàm gì hết.” Hắn nhìn cậu mình, “Cậu đừng nói cậu nghĩ con đang nói Ngụy Thượng ngực to nha?”
“Ừm, cậu nghe nhầm. Còn tưởng con đổi khẩu vị.” Phương Tử Trạch nghĩ thầm, Tân Du bình luận vậy đúng là sắc bén thật, có điều hơi khắt khe quá.
“…” Kiều Bình Nhất nói, “Khẩu vị của con là gì chứ? Con cảm thấy Ngụy Thượng có bo-đì đẹp mà, ngực cũng lớn thật đó.”
“Không phải con thích cái kiểu ‘mỹ nam như hoa’ trắng trẻo ẻo lả giống Tống Xán sao?”
Kiều Bình Nhất cười thở dài: “Cậu út ơi cậu út, sao cậu cứ nhắc cậu ta hoài vậy? Con thiệt tình không có chơi quy tắc ngầm với cậu ta. Nhưng mà gương mặt cậu ấy đúng là không tệ, nếu không chắc cậu cũng không ký hợp đồng với cậu ấy đâu ha. Thôi đừng nói cậu ấy nữa, con vẫn luôn có một thắc mắc muốn hỏi: Ngụy Thượng và Tưởng Duy Ninh có phải thật sự có quan hệ mờ ám không vậy? Con thấy trên mạng có nhiều người đẩy thuyền bọn họ lắm.”
Tưởng Duy Ninh cũng là diễn viên, nhưng nổi hơn Ngụy Thượng, bởi vì phạm vi chọn vai diễn của anh ta rộng hơn, không giống Ngụy Thượng chỉ đóng toàn phim hành động. Anh ta từng hợp tác với Ngụy Thượng vài lần, nghe nói bọn họ ở ngoài đời ngầm là bạn bè thân thiết. Hai người đều tuổi tác không nhỏ, lại không công khai có bạn gái, cho nên mấy lời đồn đãi nào đó liền lan truyền ra.
Phương Tử Trạch nói: “Cậu không can thiệp chuyện tình cảm của nghệ sĩ.” Lại nhấn mạnh, “Đương nhiên, chơi gái và ngoại tình là cấm tuyệt đối.”
“Đừng nói kiểu phát ngôn chính thức vậy chứ cậu. Bật mí chút đi mà?”
Phương Tử Trạch cười nói: “Cậu nhớ hồi con còn nhỏ, mỗi lần con muốn xin xỏ là con lại nắm cánh tay cậu lắc lắc.”
“… Ý cậu là muốn con bây giờ cũng nắm cánh tay lắc lắc?”
Phương Tử Trạch bật cười, xua tay, “Tưởng Duy Ninh có bạn gái rồi, đối phương là nữ diễn viên hạng A, tình cảm của bọn họ tốt lắm, sớm muộn sẽ công khai thôi.”
“Vậy a… Cũng đúng, trong giới này làm gì có chuyện cổ tích gì chứ.”
Không biết hắn nói là giới giải trí hay giới gay, Phương Tử Trạch tự động cho là ý sau, “Không phải không có, là con không tin thôi. Bộ con không định kiếm ai cố định chung sống đàng hoàng sao?”
Kiều Bình Nhất comeout hồi học năm hai đại học. Không phải bởi vì hắn biết yêu, mà là do hắn dùng tiền tiêu vặt đầu tư kiếm lời được chút tiền, cảm thấy mình đã có cơ sở kinh tế, có bản lĩnh, đủ tư cách sống hiên ngang theo ý mình.
Kiều Bình Nhất nói: “Con lại không thấy lẻ loi trống vắng, không cần có người kè kè bên cạnh, cần gì phải tìm người cố định chứ.” Còn về phương diện nhu cầu sinh lý— hắn không phải Tân Du, hắn vẫn có nhu cầu cao— thì hắn lại không hề thiếu bạn giường.
Phương Tử Trạch nói: “Quan hệ ổn định càng tốt hơn chứ.”
“Tốt gì chứ?” Kiều Bình Nhất không tán đồng, “Nếu mà tốt vậy sao cậu không kết hôn đi?”
“Không phải kêu con kết hôn, con mà muốn kết hôn thật cậu mới phải sợ đó, đến lúc đó trong nhà chắc bị con làm cho long trời lở đất luôn ấy chứ? Ông ngoại con tuổi lớn lắm rồi, con đừng làm ông lên tăng-xông.”
“…”
Phương Tử Trạch nói: “Ý cậu là muốn con tìm người yêu cố định. Con nên biết rằng, bao cao su không có đảm bảo an toàn trăm phần trăm được đâu.” Phương Tử Trạch đột nhiên nói, “Đúng rồi, con với Tân Du… Chắc là không có mang bao cao su hả?”
“…”
Dựa theo phong cách sinh hoạt cởi mở phóng khoáng của Kiều Bình Nhất, gặp được ai vừa mắt là hắn sẽ sáp vô làm quen, thường thường cũng có thể bắt cặp thành công, cặp với nhau rồi muốn lên giường thì hắn cũng không phải loại đòi người ta phải trưng ra giấy giám định sức khỏe gì. Đương nhiên là cần thiết dùng bao cao su, nhưng đúng là bao cao su cũng không thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm được.
Lúc trước Kiều Bình Nhất vẫn xem nhẹ những việc có xác suất rủi ro thấp kiểu này.
Nhưng hiện tại, bị Phương Tử Trạch nhắc nhở, hắn chợt hốt hoảng… Ngay cả việc hắn lên giường với Tân Du cũng có thể xảy ra, như vậy dường như không có gì là không thể phát sinh…
Kiều Bình Nhất trầm sắc mặt hồi lâu, “Tân Du nhất định không có vấn đề. Còn con, con phải đi kiểm tra…”
Đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động: Thời gian cửa sổ 6 tuần thì bài trừ 99%, 3 tháng thì bài trừ 100%. Hắn lấy điện thoại ra, mở lịch tính ngày, lần trước lên giường với người khác đã là cách nay bốn tháng, thật may mắn, hắn không cần dày vò mà chờ mấy tháng, bây giờ đi test là có thể có ngay kết quả chính xác.
Nói là làm, hắn lập tức đứng lên, “Con đi kiểm tra một chút.”
Phương Tử Trạch đuổi theo hắn, “Khoan đã, con đi đâu vậy?”
“Trong phòng con có que thử.”
Kiều Bình Nhất càng đi càng nhanh, cuối cùng dứt khoát nhấc chân chạy luôn. Vào trong nhà, khi đi qua phòng khách, ông ngoại cau mày nhìn hắn, “Chạy gì mà chạy? Suốt ngày hấp tấp bộp chộp, chẳng ra thể thống gì!”
Kiều Bình Nhất không ngưng lại, tiếp tục chạy lên lầu.
Phương Tử Trạch ở phía sau nói đỡ cho hắn, “Ba, Bình Nhất có việc gấp.”
“Việc gì gấp?”
“Đợi lát nữa con nói.” Phương Tử Trạch cũng đuổi theo lên lầu.
Kiều Bình Nhất chạy lên lầu 3, vào phòng mình, đóng cửa khóa lại, sau đó từ sâu trong ngăn kéo lôi ra mấy hộp que thử.
Phương Tử Trạch gõ cửa, “Mở cửa, là cậu.”
Kiều Bình Nhất ra mở cửa. Cửa vừa mở hắn liền lộn trở lại, xé toạc hộp que thử.
Phương Tử Trạch vội đóng cửa lại và khóa trái luôn.
Kiều Bình Nhất bẻ kim thử máu ra, chọc mạnh vào ngón tay, sau đó nhỏ máu lên que thử, tiếp theo là đợi…
Phương Tử Trạch đứng một bên yên lặng cùng hắn chờ đợi.
Kiều Bình Nhất nói: “Nếu là con hại Tân Du, con sẽ muốn chết mất.”
Phương Tử Trạch thấy Kiều Bình Nhất đỏ cả mắt, vội ôm vai hắn, “Dù có bị…, thì cũng không sao đâu, bệnh này chỉ là bệnh mãn tính thôi, chỉ cần kiểm soát tốt thì sẽ không xuất hiện triệu chứng trong một thời gian dài…”
Hai mươi phút sau, kết quả ra tới, âm tính. Tiếp theo lại test hai lần, đều là âm tính.
Thật tốt quá… An toàn rồi!
Đây thật là một giờ dài đăng đẳng. Trong khi chờ đợi, Kiều Bình Nhất cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, như là dùng hết lời cầu nguyện của cả đời này.
Kiều Bình Nhất cười khẽ, “Biết ngay là không có xui xẻo như vậy mà.”
Phương Tử Trạch do dự nói: “Còn có thời gian cửa sổ…” Cậu cũng không muốn tàn nhẫn với hắn, nhưng không thể không nhắc nhở.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
2. Vạn Vật Hấp Dẫn
3. Đêm Sương
4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn
=====================================
Kiều Bình Nhất thoải mái nói: “Đã qua thời gian rồi.”
Phương Tử Trạch im lặng vài giây, “Con còn biết tiết chế đó… Trước kia là cậu hiểu lầm con.”
“Không…” Kiều Bình Nhất không thích bị nói tiết chế, nói vậy cứ như là nói hắn bị yếu vậy. “Thôi được rồi, con phải thừa nhận một chuyện: cậu vẫn luôn nghi ngờ con có ý với Tống Xán là đúng rồi đó. Dạo trước con định qua lại với cậu ấy, mà bởi vì cậu ấy nói không thích người quan hệ lăng nhăng, nên để chiều lòng cậu ấy, mấy tháng nay con không có quan hệ với ai hết. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, tình cờ giúp con nhiều như vậy, chắc phải cảm ơn cậu ấy mất thôi. Cậu à, cậu đừng làm khó cậu ấy nha.”
Phương Tử Trạch bị tức đến bật cười, “Con đúng là thích cái tên Tống Xán kia à?”
“Ặc, cũng không phải thích. Cậu ấy cũng được mà ha? Gương mặt đẹp, tính cách tốt, đối đãi với con cũng khá tốt…” Kiều Bình Nhất kể ra một hồi, chợt nhớ tới Tân Du cũng nói như vậy về Tiêu An Kỳ…
“Tên đó đối đãi tốt với con là vì hắn muốn được lợi từ con.”
Kiều Bình Nhất chẳng thấy sao cả: “Con cũng có thứ muốn được từ cậu ấy, đôi bên đều có lợi thôi.”
Phương Tử Trạch giơ tay đầu hàng, “Con đó nha, có thể nào yêu cầu cao một chút không.”
Kiều Bình Nhất cười nói: “Lên giường thôi mà, yêu cầu nhiều như vậy làm gì…” Lúc này, hắn nhìn thấy que thử còn chưa dọn trên bàn, do dự, không nói thêm gì nữa.
Phương Tử Trạch nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện nguyên nhân hắn im lặng, “Vẫn nên tìm một người con thích, rồi cùng người đó chung sống đàng hoàng đi.”
Kiều Bình Nhất nói: “Hồi xửa hồi xưa con cũng từng nghĩ tới… Lúc đó còn nhỏ dại thơ ngây…”
Phương Tử Trạch nhìn hắn, “Tân Du ấy, nó cũng là gay?”
“… Vốn là không phải.” Kiều Bình Nhất hơi rối rắm, “Còn bây giờ con cũng không biết nữa.”
“Nếu hai đứa có thể ở bên nhau thì thật tốt quá. Cậu cảm thấy Tân Du rất đáng tin cậy.”
Phản ứng đầu tiên của Kiều Bình Nhất là cậu út chắc chắn không thật sự ủng hộ bọn họ cặp nhau đâu, nói ra như vậy không chừng là muốn hố hắn, nhưng nhất thời hắn đoán không ra thâm ý bên trong, vội vàng cười gượng đánh trống lảng: “Cậu út à, cậu đừng giỡn với con…”
Lúc này, có người gõ cửa, “Đại Kiều? Đại Kiều!”
Giọng Hách Cao Hứng? Hắn chạy tới làm gì?
Phương Tử Trạch phụ giúp dọn dẹp que thử trên bàn, “Lo dọn dẹp cất vào trước đi.”
“Dạ.”
Dọn xong, Kiều Bình Nhất đi mở cửa, ngoài cửa đúng là Hách Cao Hứng. “Sao mày lại tới đây?”
“Tới tìm mày chứ sao…” Hách Cao Hứng chợt nhìn thấy Phương Tử Trạch cũng ở trong phòng Kiều Bình Nhất, thực kinh ngạc, vội nghiêm túc chào hỏi, “Em chào anh Phương.”
Nhà hắn có quan hệ tốt với nhà họ Phương, từ nhỏ hắn đã quen biết Phương Tử Trạch, vẫn luôn gọi cậu là anh.
Thực ra khi còn nhỏ hắn cũng có gặp qua Kiều Bình Nhất. Chẳng qua lúc đó cha mẹ Kiều Bình Nhất còn chưa ly hôn, gia đình họ sinh sống ở Thương Thủy, rất ít khi tới Bắc Châu. Mãi đến lúc hắn vào đại học cùng trường với Kiều Bình Nhất, bọn họ mới chơi thân với nhau.
Phương Tử Trạch gật đầu, “Mấy đứa chơi đi, cậu đi xuống.”
Thấy cậu đi rồi, Hách Cao Hứng lập tức từ bỏ đóng bộ nghiêm túc lễ phép, nhảy vào phòng Kiều Bình Nhất, đóng cửa lại, ngã cái ình lên sô pha, “Đại Kiều, vừa rồi mày đang mật đàm với cậu mày hả?”
“Mật đàm em gái mày.” Kiều Bình Nhất nói, “Mày tìm tao làm gì?”
“Em tao đúng là rất thích mày đó. Tới nhà mày hóng thị chứ làm gì!”
“… Xéo!”
“Đừng nha, tao đã dốc túi mua quà lớn mang lại đây, ông ngoại mày thích lắm đó. Chỉ là thấy tâm trạng ông vẫn vui vẻ như vậy, xem ra nhà cửa vẫn bình yên ha.” Hách Cao Hứng có vẻ rất tiếc nuối.
“Nếu không phải trong nhà bị gì, vậy chính là mày bị gì hả? Nói đi, mày gặp phải chuyện ly kỳ gì zợ?” Hắn mở to hai mắt sáng như đèn pha nhìn Kiều Bình Nhất, vẻ mặt nôn nao kiểu ‘Mau kể tao nghe mày đụng chuyện gì xui xẻo để tao còn cười với’.