Tân Du liền đi ra ngoài phơi chăn drap. Phơi xong, anh cho đống quần áo dơ vào máy giặt. Sau đó anh trở lại phòng ngủ, nhìn quanh, hình như không cần thu dọn gì nữa.
Kiều Bình Nhất còn chưa ngủ, lúc trước hơi thiu thiu ngủ, nhưng bây giờ con sâu ngủ trốn mất rồi. Thấy Tân Du làm lụm xong, hắn liền đề nghị: “Chúng ta xem phim đi?”
“Được.” Tân Du nói, “Mày chọn đi.”
Trước kia khi Kiều Bình Nhất ngủ lại ở chỗ anh, hai người việc ai nấy làm, chưa từng cùng nhau xem phim— là chưa xem ở nhà, nhưng cùng ra rạp xem phim thì đã đi rất nhiều lần.
Kiều Bình Nhất chọn một phim khoa học viễn tưởng, “Xem cái này đi, 《Gattaca》, review tốt lắm.”
“Được.” Tân Du gắn dây máy chiếu vào máy tính, sau đó kéo màn lại, hình ảnh bộ phim hiện lên trên tường đối diện với giường, nằm trên giường xem vừa chuẩn.
“Máy chiếu này của mày xem được đó.” Nhưng nằm thẳng thì tầm mắt hơi thấp, Kiều Bình Nhất hơi nhỏm người dậy.
“Cũng được, cái này rẻ lắm.” Thấy Kiều Bình Nhất đang điều chỉnh tư thế, Tân Du đẩy vai hắn nói, “Nhấc lên một chút.”
“Hả?” Kiều Bình Nhất chống tay nhấc người lên nhìn anh.
Tân Du lấy gối của mình nhét vào sau Kiều Bình Nhất, sau đó đẩy hắn nằm xuống “Được rồi.” Còn anh thì trực tiếp ngồi dựa vào tấm chắn gỗ đầu giường.
“…” Hổng lẽ mình bị xem là công chúa đậu Hà Lan? Kiều Bình Nhất nghiêng đầu nhìn Tân Du, “Uây, mày cảm thấy tao mong manh lắm hả?”
Tân Du đang chỉnh âm thanh, nghe vậy liền nói: “Đâu có, bo-đì mày tốt hơn tao nhiều, không hổ là dân ghiền tập gym thâm niên.”
“Ý? Còn biết khen nữa nha.” Kiều Bình Nhất hơi bất ngờ, “Hình như lần đầu tiên mày nói vậy đó.”
“Trước kia không chú ý.”
“…” Kiều Bình Nhất hết nói nổi, “Quen nhau lâu vậy, giờ mày nói mày mới phát hiện?”
Tân Du chỉnh xong âm thanh, đặt laptop qua một bên. “Trước kia tao không nhìn kỹ. Nhưng mà tối qua chính tay tao sờ lên, mày nói tao không để ý được sao?”
“…”
“Được rồi, phim bắt đầu rồi, lo xem đi.” Tân Du nghiêm túc nhìn thẳng phía trước.
Kiều Bình Nhất rất muốn hạ sát thủ…
Chuyện phim dần triển khai, hai người dần bị cuốn hút vào tình tiết bộ phim. Bọn họ không có thói quen im lặng khi xem phim, với lại đây không phải chỗ công cộng, không cần giữ yên tĩnh, hai người vừa xem vừa bình luận.
Xem đến chỗ có người chết.
Kiều Bình Nhất hoài nghi, “… Hông lẽ hắn ta chính là hung thủ?”
Tân Du phủ định, “Không phải. Không đơn giản như vậy.”
“Cũng chưa chắc không thể?”
“Xem tiếp đi.”
“… Ừm, đúng là không phải hắn.”
Xem đến nhân vật nam chính bị đồng nghiệp nữ hấp dẫn, bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo sinh hoạt tỉ mỉ thận trọng của hắn.
Tân Du nhíu mày, “Nếu hắn đã quyết định dồn toàn lực vào việc theo đuổi lý tưởng thì nên tập trung cho đến cùng, sao lại có tâm tư chạy theo phụ nữ như vậy.”
Kiều Bình Nhất nói: “Ừ, mày nói đúng. Nhưng hắn là con người nha, làm con người mà đáy lòng luôn lặng ngắt, trái tim luôn sắt đá thì sống còn có nghĩa lý gì?”
Tân Du im lặng một chốc, cười nói: “Mày nói cũng đúng…”
Xem đến vai chính thi bơi lội với em trai hắn.
Kiều Bình Nhất căng thẳng suy đoán, “Đừng nói hắn định giết thằng em nha?”
“… Tao nghĩ là đây là phim truyền cảm hứng, không phải phim kinh dị.”
“Ha ha… Biết rồi.”
Xem đến cuối phim thấy bác sĩ kiểm tra sức khỏe xuất hiện.
Tân Du cười nói: “Tình tiết này còn tính thú vị, xem như cú xoay ngược bất ngờ.”
Kiều Bình Nhất nói: “Làm tao hết hồn, còn tưởng là kết cục xấu…”
“Không đâu.” Tân Du nhắc nhở, “Phim truyền cảm hứng.”
Kiều Bình cười, “Ùa ùa…”
Xem đến vai nam thứ tự sát.
Kiều Bình Nhất thấy khó hiểu, “Sao hắn lại nhất định muốn chết nhỉ? Trước lúc bị tàn phế thì hắn đã muốn chết rồi, đúng không? Tao nghĩ vậy có đúng không?”
“Ừa, không sai.” Tân Du nói, “Đại loại là, đạo diễn đang dùng sự tiêu cực của nhân vật phụ để làm nổi bật sự tích cực của nhân vật chính, có so sánh đối lập thì người xem sẽ càng có ấn tượng sâu sắc.”
“Đúng vậy, một người có xuất phát điểm cao dần suy sụp xuống, người kia có xuất phát điểm thấp dần vươn lên cao… Không đúng, đâu phải phân tích tác phẩm đâu, tao chỉ là thắc mắc tại sao hắn ta lại muốn chết thôi.”
“Có lẽ là vì hắn cảm thấy mình sống không có ý nghĩa. Như cái câu trong bài hát hồi xưa,” Tân Du quay mặt qua Kiều Bình Nhất, làm bộ sầu đời tang thương, không còn gì tha thiết mà nhìn hắn, hát lên “Đời nhiều sầu có gì vui đâu…”
“Ha ha…” Kiều Bình Nhất cười ngả cười nghiêng, đầu gục lên người Tân Du.
Tân Du cũng cười, cúi đầu nhìn Kiều Bình Nhất lăn lộn một hồi, lại ngẩng đầu xem hình chiếu trên tường, đoạn chữ cuối phim đã chạy hồi lâu, anh quay qua cầm laptop, tắt máy chiếu. “Mày thấy phim này hay không?”
Kiều Bình cười nói: “Cũng khá hay. Hai vai nam chính nam thứ đều rất đẹp trai.” Lơ luôn vai nữ chính.
“Tao thấy cũng được.”
“Diễn viên nam hả?”
“… Tao nói phim.” Tân Du mở trang web về điện ảnh, tìm bình luận phim ảnh.
Kiều Bình Nhất cùng nhìn một hồi, không có gì hứng thú, “Chúng ta xem tiếp phim khác đi?”
“Ừa, mày muốn xem bộ nào?”
“Không biết, mày chọn đi.”
“Vậy tìm một bộ được chấm điểm cao.”
“Ok.”
Sau đó, hai người xem phim hết cả ngày… Coi như trải qua khoảng thời gian khá vui vẻ.
Hoạt động này còn có ưu điểm không ngờ: Làm bọn họ tránh được bầu không khí xấu hổ sau vụ việc hồi tối qua.
Đến bữa cơm chiều, Kiều Bình Nhất đã có thể nói về tối hôm qua bằng giọng tò mò, “Tân Du, đây chắc không phải lần đầu của mày ha?”
“…”
Cơm chiều vẫn đơn giản như trước, Tân Du đẩy dĩa rau xanh đến trước mặt Kiều Bình Nhất, “Khép miệng, ăn cơm.”
“Khép miệng làm sao ăn cơm?” Kiều Bình Nhất làm mặt hề, lấy khuỷu tay chọt anh, “Nói tao nghe mày cảm nhận thế nào?”
Tân Du bị hắn chọc phiền, đơ mặt nhìn hắn, duỗi tay gợi cằm hắn, nhìn thẳng vào mắt, nói với hắn từng chữ một: “Vô, cùng, vô, cùng, sướng. Được chưa?”
“Khụ khụ…” Kiều Bình Nhất bứt mặt ra, ho sặc sụa.
Im được ba phút, Kiều Bình Nhất bật ra: “Tiếc là tao không nhớ gì mấy, lần sau tao phải tỉnh táo mà cùng mày làm một lần, à không, là một đêm.”
“… Lăn.” Tân Du chỉ trả lại một chữ.
“Đừng nha, không cần mày bỏ sức đâu, mày nằm yên là được.”
“Câm miệng.” Tân Du nói, “Tao không định kiêm chức bạn giường.”
“Ài…” Kiều Bình Nhất bắt đầu ngâm nga, mới đầu chỉ là giai điệu không rõ, đến đoạn mấu chốt nào đó thì câu chữ trở nên rõ ràng, “… anh có được vui sướng, rồi lại nói anh không muốn mất đi tình bạn tốt đẹp này…”
“…” Tân Du chỉ coi như không nghe thấy.
Dù không có khán giả, Kiều Bình Nhất vẫn tự biên tự diễn hát rất vui vẻ.
“…” Tân Du muốn khóc, Mình có vui sướng gì đâu? Toàn là phiền phức thôi hà.
Để khỏi phải nghe Kiều Bình Nhất hát hoài hát mãi, Tân Du cân nhắc một lát, quyết định hy sinh một chút riêng tư của mình, bật mí một bí mật: “Đây không phải lần đầu của tao.”
“Hả?!” Kiều Bình Nhất quả nhiên ngưng hát, mắt sáng rực nhìn Tân Du.
Tân Du nhắc hắn nhớ: “Hồi đại học không phải tao từng quen bạn gái sao.”
Cô đó thì Kiều Bình Nhất biết, “Tiêu An Kỳ.”
Tân Du mất hai giây nhớ lại, mới xác định là tên này, “Đúng vậy, là cô này.”
“Hai người từng lên giường?” Kiều Bình Nhất thực sự bất ngờ. Hắn từng gặp qua cảnh Tân Du ở bên cạnh Tiêu An Kỳ, bọn họ đích thị là đôi cộng sự hỗ trợ nhau trong học tập, không giống tình nhân một chút nào.
Tân Du nhướn mày ngầm thừa nhận.
“Tại sao chưa từng nghe mày nói qua?”
“Cái này có gì đâu phải nhắc đến?” Tân Du nói, “Mày cũng đâu có kể với tao mày với bé người yêu mày làm gì trên giường, đúng không.”
“Nhưng tao muốn kể mà, là tại mày không chịu nghe!” Kiều Bình Nhất lên án.
“…” Hình như là từng có chuyện như vậy, Kiều Bình Nhất rất háo hức muốn chia sẻ, nhưng Tân Du không có hứng thú, rốt cuộc ngay cả chuyện giường chiếu của chính mình, anh cũng chẳng hào hứng là mấy.
“Thật không ngờ nha…” Kiều Bình Nhất cảm thán, “Mày vậy mà mất zin sớm vậy đó.” Lại gặn hỏi, “Lần đó cảm giác như thế nào, hông lẽ tệ lắm sao? Dẫn đến mày về sau hết ham hố? Thậm chí từ thẳng tắp dần cong queo? Thảm thiệt…”
“…” Tân Du nói, “Không tệ. Mà cũng không chỉ có một lần.”
“Hả? À, ý mày là không chỉ có lên giường một lần thôi á hả.” Kiều Bình Nhất tự phiên dịch, lại cảm thán, “Không ngờ nha không ngờ nha…”
Tân Du thở dài, sâu sắc cảm nhận mình đã mở ra một chủ đề sai lầm…
Kiều Bình Nhất nói: “Vậy là mày thực sự thích cô đó? Là cổ muốn chia tay sao? Tao nhớ rõ là cổ đi nước ngoài.”
Tân Du không hề nhắc gì tới mối quan hệ này, lúc trước Kiều Bình Nhất cho là tại anh không thèm để ý, giờ mới phát hiện, có lẽ là tình hình ngược lại mới đúng?
Kiều Bình Nhất càng nghĩ càng khó chịu, “Mày thế mà lại thích cô ta, mệt tao còn tưởng rằng mày là vô tính.”
“Tao làm sao mà mày nói vô tính?”
“Mày cứ cái này không có hứng thú, cái kia cũng không có hứng thú, gái đẹp mày không có hứng thú, trai đẹp mày cũng không có hứng thú. Thế này còn không phải vô tính thì còn là cái gì?”
Tân Du cạn lời, “Thực ra tao vẫn có chút hứng thú…”
“Phải rồi, mày đột nhiên vượt hai cấp, thăng thành hệ thống đôi, nam nữ gì cũng tiếp nhận được hết.”
“…”
Thấy anh câm nín, Kiều Bình Nhất hất cằm, “Thua chưa?”
“…” Tân Du cảm thấy mình đúng dại dột, tự nhiên nhắc chuyện này với Kiều Bình Nhất làm chi… Nhưng hối hận đã muộn, đề tài bạn gái cũ đã bị khơi ra… Nếu đã lỡ lộ rồi, vẫn nên nói cho rõ ràng, mắc công Kiều Bình Nhất lấy chuyện này trêu anh tới hết đời.
“Là cô ấy đề nghị chia tay. Cô ấy cảm thấy hai người ở bên nhau không có cảm giác yêu sâu đậm, tức là không có cảm xúc mãnh liệt, cô ấy cho rằng tình yêu không phải như vậy.”
“Rốt cuộc phải thế nào mới là tình yêu, tao cũng không rõ. Chẳng qua tao quen cô ấy cũng không phải do rất thích, mà vì con người cô ấy không tệ, dễ ở chung.”
“Hồi đại học, bọn con trai đều rất thích tìm bạn gái. Hồi đó, tao còn khá bận tâm chuyện hòa đồng với tập thể… Vừa hay cô ấy có cảm tình với tao, cho nên bọn tao mới bắt đầu hẹn hò.”
“Còn chuyện phát sinh quan hệ thì chỉ là thuận theo tự nhiên… Trải nghiệm cũng không tệ. Con người ai cũng có nhu cầu về phương diện này, bọn tao xem như tương đối thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau.”
Tân Du kết thúc.
Kiều Bình Nhất chống cằm nhìn anh, “Gặp người khác kể chuyện này, nếu không phải là cuốn truyện người lớn thì cũng nên là bộ phim tình cảm lãng mạn chứ, sao đến lượt mày lại khô như ngói vậy? Cho nên, nếu đổi làm hiện tại, mày chắc sẽ không tiến tới với cô ta?”
Tân Du nói: “Hẳn là sẽ không tiến tới đâu, tình cảm chưa tới mức đó.”
Kiều Bình Nhất nói: “Mày có hơi đểu nha. Không chủ động không cự tuyệt không chịu trách nhiệm, haiz, tánh kỳ.”
Tân Du nói: “Đúng là không nên như vậy. Khi đó tao còn chưa đủ chín chắn. Nhưng mà nếu hai đứa tao vẫn không chia tay, đến bây giờ hẳn là đã kết hôn rồi.”
“…” Kiều Bình Nhất nói, “Mày không thích người ta mà mày cũng kết hôn với họ?”
“Con người cô ấy không tệ, hình như đâu có lý do để chia tay?”
“Anh em ơi…” Kiều Bình Nhất thở dài một cách khoa trương, “Mày đặt tình cảm vào vị trí nào?”
Tân Du chần chừ: “Tình cảm có thể từ từ tích lũy?”
“Tao với mày quen nhau bao nhiêu năm nay, tình cảm của chúng ta đã tích lũy tới mức độ nào rồi?” Kiều Bình Nhất tỏ vẻ rất có hứng thú mà tiến đến bên Tân Du, gác cằm lên vai anh, “Chắc chắn là tao quan trọng hơn cô ta rất nhiều rất nhiều, đúng không?”
Hắn thò lại gần quá, tóc cọ đến trên mặt Tân Du, Tân Du gãi gãi mặt, duỗi tay đẩy đầu hắn ra, “Ăn cơm.”
Kiều Bình Nhất dài giọng: “Ở trên giường thì ôm người ta cứng ngắc, xuống khỏi giường liền gạt người ta sang một bên.”
Tân Du buông đũa xuống, “… Mày cứ dai nhách vậy hả?!”
Kiều Bình Nhất bắt được tín hiệu Tân Du muốn nổi đóa thật sự, nhếch miệng cười, bưng chén lên bắt đầu ăn cơm.
“…” Tân Du buồn bực nhìn hắn, thằng nhãi này quá biết xem mặt, làm cho anh muốn bùng phát cũng không có chỗ xả, nghẹn đến nội thương, sớm muộn gì cũng bị hắn chọc cho tức chết.