Kiều Bình Nhất nhìn mấy món ăn sáng này, cười một hồi, mới ngồi vào bàn ăn.
“Thật là, làm gì mua nhiều vậy? Ăn sao cho hết.” Vừa nói hắn vừa cầm cái bánh quẩy gặm một miếng, sau đó lại cầm muỗng múc một muỗng tàu hủ đưa vào miệng, “Hương vị không tệ.”
Hắn gửi tin nhắn: Mày mua đồ ăn sáng nhiều quá.
Tân Du đáp một chữ: Bận.
… Thôi được rồi, đây mới là hiện thực lạnh băng. Còn mấy món ăn sáng nóng hầm hập trước mặt— chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn thôi. Kiều Bình Nhất buồn bực chọt hình biểu tượng của Tân Du: Đáng ghét.
Hắn chọt chọt màn hình, lại gửi một tin nhắn: Ăn ngon lắm, cảm ơn.
Tân Du đáp: Bận lắm. Ngoan.
Ha ha… Kiều Bình Nhất không có gửi tiếp, bỏ điện thoại qua một bên nghiêm túc ăn sáng. Sau đó, hắn ăn ăn liền quất hết phần ăn sáng rất nhiều này.
“No căng bụng…” Hắn vuốt bụng lăn trở về trên giường ngủ bù.
Thoải mái dễ chịu ngủ thêm một giờ rồi mới rời giường, lần này hắn theo quy trình bình thường đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, ra cửa, lái xe về nhà.
Khi đến nhà ông ngoại thì đã hơn mười một giờ, hắn lại gửi một tin nhắn cho Tân Du: Tao đã đến nhà ông ngoại.
Tân Du đáp: Ừ, chơi vui
Ha ha… Xem ra Tân Du vẫn còn bận lắm. Kiều Bình Nhất tưởng tượng vẻ mặt Tân Du đơ ra nhìn điện thoại di động, hắn buồn cười quá, ngã vào trên tay lái.
Phương Tử Trạch đang trêu đùa Husky Phương Thái ở sân trước, cậu đi tới gõ cửa sổ xe Kiều Bình Nhất, “Con đang làm gì vậy, sao không xuống xe? Trước khi xuống xe phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sao? Không lẽ con lại làm ra chuyện tốt gì nữa?”
“Thật ra con cũng muốn làm ra chút gì đó…” Kiều Bình Nhất cất di động, xuống xe.
Hắn vừa đứng vững, Phương Thái liền vọt lên, hai cái chân sau giẫm đất, đứng thẳng lên, chân trước bổ vào trên vai Kiều Bình Nhất, đầu lưỡi dài ướt nhẹp muốn liếm lên mặt Kiều Bình Nhất…
“Đồ chó ngu này!” Kiều Bình Nhất vội vừa tránh vừa duỗi tay chắn, lập tức đã bị liếm nước miếng dính đầy tay.
Nhìn thấy Kiều Bình Nhất bày ra thân thủ nhanh nhẹn, Phương Tử Trạch vừa lòng. Cậu đi tới giúp hắn kéo Husky ra, cũng gọi người giúp việc kéo nó đi. “Cũng hai tháng rồi con chưa trở về ha? Con xem A Thái nhớ con chưa kìa.”
“Đúng vậy, công nhận nó nhớ con dữ quá…” Kiều Bình Nhất bất lực mà giơ cái tay dính đầy nước miếng ra, đi đến vòi nước ở bên cạnh để rửa, “Đâu có lâu vậy đâu. Sau lễ Tình Nhân con có về một lần mà.”
“Vậy cũng suýt soát hai tháng rồi. Nhắc đến lễ Tình Nhân, hôm đó con hẹn hò với Tống Xán hả?”
Lại là Tống Xán… Kiều Bình Nhất giũ nước trên tay, “Không có, con với cậu ta không có liên quan. Cậu út à, có thể đừng nhắc tới cậu ta được không?”
“Không lẽ con muốn nói con không thích nó nữa?”
“Đúng vậy, con không thích cậu ta.”
“Thật ra có thích cũng không sao cả.” Phương Tử Trạch cho rằng Kiều Bình Nhất chỉ là không muốn thừa nhận, rốt cuộc mấy ngày hôm trước trợ lý đặc biệt La Phi của cậu vừa báo cáo: Kiều Bình Nhất rất để bụng chuyện party họp mặt fan của Tống Xán.
Sau đó cậu lại điều tra sơ qua, phát hiện Kiều Bình Nhất thật sự rất nhiệt tình với Tống Xán.
Năm kia khi vừa quen biết, Kiều Bình Nhất liền mời anh ta đến quán bar của mình ca hát, cấp cho đãi ngộ rất cao.
Mấy tháng sau, lại đề cử anh ta tiến vào công ty giải trí Tinh Sinh, đây hẳn là bước ngoặt trong cuộc đời Tống Xán.
Năm ngoái, Tống Xán tham gia show tuyển chọn tài năng do công ty sắp xếp cũng một lần là vụt sáng. Thành công này có tỷ lệ lớn là nhờ vào Kiều Bình Nhất rất quan tâm chú ý động thái của anh ta— hành vi này cũng có thể được gọi là: Theo sát. Tóm lại, dưới sự ‘giám sát’ vô tình hay cố ý của hắn, mọi người đều thực nghiêm túc đối đãi chuyện của Tống Xán. Khi các phương diện đều được lo tới nơi tới chốn, bản thân Tống Xán cũng gặp số may, thì tự nhiên liền thành sao sáng.
Sau đó, Kiều Bình Nhất còn vì Tống Xán mà giữ gìn một thời gian. Phương Tử Trạch chú ý tới, ngoại trừ lần say rượu phát sinh chuyện ngoài ý muốn với Tân Du, đứa nhỏ này trước sau có gần nửa năm không tìm người lên giường. Người mà trước kia vẫn luôn hàng đêm sênh ca lại đột nhiên tu tâm dưỡng tính, chuyện này khá là khác thường nha.
Cho nên, Phương Tử Trạch rút ra được kết luận: Kiều Bình Nhất hẳn là rất nghiêm túc với Tống Xán. Có thể làm được đến nông nỗi này, nhất định là chân ái rồi. Đáng tiếc người ta vẫn chưa chịu nhận lời nó, aiz…
Phương Tử Trạch vẫn luôn rất dung túng Kiều Bình Nhất, hiện tại thấy hắn gặp thất vọng trong tình cảm, không khỏi thấy đau lòng. Cho nên mặc dù thật là không thích Tống Xán, cũng không tính toán phản đối bọn họ nữa.
Kiều Bình Nhất cũng không hay biết quá trình chuyển biến suy nghĩ của cậu út, còn cảm thấy rất kỳ quặc, “Nghe cậu nói vậy có vẻ đã thay đổi cảm nhận về cậu ta? Không phải lúc trước cậu ghét cậu ta lắm sao?”
Phương Tử Trạch nói: “Cậu ghét nó làm gì chứ, nó còn chưa đủ tư cách đâu. Chờ nó trở thành siêu sao hàng đầu, cậu mới coi lại coi có lọt được vào mắt không.”
“…”
Phương Tử Trạch lại nói: “Nó còn tính thông minh, có lẽ về sau thật sự có thể làm nên chuyện.”
Đây là đang khen Tống Xán? Kiều Bình Nhất cảm thấy không vui, “Thông minh? Cậu ta làm được cái gì mà làm cậu thay đổi quan điểm?” Rửa tay xong vẫn luôn thấy ướt ướt lạnh lạnh, hắn không có kiên nhẫn vào nhà tìm khăn lông hoặc khăn giấy, trực tiếp kéo vạt áo lau tay.
Thật ra Phương Tử Trạch cũng không phải đang khen chỉ số thông minh của Tống Xán, theo quan điểm cậu, người thông minh là biết nhìn xem thời thế.
Hôm trước, cậu có giáp mặt với Tống Xán. Chuyện hẹn Tống Xán nói chuyện, vốn là cậu định cho trợ lý La Phi đi làm. Nhưng khi người ta đang bắt đầu trao đổi, cậu lại chen ngang, chạy tới ngồi nghe.
La Phi thấy cậu tới, đâu dám làm nổi bật. Kết quả, cuộc nói chuyện liền biến thành cậu làm chủ đạo.
Đầu tiên, Phương Tử Trạch cùng Tống Xán hồi ức một chút chuyện xưa, sau đó lại đề ra một chút triển vọng tương lai, tiếp theo chính là nói chuyện ngay trước mắt, cậu cùng Tống Xán hàn huyên chuyện party họp mặt fan, rồi nhân tiện nhắc một câu Kiều Bình Nhất rất để tâm đến kế hoạch tổ chức party— câu lơ đãng nhất này mới chính là trọng điểm.
La Phi ở một bên nghe mà hơi chột dạ, chuyện party họp mặt fan là nguồn cơn của hết thảy mọi chuyện trước mắt, mà việc này chính là do hắn hội báo cho boss— hắn chính là kiểu chó săn mách lẻo như vậy đó. Đâu còn cách nào, boss cho tiền lương cao như vậy, chính là dùng để mua lòng trung thành của hắn mà.
Phương Tử Trạch nói chuyện thực tùy ý, Tống Xán lại không thể trả lời tùy ý được, anh ta lập tức cười nói: “Kiều tổng là quý nhân của tôi, là Bá Nhạc của tôi. Tôi vô cùng vô cùng cảm kích anh ấy.”
“Ừa. Bá Nhạc khó gặp, tri âm khó tìm. Có thể gặp được nó, cậu cũng là gặp may mắn lắm đó.”
Tống Xán cười nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy đủ lắm rồi.”
Phương Tử Trạch trầm ngâm nói: “Thấy đủ thì tốt, nhưng không biết đủ mới có thể tiến bộ. Đương nhiên, phải nắm được chừng mực.”
La Phi bật ngón cái cho boss: Lãnh đạo nói chuyện luôn là cao thâm, luôn là không chút sơ hở như vậy. Dắt mối mà có thể dắt đến phong thái cao cấp như vậy, còn có thể chú ý kẹp theo câu cảnh giới— ám chỉ đối phương dù có trèo cao được rồi cũng phải biết giữ bổn phận.
Ai da, lãnh đạo thật là lợi hại! Cao tay hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nếu đổi lại mình nói, vậy chỉ có thể lấy cảm tình để thuyết phục, chứ không có năng lực nói được đẳng cấp như vậy.
Tống Xán ngơ ngác nói: “Tôi hiểu rồi, Phương tổng.”
Phương Tử Trạch nói: “Tôi coi như cậu là thật sự hiểu.”
Trợ lý lại bật tiếp ngón cái: Lãnh đạo thật là độc ác tàn nhẫn, bất kể anh giả ngu hay là khờ thật, ngài đều có thể hố anh mà không nháy mắt.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Phương Tử Trạch liếc mắt ra hiệu với La Phi, ý bảo hắn đi đưa Tống Xán.
La Phi lĩnh mệnh, nghĩ thầm, Rốt cuộc có chỗ cho hắn phát huy.
Quả nhiên, ra tới bên ngoài, Tống Xán liền nhỏ giọng hỏi hắn, “Anh Phi, Phương tổng rốt cuộc là muốn nói gì với em vậy?”
“Đi thôi, đi văn phòng tôi, tôi từ từ phân tích cậu nghe.” La Phi mặc kệ Tống Xán là thật sự không hiểu hay làm bộ không hiểu, dù sao Phương Tử Trạch đóng bộ cao thâm xong, liền tới phiên hắn đơn giản hóa vấn đề— đem hết thảy đều nói ra cho rành mạch rõ ràng, nói đến khi nào xác định Tống Xán hiểu hết mỗi một chữ mỗi một cái dấu chấm câu mới thôi.
Văn phòng La Phi ở sát bên văn phòng Phương Tử Trạch, chỉ là trên cửa gắn là văn phòng tổng giám đốc— hắn không có đặc quyền được hưởng hết một văn phòng lớn. Vào cửa trước tiên sẽ nhìn thấy mấy cái bàn làm việc, lại vào trong có thể nhìn thấy một gian ngăn cách, đó mới là địa bàn của La Phi.
La Phi rót cho Tống Xán ly nước, sau đó ngồi xuống đối diện anh ta, giống cách hắn thường trao đổi với người khác, lần này hắn cũng tính dùng cách thức hắn am hiểu nhất— chính là nói chuyện công khai, thẳng thắn.
“Tống Xán a, ý của Phương tổng đó mà, là ngài ấy ủng hộ cậu yêu đương với cậu Kiều.”
Nói thẳng thừng vậy sao… Tống Xán sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Anh Phi, em với cậu Kiều cũng không có…”
“Tôi biết, cậu đừng quá căng thẳng.” La Phi cười nói, “Phương tổng biết các cậu còn chưa ở bên nhau. Ý ngài ấy là, nếu lý do cậu không nhận lời cậu Kiều là bởi vì băn khoăn chuyện công ty bên này, vậy thì cậu không cần lo lắng, công ty ủng hộ các cậu. Đương nhiên, công ty không thể công khai ủng hộ tình yêu đồng tính, khi ở riêng với nhau các cậu vẫn cần chú ý một chút.”
“…” Tống Xán rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
La Phi lại nói: “Cậu cũng đừng mang gánh nặng tâm lý, đúng là Phương tổng có hơi cưng chiều cậu Kiều, nhưng con người ngài ấy vẫn chịu nghe lý lẽ. Cậu ở đây cũng gần hai năm, hẳn là có hiểu biết nhất định với cách hành sự và tác phong của ngài ấy, nghệ sĩ các cậu hẳn là đều biết, ngài ấy không làm thứ chuyện quy tắc ngầm với người khác, cũng không cho người phía dưới làm loại chuyện này.”
Hắn mỉm cười, tiếp tục nói, “Cho nên, ngài ấy cũng không có ý yêu cầu cậu nhất định phải như thế nào, bất kể cậu lựa chọn ra sao, ngài ấy đều sẽ không làm khó dễ cậu, chuyện này cậu có thể yên tâm. Hơn nữa, đây cũng không phải làm quy tắc ngầm, ngài ấy là hy vọng các cậu thành lập mối quan hệ yêu đương chân thành.”
Tống Xán im lặng một hồi, nói: “Anh Phi, trước đây anh có gặp qua chuyện như vậy chưa? Ý em là chuyện quan hệ yêu đương hơi đặc biệt như vậy đó.”
La Phi cười nói: “Gặp rồi chứ. Ở trong giới giải trí lâu rồi, chuyện gì cũng có thể thấy được.”
Tống Xán lại hỏi: “Bọn họ có kết quả thế nào?”
La Phi nói: “Không tệ. Tôi từng biết có người tiếp nhận lời đề nghị yêu đương, giờ đã là ngôi sao hạng nhất.”
Tống Xán nhịn không được hỏi: “Người đó là nam hay là nữ?”
La Phi nhìn anh ta, cười nói: “Cả hai đều có.”