Thiếu niên hôn rất vụng về, cũng rất nhẹ nhàng, còn chủ động vươn lưỡi ra thăm dò. Bờ môi ấy hãy còn hơi run run, hắn biết, cậu sợ làm không tốt, sợ hắn không hài lòng.
Hắn đều biết hết.
Lúc nào thiếu niên cũng cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng để ý đến sắc mặt và thái độ của người khác, cậu càng như thế, hắn lại càng đau lòng.
Lần đầu tiên cậu chủ động đáp lại khiến hắn vô cùng phấn khích, cứ thế để mặc thiếu niên trêu đùa môi mình, đợi đến lúc cậu bắt đầu lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo hắn mới nhẹ nhàng đỡ lấy gáy của cậu, bắt đầu dẫn dắt tiết tấu của nụ hôn này.
Hắn hôn cậu thật sâu, mãnh liệt như muốn hòa thiếu niên vào làm một với mình, từng tấc trong khoang miệng ngọt ngào của cậu đều được hắn nếm qua kỹ càng, chiếc lưỡi bá đạo khuấy đảo trong miệng cậu, đôi môi anh đào cũng bị hắn gặm cắn đến sưng đỏ.
Tiếng nước chạm nhau đầy ái muội văng vẳng bên tai, đôi mắt thiếu niên nhắm nghiền, hàng mi cong vút vươn hơi nước ướt át, trong cổ họng cậu lại phát ra những âm thanh đầy mê hoặc.
Thẩm Tư Thần ngồi trên đùi của Kiều Cảnh Nam, cả cơ thể vô lực tựa vào hắn, đầu óc cậu bắt đầu trống rỗng, cậu phối hợp theo hắn, tùy ý để hắn dẫn dắt, để hắn khơi gợi dục vọng sâu trong lòng mình.
Kiều Cảnh Nam hơi tách ra, sợi chỉ bạc mỏng manh kéo ra theo khoảng cách ngắn ngủi của hai người.
Khóe môi hắn khẽ mỉm cười, "Thần Thần, chỗ này cứng rồi."
Bàn tay hắn chạm nhẹ lên hạ thân của cậu, thiếu niên chợt rùng mình, hốt hoảng mở mắt ra. Sự xấu hổ cùng quẫn bách hiện rõ trên khuôn mặt của cậu.
Hôm nay, hẳn là phải làm đến bước cuối cùng.
Cậu cũng không thể phủ nhận là trong lòng mình có chút chờ mong, nhưng mà... lần trước của cậu và hắn... đã là chuyện của năm năm trước rồi, bây giờ cậu cũng không biết nên làm sao.
Kiều Cảnh Nam như thể hiểu thấu tâm tình của thiếu niên, hắn hôn nhẹ lên môi cậu, "Em chỉ cần tận hưởng là được, hôm nay tôi sẽ phục vụ em, nhé."
Nói rồi hắn luồn tay xuống chân cậu, bế bổng cậu đi tới chỗ chiếc sofa giường đặt ở một góc phòng khách, nơi mà thường ngày hắn ngủ.
Hắn nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống giường, bản thân cũng nhanh chóng áp sát tới, hạ thân của hai người chạm vào nhau, chỉ một cử động nhỏ cũng làm cho sự ma sát kia như phóng to đến cực đại.
Kiều Cảnh Nam thở dốc bên tai Thẩm Tư Thần, giọng hắn hơi khàn đi vì dục vọng, "Thần Thần, đêm nay em hãy chính thức trở thành người của tôi, có được không?"
Lần đầu tiên của bọn họ dù ta anh tình tôi nguyện, nhưng hoàn cảnh không đúng, là mục đích cũng không hề đúng.
Lần này hắn muốn thiếu niên tự nguyện ở bên cạnh hắn, trở thành người của hắn, thuộc về mỗi mình hắn.
Tiếng nỉ non đáp trả bên tai hắn, "Cảnh Nam, đêm nay em là của anh, về sau... cũng chỉ thuộc về anh."
Giây phút cậu nhìn thấy Kiều Cảnh Nam bình an trở lại, cậu đã hạ quyết tâm rồi, đời người ngắn ngủi như vậy, lại có nhiều biến cố bất ngờ như thế, cậu không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần một chút hiểu lầm thôi thì cũng đã khiến bọn họ xa nhau tận năm năm, có khi bỏ lỡ nhau một lần chính là bỏ lỡ cả một đời.
Cho nên người trước mắt đối với cậu tốt như thế, ôn nhu săn sóc như thế, lại là cha ruột của Tiểu Vũ, hà cớ gì cậu lại còn đắn đo mãi như vậy, lúc chờ đợi trong vô vọng cậu đã nghĩ rất nhiều, chỉ cần Kiều Cảnh Nam bình an, cậu nhất định phải nói với hắn rằng thật ra cậu cũng rất muốn ở bên cạnh hắn. Cậu nhất định sẽ không bỏ lỡ hạnh phúc thêm một lần nào nữa.
"Cảm ơn em."
Kiều Cảnh Nam nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã hơi sưng, bàn tay trượt xuống xốc vạt áo phông của cậu lên, ngón tay không yên phận khẽ vuốt vào da thịt. Ngọn lửa nhỏ được hắn tỉ mỉ nhen nhóm từng chút một.
Thiếu niên hơi rùng mình, cả người cong lên, môi mỏng khẽ "ưm" một tiếng.
Đôi môi hắn trượt xuống chiếc cổ tinh tế, bắt đầu từ hôn nhẹ rồi sau đó từ từ mút thật mạnh, sau cùng là để lại trên đó những ấn ký đỏ rực. Vạt áo của cậu bị kéo lên tới ngang ngực, bàn tay của hắn không an phận luồn vào trong áo, mân mê viên châu đã bị kích thích đến co lại kia.
Thẩm Tư Thần cảm thấy rất lạ lẫm, đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ, hai chân cậu theo phản xạ muốn khép chặt lại, đùi cũng muốn cọ vào nhau, thế nhưng Kiều Cảnh Nam lại dùng gối tách hai chân cậu ra, vì thế cậu chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân mình.
"Ư... Thật khó chịu." Thiếu niên nỉ non như thể đang làm nũng với hắn.
Kiều Cảnh Nam cũng rất khó chịu, thế nhưng hắn lại phải cật lực kiềm chế, hắn dịu dàng dỗ dành cậu, "Ngoan, ráng chịu một chút nữa, tôi phải chuẩn bị cho em thật tốt."
Kiều Cảnh Nam dứt khoát kéo áo của cậu qua đầu, hai tay thiếu niên cũng đưa lên trên phối hợp với hắn, thế nhưng hắn lại chỉ kéo tới khuỷu tay của cậu.
Hai tay của Thẩm Tư Thần bị chiếc áo kia giữ ở trên đỉnh đầu, nửa thân trên để trần phơi bày hết ra trước mặt Kiều Cảnh Nam, hai má cậu đỏ bừng, "Cái này... không giúp em cởi ra sao?"
"Giữ tư thế này một lúc, có được không?" Kiều Cảnh Nam dò hỏi.
Thiếu niên ngại ngùng xoay mặt sang một bên, khẽ gật đầu. Cậu không hiểu mấy chuyện này nhiều lắm, trong đầu chỉ nghĩ là có lẽ giữ tư thế này thì hắn thấy thích hơn chăng.
Hắn mỉm cười hài lòng với sự ngoan ngoãn này, nhân tiện cũng kéo luôn chiếc quần thun rộng mặc ở nhà của cậu xuống, cả quần lót cũng nhẹ nhàng giúp cậu cởi ra.
Hắn đối với cậu rất đỗi dịu dàng, nhưng tới lượt tự mình cởi đồ thì chỉ mất chừng mười mấy giây, áo sơ mi đắt tiền bị giật bung cả nút, quần âu được là thẳng thớm cũng suýt rách tươm vì động tác quá mạnh.
Quần áo đã được trút bỏ hết, Kiều Cảnh Nam nhìn thiếu niên trắng nõn không mảnh vải che thân nằm trên giường, hai tay cậu đặt trên đỉnh đầu, tư thế như thể đang gọi mời hắn, đúng như cậu nghĩ, hắn thật sự rất thích nhìn cậu trong tư thế này, rất đẹp mắt, rất kích thích. Người anh em phía dưới vốn đã cứng từ lâu giờ lại càng thêm căng thẳng.
Thiếu niên ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cậu xoay mặt qua một bên, cắn nhẹ môi dưới, đồng thời cũng thấp thỏm chờ đợi, thế nhưng người kia lại không tiếp tục mà xoay người xuống giường làm gì đó.
Kiều Cảnh Nam mở hộc tủ phía dưới giường ra, lấy lên một hộp bao và một lọ gel, khi Thẩm Tư Thần xoay đầu lại nhìn thấy thì có chút ngỡ ngàng.
Hắn đường hoàng giải thích, "Cái này là để đề phòng lỡ như... lỡ như thôi."
Lỡ như có tình huống gì đó bất ngờ, như là... hôm nay chẳng hạn. Chỉ là để đề phòng thôi, nhưng thật không ngờ bây giờ nó lại hữu dụng rồi.
Kiều Cảnh Nam quăng hai thứ kia lên một góc giường, hắn quỳ xuống cạnh hai chân thiếu niên, say mê nhìn ngắm cậu, "Tối nay... tôi rất sợ mình sẽ mất kiểm soát, nếu em không chịu nổi thì nhất định phải nói với tôi, có biết không. Nếu bây giờ em hối hận, tôi cũng sẽ dừng lại."
Hắn biết thiếu niên đối với hắn có bao nhiêu mị lực, hắn rất sợ bởi vì mình quá chìm đắm mà sẽ tổn thương đến cậu.
Thẩm Tư Thần cong môi, "Bắt đầu đi, em không sợ, cũng không hối hận."
Cậu tin tưởng Kiều Cảnh Nam, cũng nguyện ý giao cả bản thân cho hắn, sao cậu lại có thể cảm thấy hối hận được, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc.
*****
Thịt bò có lời muốn nói: Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện ạ, nếu được xin hãy để lại bình luận và VOTE để mình có động lực viết nhanh xíu nha, yêu thương.
Từ chương này xưng hô của Kiều tổng sẽ là tôi - em, của Thần Thần sẽ là em - anh nha. Kiều tổng thương Thần Thần lắm, nhưng mà tác giả có chấp niệm với xưng hộ tôi - em á hihi.